2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau lễ hội đèn lồng mùa thu đó, Phạm Văn Thanh tới nhà ta thường xuyên hơn. Ban đầu mẹ ta còn tưởng hắn tới tìm ta nên rất vui vẻ, nhưng rất nhanh bà cũng phát hiện ra có gì đó không hợp lý. Mỗi lần hắn đến đều nói là tìm ta, nhưng lại một lòng chỉ quan tâm Thị Ngọc, hai người trò chuyện với nhau thật vui, cảm tình cũng từ từ trở nên sâu đậm. Mẹ có chút nghi ngờ, đi hỏi thị:

"Văn Thanh là anh rể tương lai của con, con để hắn và cái Hằng bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn chút, lần sau hắn đến thì con đừng gặp nữa."

Thị Ngọc lần nào cũng đồng ý, nhưng lần sau vẫn tiếp tục gặp riêng. Hai người bọn họ chẳng thèm che giấu gì, trai đơn gái chiếc ở trong hoa viên cả một buổi chiều. Mẹ nổi lên lòng nghi ngờ, cho tới một ngày bà ở trong phòng thị phát hiện ra ngọc bội của Văn Thanh, lúc này mới tức giận phát hiện ra chân tướng.

"Mày, cái đồ nghiệt súc này!" Bà nhào lên tát một cái lên mặt Thị Ngọc, vừa kinh hãi vừa giận dữ.

"Đó là anh rể của mày, mày còn không biết liêm sỉ!!!"

Thị Ngọc che lại sườn mặt sưng đỏ, quật cường không chịu cúi đầu.

"Ta cùng Văn Thanh là tình yêu chân thật, ép duyên mới là không đúng, chúng ta đây là đang tự do yêu đương!"

Thầy ta đứng ở một bên hai mắt phun hỏa: "Im miệng! Súc sinh không biết xấu hổ, nề nếp của nhà họ Đinh đều bị mày làm cho bại hoại, quỳ xuống cho tao!"

Thị Ngọc không chịu quỳ, mẹ đưa mắt ra hiệu, mấy người hầu to khoẻ ở một bên đã tiến đến phía sau đá vào chân thị, buộc thị quỳ gối rồi đè chặt hai cánh tay thị, cưỡng bách quỳ. