Chương 3: Có kẻ trộm đồ ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đem về nhà, ngoài đồ ăn còn có 1 thứ vô cùng quan trọng. Suy nghĩ 1 chút, Minh Nguyệt lại cất 1 ít đồ trong tủ khác, còn 1 ít để trong tủ lạnh, để cô còn có thứ mà ăn. Mấy ngày nay ra vào siêu thị nhiều đến nỗi bác bảo vệ cũng quen mặt cô luôn rồi

Bật lap top lên, Minh Nguyệt chỉnh sửa camera cho đúng vào chỗ tủ lạnh, kết nối với máy tính. Chỉ cần sáng mai là cô có thể thấy được bộ dạng thật của thứ kia

Yên tâm leo lên giường ngủ, Minh Nguyệt co mình trong chiếc chăn ấm áp. Trời bắt đầu trở lạnh rồi. Chắc sắp tới cô phải đốt lò sưởi lên quá. Chỗ này là bắt điều hòa thì chẳng hay chút nào. Nên cứ để hương đồng gió nội sẽ tốt hơn

Kì lạ là cho dù cô có khóa cửa kĩ đi chăng nữa, thức ăn trong tủ lạnh vẫn biến mất. Chứng tỏ thứ đó vẫn ở trong nhà, hoặc là......không thể nào! Làm gì có ma quỷ ở đây. Tuy vậy, cứ mỗi lần tự nhắc mình không có, Minh Nguyệt lại càng tin vào chuyện đó

Bật máy lên, cô rõ ràng nhìn thấy cái thân hình thù lù đen đen ở kia. "Cái gì đây?", Minh Nguyệt nheo mắt nhìn cái bóng đen đang ăn ngồm ngoàm thức ăn của mình. Vậy mà hắn cũng khôn, cũng biết còn chỗ giấu đồ ăn khác. Vậy là hôm nay nhà bếp cô lại trống không nữa rồi

Minh Nguyệt thở dài leo xuống giường. Mặc dù cô không biết cái hình thể kì quái kia là gì nhưng cô chắc chắn 1 điều, nó không phải ma quỷ

Cô có nên mua 1 cái bẫy về bẫy nó không nhỉ? Dù sao, nó chỉ ăn đồ ăn, không có ăn cô, chứng tỏ không phải ma cà rồng hay thứ gì tương tự. Mà kích thước cũng không phải của heo rừng, càng không phải ma quỷ. Vậy là thứ gì?

Ngồi chống cằm trước máy tính. Thể gì cô cũng phải nghĩ ra cách bắt con gì đó. Nhưng phải làm cách gì đây? Thu Nguyệt cắn môi nghĩ ngợi, điện thoại chợt reo lên. Lại là hắn. Lúc này cô chẳng muốn nghe điện thoại của tên đó chút nào. Nếu không phải vì nể tình đôi bên là hàng xóm, cô đã chửi hắn 1 trận tơi bời rồi

Mặc kệ, dù sao chuyện hắn muốn hỏi vẫn chính là địa chỉ chỗ này, mà cô thì chẳng muốn cho hắn biết. Minh Nguyệt liếc mắt nhìn điện thoại đang rung bần bật nãy giờ. Cô tháo pin ra vứt vào 1 góc. Đăm chiêu 1 lúc, Minh Nguyệt ôm gối, gõ lách tách trên máy tính

Mùi cafe thơm lừng thu hút cô, thật tốt. Minh Nguyệt khoát áo lông nhẹ, tay cầm ly cafe sữa ấm, mũi hít hà mùi cỏ. Cô nhắm mắt hưởng thụ gió. Từ lúc dọn đồ đến đây cô vẫn chưa có cơ hội thăm thú xung quanh. Chỗ này chọn mua đúng là thích hợp, chỉ trừ 1 điều....

Chỗ này cỏ cây sao lại hơi úa vàng, chắc không có ai chăm sóc cho chúng. Cô có nên mua ít hạt giống về trồng không nhỉ? Say sưa với suy nghĩ của mình, Minh Nguyệt chợt nghe thấy tiếng động thì giật mình xoay lại. Có 1 bóng đen vụt chạy. Không suy nghĩ nhiều, cô vội đuổi theo

Minh Nguyệt chạy như điên trong thời tiết lạnh giá, cũng không biết là đang đuổi theo thứ gì. Thoáng chốc, cô chỉ thấy mình đứng sau nhà, trơ trọi. Minh Nguyệt quay qua quay lại tìm kiếm, nhưng chẳng thấy gì. Mồ hôi nhỏ dài, miệng khô khốc, ly cafe đã đổ ra đất tự lúc nào, gió thổi làm tóc cô trở nên lòa xòa, ánh mắt thật hoang mang

Vậy ra, thứ đó đang ở rất gần cô. Không chỉ ban đêm, mà cả ban ngày, nó cũng đang.....theo dõi cô. Minh Nguyệt giống như mình sắp bị ăn thịt đến nơi. Cô thở dốc đau đầu. Thật sự cô muốn đập cho thứ kia 1 trận quá!

