Chương 10: "Được" nhận nuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong buổi chiều cuối mùa đông lạnh lẽo, cô, và anh, ngồi đối diện nhau trong khu vườn đầy mầm hoa đang muốn vươn ra khỏi thời tiết khắc nghiệt đó. Gió mơn mởn tóc cô, ôm trọn vào gương mặt rạng rỡ hơn cả mùa xuân, bờ vai nhỏ nhắn hơi run lên, cô khẽ kéo cái ấm cao lên tận cổ

Giọng đọc trầm ấm của anh cất lên. Anh không thường nói, nhưng anh thích đọc những mẩu chuyện nhỏ, những bài thơ ngắn. Và thật hay, là nó thu hút người khác, ít nhất là Minh Nguyệt rất thích nghe. Cô cứ luôn chìm đắm vào nó, như loài ong rất thích hút mật hoa

"Thực hư đôi khi mình đã ước mình không phải sinh ra trên cõi đời này để phải trải qua những hỉ, nộ, ái, ố của con người

Nhưng mình luôn nghĩ sự tồn tại của mình là có lý do, như loài bồ công anh, bỏ qua các truyền thuyết lâm li bi đát về tình yêu, mình biết rằng nó nở và tàn theo giờ nên những người chăn cừu thường xem loài hoa dại này như một chiếc đồng hồ vậy

Mình không tìm kiếm thứ chính gì đó thú vị hơn, mạo hiểm hơn hay đánh đu với cảm xúc của chính mình

Bạn bảo mình làm tổn thương cậu ấy. Nhưng thực sự mình đã lựa chọn để cho cậu ấy không phải sống trong thứ cảm xúc ảo với vết sẹo thật

Làm một người khác buồn không bao giờ là điều dễ dàng, nhưng nếu đấy là sự sắp xếp của cuộc sống như dãy hằng đẳng số thì tại sao ta lại cứ cố đi tìm một câu trả lời hay một sự thanh minh?

Thực sự mình sợ đàn ông rơi nước mắt

Và bạn ạ. Nếu khi đứng giữa một thành phố lạ, với đầy đủ màu da, ngôn ngữ, ánh sáng đèn led rực rỡ.....Đừng cảm thấy cô đơn khi mình không trả lời điện thoại của bạn

Khi mình biết mình thuộc về ai và cần làm gì

Như bạn vẫn bảo: "Hãy làm những gì xứng đáng với bản thân"

Thật......thật.......đáng ngạc nhiên. Đó là câu mà cô thốt ra sau khi nghe anh đọc. Đọc cũng.....khá đấy chứ, không bị vấp, cũng không sai lỗi chính tả. Minh Nguyệt ngốc đầu dậy, lắc lắc vài cái. Ngày xưa cô cũng đọc tốt lắm đấy chứ. Minh Nguyệt hằn giọng

"Và cứ như thế này là đủ

Mọi thứ dần đi vào trật tự của nó

Mình cuốn lô lên tóc, uống sô cô la nóng và đọc một cuốn sách, nghe một bản nhạc

Mình không đòi hỏi gì hơn số phận nữa

Bạn cũng đừng hỏi mình hạnh phúc hay không vì mình luôn nói hạnh phúc là một khái niệm mơ hồ nên đừng đoán định về nó làm gì. Chỉ nên dứt khoát có hay không vào thời điểm ta chao đảo

Và mình nói: "Có"

Minh Nguyệt đọc xong, ra hiệu cho anh, đến lượt anh rồi. Doãn Hạo không nói nhiều, anh xích ghế lại gần cô hơn. Mắt chăm chú vào tờ giấy. Không khí 2 người cũng theo đó mà ấm dần lên

"Anh! Anh nhớ Định luật III của Newton chứ?

Khi bạn tác động một lực vào một vật. Vật ấy sẽ tác động lại một lực tương tự

....Và em chỉ biết.....

Vì ta cần nhau......."

Minh Nguyệt có gì đó nhồn nhột trong lòng ngực. Lời bài này.....sao mà kì lạ quá. Nó cũng không hợp với mối quan hệ hiện giờ giữa 2 người. Chỉ là....có 1 chuyện kì lạ hơn đó là.....cô lại động tâm. Doãn Hạo ngẩng đầu, gương mặt cô đang ửng đỏ dưới làn gió mùa đông. Trái tim chai sạn bao nhiêu năm nay của anh lại có dấu hiệu hoạt động. Chỉ là.....nó chưa từng hoạt động bao giờ.....

Anh mỉm cười nhạt. Lần này thì cô khẳng định anh đã cười, nhưng cô không có nói ra. Chỉ âm thầm cười khẽ, rõ ràng là anh đã cười, đã cười rất đẹp. Mùa đông lạnh lẽo nhưng chẳng ai thấy lạnh cả. Căn nhà tách biệt nhưng chẳng ai cô đơn

"Anh nói cô ấy tới đây tìm trại trẻ mồ côi sao?"

