Chương 95: Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân viên phục vụ mang ly nước cam ra cho Tiểu Khiết, cô vui vẻ nhận lấy, Diệp Thần lúc giờ vẫn lén nhìn cô. Tiểu Khiết cảm thấy người đàn ông này có gì đó là lạ nhưng không hỏi, cô nói.

- 'Anh Diệp, nếu như đã không có gì nữa thì tôi xin phép, tôi vẫn đang trong giờ làm việc.' 

Diệp Thần tiếc nuối :'Nhưng ngồi đầy cũng là làm việc.'

Cô thấy cũng phải, ái ngại gật đầu. Lúc này Lý Nhiệm Kỳ đi đến.

- 'Anh Diệp, lâu rồi không gặp.' Anh ta nói rồi mới chú ý đến Tiểu Khiết.

- 'Tiểu Khiết, em cũng ở đây sao?' 

Tiểu Khiết gật đầu, mỉm cười chào hỏi :'Lâu rồi không gặp.'

Lý Nhiệm Kỳ ngồi xuống cạnh cô, Tiểu Khiết hỏi.

- 'Anh đến đây làm gì vậy?'

Lý Nhiệm Kỳ đặt hồ sơ lên bàn :'Anh và Diệp Thần là đối tác, đến đây để bàn công việc.'

- 'Tôi thường không có nhiều thời gian nên để tiết kiệm thời gian tôi đã hẹn anh ấy và cô đến đây cùng một lúc.' Diệp Thần giải thích, anh cũng cảm thấy lạ, trước đây sống bên nước ngoài anh vốn có tính cách độc lập, có người còn nhận xét anh là khó gần vì anh rất ít nói thế nhưng đối với người phụ nữ mới gặp lần đầu đây anh lại chịu nói nhiều với cô.

Tiểu Khiết nào biết như vậy, cô gật đầu :'À, vâng.'

- 'Nếu đã xong việc rồi tôi xin phép về trước.' Tiểu Khiết nói.

Diệp Thần chẳng còn lí do nào để giữ cô lại, đành nói :'Vậy được, căn nhà này đến tuần tới sẽ bắt đầu xây dựng, thân là kiến trúc sư của căn nhà này cô có thể lui tới thường xuyên không?'

- 'Nếu có gì khó hiểu anh có thể gọi đến công ty tôi bất cứ lúc nào.' Tiểu Khiết lịch sự nói.

Diệp Thần nhướn mày :'Nhưng nếu tôi đích thân chỉ thị thì sao?'

- 'Công ty chúng tôi luôn đem nhu cầu của khách hàng đặt hàng đầu, anh yên tâm.' 

Nói rồi Tiểu Khiết đứng dậy cúi người chào tạm biệt họ rồi từ từ đi ra khỏi quán, để lại hai người đàn ông nhìn cô với ánh mắt và suy nghĩ khác nhau.

Làm việc đến chiều, Tiểu Khiết thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi công ty, thế là xong một ngày làm việc.

Tiểu Khiết vừa bước ra khỏi công ty thì gặp Lý Nhiệm Kỳ, anh ta đi đến gần cô.

- 'Chúng ta nói chuyện một lát đi.'

Tiểu Khiết gật đầu rồi đi ra công viên gần công ty, hai người chọn một cái ghế dài rồi ngồi xuống.

- 'Cha mẹ và Tiểu Hi dạo này vẫn khỏe chứ?'

Lý Nhiệm Kỳ trả lời :'Ừ, họ vẫn khỏe cả.'

- 'Ồ.' Cô gật đầu.

Lý Nhiệm Kỳ nhìn cô :'Lâu rồi em không về nhà, định bỏ nhà đi luôn sao?'

- 'Không có, dạo này em bận quá, định khi nào rãnh sẽ về nhà một chuyến.'

Lý Nhiệm Kỳ gật đầu, thật không ngờ họ bây giờ lại có thể nói chuyện vui vẻ như vậy. Tiểu Khiết giữ lại mớ tóc đang tự do bung xõa của mình, cô hỏi.

- 'Uông Nhã dạo này vẫn khỏe chứ? Cả đứa bé nữa, chắc cũng sắp sinh rồi nhỉ?'

Lý Nhiệm Kỳ cười khổ :'Ừ, tất cả đều ổn.'

Tiểu Khiết im lặng gật đầu. Lý Nhiệm Kỳ gọi cô :'Tiểu Khiết?'

- 'Vâng.' Cô trả lời.

- 'Sau khi cô ấy sinh, anh và cô ấy sẽ tổ chức đám cưới.'

Tiểu Khiết mỉm cười :'Vậy sao? Vậy thì chúc mừng hai người nhé.'

Lý Nhiệm Kỳ chua xót hỏi :'Chúc mừng sao? Nhưng đó không phải là điều anh mong muốn.'

'Bíp...bíp...bíp..' Lúc này bên cạnh một chiếc xe sang trọng đỗ lại, bấm còi không ngừng khiến cho cô và anh điếc tai, đã thế chuyện vừa nói cũng bị đánh bay mất.

Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt đen sì của Trần Gia Kiệt hiện ra, Tiểu Khiết mỉm cười :'Em phải về rồi, mình gặp sau nhé, khi nào rãnh em sẽ về nhà.'

Em sẽ rãnh sao? Khi cạnh em luôn xuất hiện anh ta, Lý Nhiệm Kỳ tự hỏi. Anh gật đầu chào tạm biệt cô, trước khi đi còn không quên nhìn Trần Gia Kiệt một lần.

Tiểu Khiết leo lên xe anh :'Anh về rồi sao? Công ty hôm nay không có việc nhỉ?'

- 'Có, nhưng giải quyết xong rồi.' Anh lạnh nhạt đáp.

Tiểu Khiết nhìn anh :'Anh sao vậy?'

- 'Không sao.'

Tiểu Khiết bĩu môi :'Vậy mà còn không sao sao? Ai bắt nạt anh à?'

- 'Em nghĩ sẽ có tên ngán sống mà làm như thế sao?'

Tiểu Khiết ngồi lại gần anh, hai tay ôm lấy bắp tay anh :'Anh sao vậy?'

- 'Em nghĩ thử.' Anh nói.

Tiểu Khiết nói :'Em nghĩ không ra, hay anh nói đi.'

- 'Em vừa nói chuyện với ai?' Anh quay sang nhìn cô hỏi.

Tiểu Khiết cười :'À, lúc em vừa ra cổng thì gặp anh ấy, anh ấy nói có chuyện muốn nói nên em với anh ấy ra công viên gần đó.'

- 'Em không suy nghĩ đến cảm nhận của anh sao?' Anh hỏi.

Tiểu Khiết khó hiểu nhìn anh :'Em với anh ấy chỉ nói chuyện bình thường thôi, không làm gì cả.'

- 'Ý em là khi nào em với hắn ta làm gì thì anh mới có quyền nói phải không?' Ánh mắt anh tối sầm lại.

Tiểu Khiết lắc đầu :'Không có, em không có ý đó. Vậy sau này em sẽ tránh xa anh ấy ra nha.'

- 'Cái này còn đợi em phải nói ra nữa sao, tự mà làm lấy.'

Tiểu Khiết bĩu môi :'Trần gia, anh có bán giấm không vậy?'

- 'Có, bán từ lúc anh quen em đấy.' Anh nói.

Tiểu Khiết bật cười rồi dựa đầu vào vai anh. Cô chợt nhớ ra.

- 'À, phải rồi, tuần sau em sẽ về nhà một chuyến, anh có cho em đi không?'

Anh cau mày :'Có, nếu tên kia không có ở nhà.'

- 'Nhưng đấy là nhà anh ấy.'

- 'Em lúc giờ bênh hắn ta nhiều nhỉ? Hay anh chở em đến nhà hắn ta nhé?'

Tiểu Khiết lắc đầu :'Em muốn ở cùng anh.'

Anh quay sang nhìn cô, rồi bất ngờ hôn lên môi cô không quá ba giây. 

Trần Gia Kiệt đưa cô đến nhà Giản Tử Hạo để chơi với Tuyết Liên, Tuyết Liên dạo này không được ra khỏi nhà thấy cô đến liền vui mừng kéo cô lên phòng.

- 'Sao vậy?'

Tuyết Liên tức giận nói :'Tớ bây giờ rất giống chim vành khuyên, kể từ khi mang thai tớ chẳng được tự do ra ngoài nữa, đã thế lại ăn rất nhiều, có khi nào tớ sẽ như con heo không?'

- 'Cậu vốn dĩ là heo mà.' Tiểu Khiết nói.

Tuyết Liên quát :'Đàn Tiểu Khiết.'

Bên dưới, Trần Gia Kiệt đang ngồi cùng Giản Tử Hạo. Giản Tử Hạo hỏi.

- 'Chuyện công ty giải quyết xong rồi chứ?' 

Trần Gia Kiệt gật đầu :'Ừ, xong rồi, mấy người đó giải quyết dễ hơn cậu tưởng tượng.'

Cả ngày làm việc mệt mỏi khiến đầu anh có chút đau, anh đưa tay xoa bên thái dương, hàng lông mày cau chặt lại.

- 'Sao vậy, lại đau đầu sao?' Giản Tử Hạo hỏi.

Anh gật đầu :'Nói nhỏ lại chút, đừng để cô ấy nghe thấy.'

- 'Cậu định giấu cô ấy đến lúc nào?'

Anh đứng dậy :'Đến khi nào không thể giấu được nữa.' Một dòng chất lỏng àu đỏ chảy ra từ mũi anh, anh nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.

Gần đây tần suất đau đầu của anh tăng rất nhiều, đã thế mỗi lần đau đều chảy rất nhiều máu mũi. 

Lúc anh đi ra, Giản Tử Hạo nói :'Hay cậu phẫu thuật đi, tuy tỉ lệ thành công rất thấp nhưng may sao lại xảy ra kì tích.'

Anh lắc đầu, anh sẽ không mạo hiểm như thế đâu, cứ thế này biết đâu anh lại được ở cạnh cô lâu hơn, còn nếu anh quyết định phẫu thuật mà không may xảy ra chuyện gì thì anh sẽ là người hối hận nhất, hối hận vì đã không bên cạnh cô thêm thời gian nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net