Cô lại phải đi siêu thị 1 chuyến để mua đồ ăn, lần này cô để phần lớn đồ ăn khô trong phòng mình, còn khóa cửa lại, chắc chắn thứ đó không thể vào đây được. Và tối nay cô sẽ rình, không phải công khai, mà là lén lút, phải bắt được nó thì cô mới có thể ngủ ngon được

Bóng đêm bao trùm căn nhà. Minh Nguyệt không hề buồn ngủ chút nào. Cô nhìn đồng hồ, hắn sắp đến rồi. Lúc theo dõi qua camera, cô luôn thấy hắn đều đến vào cũng 1 thời điểm, chắc cũng có thói quen đấy

Minh Nguyệt gặm bánh mì trong phòng, nhìn camera, hắn tới rồi! Còn nhìn, cái thứ đen đen đang ngọ nguậy đó là gì chứ? Dẹp nỗi thắc mắc qua 1 bên, Minh Nguyệt cầm chổi nhẹ nhà bước xuống lầu. Tay không tự chủ mà run cầm cập. Bất kể thế nào, tối nay cô cũng phải bắt được thứ đó

Quyết tâm! Minh Nguyệt mạnh dạn bước tới, chổi sẵn sàng đưa lên đầu....

Tách! "ĐỨNG YÊN!", Minh Nguyệt chợt thấy mình giống như cảnh sát. Sau khi bật đèn lên, cô lập tức đưa chổi đe dọa thứ kia. Và có lẽ vì bị tấn công bất ngờ nên.....sinh vật có hình dáng kì lạ kia bất động. Thứ thức ăn đang ngậm dở trong miệng cũng nhè ra, rơi bệt xuống đất, nhìn kinh kinh. Nhưng Minh Nguyệt nào có để tâm, cô bây giờ đang nhìn chăm chăm vào thứ đáng sợ kia

Mắt chữ O, miệng chữ A, Minh Nguyệt đớ họng, mắt trợn tròn, không nói nên lời. Chổi cũng run run mà rơi xuống đất. Lắp bắp 1 lúc lâu, cô lại cúi xuống, nhanh như cắt nhặt cây chổi lên, run rẩy tiến lại gần

Thứ kia co rúm lại 1 chỗ, kì lạ là nó không bỏ chạy. Tuy hơi sợ, không, rất sợ, nhưng Minh Nguyệt vẫn cứ bước tới. Gần hơn, muốn nhìn rõ hơn nó là thứ gì. Co rúm lại chứng tỏ cũng không phải là sinh vật gì có thể giết người

"Là người sao?"

Đó là câu nói mà cô có thể thốt ra sau buổi tối hôm đó. Minh Nguyệt ho khan, bắt hắn ngồi im 1 đống chỗ đó, đèn bật sáng trưng. Kể ra hắn cũng nghe lời phết đấy chứ. Ngồi im khô

Minh Nguyệt gật đầu rồi chạy nhanh lên lầu. Đành vậy, đem thức ăn xuống dụ hắn ngồi im chỗ. Nhìn hắn ăn ngấu ăn nghiến như sắp chết đói, cô còn tưởng mấy ngày nay hắn chẳng ăn gì nữa cơ. Minh Nguyệt đặt cây chổi bên cạnh mình. Chăm chú đánh giá hắn

Thì.....không nhìn rõ được mắt. Móng tay dài cứ như yêu tinh. Đầu tóc bù xù che hết gương mặt. Da thì đen thui như vừa bước ra từ lò than. Và đặc biệt, người hắn có 1 mùi hôi khó tả. Minh Nguyệt bịt mũi, ngăn không cho mình nôn ra

"Này......anh.....đói lắm sao?"

.......Thấy hắn không có dấu hiệu trả lời mà vẫn tiếp tục ăn, cô kiên nhẫn hỏi tiếp

"Anh.....sống ở đâu thế? Gần đây hả?"

"Anh không có gia đình sao?"

"Anh mấy tuổi rồi thế?"

Nói biết bao nhiêu câu nhưng giống như đang độc thoại 1 mình, Minh Nguyệt bực bội trong lòng. Cô tức giận đứng dậy quát "THẾ RỐT CUỘC LÀ ANH CÓ BIẾT NÓI HAY KHÔNG?"