"Ừm, đúng đấy. Lúc đó chúng tôi không biết phải làm thế nào", viên cảnh sát gãi đầu bất lực

"Tôi có 1 chỗ đang cần người như anh ta, liệu.....anh có thể giúp tôi 1 chuyện được không?"

Người đàn ông đi ra khỏi đồn cảnh sát. Lúc sau còn ngoảnh lại. Ánh mắt lộ vẻ gião hoạt

Minh Nguyệt đứng bên bếp làm bữa sáng. Vì cơm tối qua còn nên sáng nay cô chỉ chiên lại mà ăn thôi. Dù sao Doãn Hạo cũng rất dễ ăn, cho dù những thứ khó nuốt anh vẫn cứ không có ý kiến. Đúng rồi, ăn nhờ thì ý kiến gì chứ?

Minh Nguyệt tặc lưỡi, đáy mắt đậm ý cười, múc cơm ra tô, đợi anh tắm xong rồi ra ăn. Minh Nguyệt phải bắt anh mỗi sáng tắm nếu không sẽ không ăn cơm, bằng không, có lẽ sẽ lại trở lại vẻ hôi hám ngày trước mất

Minh Nguyệt nghĩ tới đó mà thấy cổ nhờn nhợn. Bỏ đi. Nghĩ gì cho mệt. "Ra ăn sáng thôi!". Cô với cổ kêu lớn rồi chễm chệ ngồi xuống bàn. Doãn Hạo vừa từ buồng tắm đi ra, cô chưa kịp khen cái áo hôm qua cô mua cũng rất hợp với anh thì chuông cửa reo inh ỏi

"Anh là......", Minh Nguyệt nhìn chằm chằm trang phục trên người viên cảnh sát rồi dò la

"Lúc trước cô có nhờ tôi tìm giúp cô nhi viện đó.....chúng tôi....tìm ra rồi"

Như tiếng sét đánh ngang tai. Thực sự là quá bất ngờ. Minh Nguyệt đứng sững ở cửa, không thèm mời cảnh sát vào nhà. Tai cô ù đi. Đúng là cô đã quên mất chuyện mình đăng kí tìm cô nhi viện. Cô cũng không quên 1 tháng trước mình khăng khăng muốn Doãn Hạo đi khuất mắt, thậm chí cô đã từng có suy nghĩ bỏ rơi anh ta

Nhưng......đó đã là chuyện quá khứ rồi.

"Cô này......Cô không sao chứ?", thấy cô đứng thất thần như vậy, cảnh sát hỏi

"À không, anh vào nhà đi", Minh Nguyệt nhích sang 1 bên cho xe đi vào, đầu tự nhiên trống rỗng

Doãn Hạo thắc mắc nhìn cô và cảnh sát ngồi trò chuyện ở phòng khách. Cô có những giây suy nghĩ trầm tư, cũng có đôi lúc liếc nhìn anh với ánh mắt buồn rầu. Giống như có chuyện khó nói......Doãn Hạo siết chặt bờ tường. Anh có linh cảm không tốt

"Vậy ngày mai......thôi để mốt đi, tôi sẽ đến đưa anh ta đi. Cô hãy kí vào đây đi", viên cảnh sát đưa giấy xác nhận cho cô

"Tôi sẽ kí, còn ngày mốt, không cần phiền anh, tôi sẽ đưa Hạo đi"

"Được thôi. Tùy cô", có lẽ cảnh sát cũng chẳng muốn day dưa với cái chuyện nhàm chán này nên cũng nhanh chóng kết thúc sau đó ra về

Minh Nguyệt chẳng còn tâm trạng ăn uống. Cô ngồi im trên sofa, nhìn chăm chăm vào giấy xác nhận. Lòng nặng trĩu. Cô thở dài, tại sao lại là lúc này? Tại sao không đến sớm hơn chứ? Cô ôm đầu rối bời

Doãn Hạo chầm chậm từ trong bếp đi ra. Nhìn thái độ của cô, anh chắc chắn đã có chuyện gì đó. Rồi anh nhìn thấy tờ giấy trên bàn, đó là cái gì vậy? Thứ gì lại khiến cô trở nên như vậy

"Doãn Hạo", thật đúng lúc cô muốn kêu anh, anh lại xuất hiện. Anh đứng im nghe cô nói tiếp. "Cảnh sát tìm ra nơi ở mới cho anh rồi"

Anh sốc. Hoang man, chới với, lạc lõng. Nhưng Doãn Hạo chẳng mấy biểu hiện bên ngoài, ánh mắt anh chỉ trầm xuống tỏ vẻ suy tư. Minh Nguyệt cũng biết, có lẽ chuyện này quá đột ngột với anh. Nhưng có lẽ nơi kia sẽ tốt hơn cho anh, anh được tiếp xúc với nhiều người, có bạn bè, chứ không phải là 1 người tự kỷ như cô

"Ừm", Doãn Hạo gật đầu 1 cái rồi đi ra ngoài. Minh Nguyệt thở dài, nhìn theo đôi chân trần của anh, cô không để ý, anh không bao giờ có giày

Chẳng trách, ở đây cái gì cũng mệt mỏi. Anh buồn chán cũng là điều dễ hiểu, thậm chí cô còn không cho anh ngủ trong nhà, ăn cũng chỉ được ngồi dưới đất. Cảm thấy bị tủi thân hay sỉ nhục là điều đương nhiên

Minh Nguyệt siết chặt nắm tay. Chết tiệt cô lại bị cảm xúc khống chế. Anh sẽ đi, phải đi thôi, đó là điều chắc chắn. Đó là suy nghĩ mà cô cho là chín chắn nhất bây giờ của mình, nhưng lòng lại quặn đau

"Alo, mẹ ạ!", Minh Nguyệt nằm nửa người dưới trên giường, nửa người trên thả dưới đất. Mặc dù đau lưng nhưng cô luôn nằm như vậy nói chuyện điện thoại

"Khụ khụ.....có chuyện......gì thế?.....khụ....."

"MẸ!", Minh Nguyệt nhảy dựng lên, "Mẹ không khỏe ở đâu à?", cô lo lắng hỏi. Đúng lúc đó lại nghe giọng y tá nói tới giờ tiêm thuốc. "Mẹ, mẹ đang ở bệnh viện hả? SAO MẸ LẠI ĐỂ BẢN THÂN NHƯ VẬY CHỨ? Con đã nói bao nhiêu lần rồi"

"Mẹ biết rồi, chỉ là mẹ hơi mệt chút thôi mà, không sao cả", mẹ cô mỉm cười yếu ớt, cố ngăn cơn ho từ trong cổ ra

"Mẹ, nhưng mệt tại sao lại phải tiêm thuốc?", Minh Nguyệt nghe giọng mẹ lại càng không thể yên tâm, "Con sẽ sang đó". Rồi đột nhiên trong lúc vội vã, cô đã buột miệng

"Nhưng không phải con còn có chuyện của mình sao? Khụ.....sao thế được?"

Phải rồi, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy chứ. Anh sắp đi, nên nơi này cô cũng chẳng thiết níu kéo hay sao? Chỉ là cô nhận ra mình....lâu rồi chưa về thăm mẹ thôi. Chỉ vậy thôi mà, phải không?

"Không có......chuyện gì đâu mẹ"

Chiếc xe dừng lại trước 1 căn nhà sang trọng trong thành phố. Có vẻ là nhà rất giàu có. Cô cũng chỉ có thể giúp anh lấy đồ trong cốp xe ra mà thôi. Minh Nguyệt đứng trước cổng nhà ấn chuông, rồi quay sang nhìn anh đang tiu nghỉu

"Sao vậy, đến nhà mới thì nên vui chứ? Ở đây anh sẽ được......ừm......được sống tốt hơn", Minh Nguyệt hơi nghẹn, nói không nên lời nữa

Cái không khí ngột ngạt giữa 2 người như bốp ngạt cổ họng cô. Minh Nguyệt cười cười vài cái rồi dợm chân rời đi

"Đừng đi", lại 1 lần nữa đập vào mắt anh là căn nhà giàu có, làm anh sợ hãi. Nhưng Doãn Hạo không dám biểu hiện ra ngoài, anh chỉ mong cô có thể chí ít đừng bỏ rơi anh ở đây

Nhưng lần này, Minh Nguyệt đi thật. Không bao giờ quay lại. 1 tháng là 1 quãng thời gian dài. Có lẽ sau này cô sẽ sống yên bình trong căn nhà của mình. Có lẽ sau này anh sẽ trở thành 1 người khôn ngoan hơn. Có lẽ sau này 2 người sẽ không còn nhớ đến nhau nữa. Bởi vì lần này thật sự khó có thể gặp lại nhau lần nữa

Minh Nguyệt lái xe thẳng đến sân bay.......

Tháng 12, trời rất lạnh, phải nói là rét. Minh Nguyệt đặt chân đến Mỹ 1 lần nữa. Nơi này quá đỗi quen thuộc với cô rồi. Chỉ nghe theo những bước chân dẫn lối, cô đến 1 căn nhà nhỏ trong con hẻm. Tuyết dày đặc, in dấu giày cô xuống nền tuyết trắng, phủ trắng màu tóc hạt dẻ của cô. Nhiệt độ xuyên thẳng lớp khăn choàng màu trắng bằng len. Những lọn khói nhỏ phả ra từ môi

"Nguyệt"

"Mẹ!", cô ôm chầm lấy mẹ mình. Có lẽ vì rét, mà cũng có thể vì chuyện khác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net