Rốt cuộc ai đó cũng ngừng ăn, ngước mắt tội nghiệp nhìn cô. Gì chứ? Nhìn cô giống như đang bạo hành trẻ em vậy. Minh Nguyệt dời tầm mắt, đưa tay xoa cổ, rồi xoa xoa mi tâm. Minh Nguyệt mím môi nhẫn nhịn, rồi lại quay sang nói

"Vậy là không biết nói thật à?", Minh Nguyệt nhìn hắn trầm ngâm 1 lúc rồi quyết định, "Sáng mai tôi sẽ gửi anh đến chỗ công an, coi có phải người mất tích hay không? Còn bây giờ ăn xong rồi thì ngủ đây đi"

Minh Nguyệt sắp xếp mọi thứ trên sofa cho hắn nằm ngủ. Hắn đứng im, lưng cong cong nhìn cô làm từng động tác

"Ok, nằm xuống đó ngủ đi", cô hất mặt lên ghế bảo hắn. Hắn vẫn đứng im 1 cục, hết nhìn ghế rồi lại nhìn cô "Mau lên!". Thấy hắn lề mề quá nên cô trực tiếp lôi hắn nằm lên ghế "Ôi thật là, cái mùi...", Thu Nguyệt ngửi mùi khó chịu trên tay mình rồi than, "Ngày mai chắc phải giặt ghế mất. Thôi ngủ đi!"

Minh Nguyệt lắc đầu rồi tắt đèn, lên lầu ngủ. Cô chẳng muốn có người ở cùng nhà với mình chút nào. Hắn nhìn theo 1 lúc rồi cũng nằm im ngủ. Tay có 1 cảm giác kì lạ, sạch sạch và ấm ấm

Không còn kẻ ăn vụng thức ăn trong nhà, Minh Nguyệt sảng khoái vươn vai sáng sớm. Không khí thật quá tốt đi mặc dù hơi lành lành. Rùng mình 1 cái, Minh Nguyệt chầm chậm đi xuống nhà. Anh ta vẫn còn đang ngủ sao? Ngủ tốt thật!

Minh Nguyệt chống nạnh nhìn anh ta say sưa mớ đến chảy cả nước miếng. Làm sao người anh ta lại có mùi khó chịu như vậy nhỉ? Không được, sáng nay dù thế nào cô cũng phải tống anh ta đi. Nhưng nếu với cái mùi này mà ngồi lên xe chẳng máy điều hòa cũng chịu không nổi

"Không được. NÀY, DẬY, DẬY ĐI!", Minh Nguyệt đá chân vào ghế sofa làm anh ta giật mình lăn quay xuống đất. Lò mò ngồi dậy, đầu tóc xem ra còn xù hơn hôm qua. Anh ta đứng hơi khom khom người, nhưng thế nào vẫn cứ cao như vậy. Minh Nguyệt ho khan, lùi ra sau 1 bước, tay khoanh vòng "Sáng nay tôi sẽ đưa anh đến chỗ cảnh sát, nhưng trước tiên phải tắm rửa đã. Phòng tắm bên kia, tôi có bộ đồ cũ đây"

Minh Nguyệt chỉ tay sang hướng kia rồi dúi vào tay anh ta 1 bộ quần áo cũ. Sau đó vào bếp làm điểm tâm. "Sao còn đứng đó, mau đi đi, hay anh không biết tắm. Có cần tôi bày cho không?", Minh Nguyệt nghiêng đầu ra hỏi khi thấy anh ta vẫn còn đứng như phỗng

Anh ta lề mề bước vào phòng tắm. Minh Nguyệt liếc mắt rồi cười thầm "Ít nhất còn biết tắm!". Tay đảo trứng qua lại nhịp nhàng, đổ ra 2 đĩa, đặt lên bàn. Coi như hôm nay là bữa ăn cuối cùng của anh ta ở đây. Có thể người ta sẽ đưa anh ta đến những nơi tốt hơn. Tốt hơn là vậy

Ngồi đợi 1 lúc lâu mà vẫn chưa thấy anh ta ra, Minh Nguyệt chán nản chống cằm. Hết chịu nổi rồi. 30 phút, anh ta làm gì nửa tiếng đồng hồ trong đó chứ. Minh Nguyệt nhảy xuống ghế, đi đến áp tai vào nghe

"Anh không sao chứ?", thậm chí cô còn nghe được tiếng nước chảy mà. Không lí nào chết ngộp trong đó sao? Giật bắn với suy nghĩ ngớ ngẩn của mình, nhưng cũng hơi sợ. Minh Nguyệt theo phản xạ đưa tay gõ cửa "Này!". Cửa tự động được đẩy ra, tắm mà cũng không khóa cửa sao?

Hơi nước nóng làm cản trở tầm nhìn của cô. Minh Nguyệt nheo mắt nhìn xung quanh, 1 vùng trắng mờ. Rồi bong bóng, rất nhiều bong bóng bay ra. Minh Nguyệt nhìn theo từng lọn bong bóng bay ra, ánh mắt ngơ ngác đến khi bóng vỡ toang. Quay lại, cô đã hoảng hồn hét lên

"NÀY, MẶC ĐỒ VÀO MAU, NHANH LÊN! MẶC ĐỒ VÀO ĐIII". Minh Nguyệt ôm mặt xấu hổ rồi chạy ra chỗ khác. Trong khi anh ta chớp mắt nhìn cô rõ chẳng biết ngại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net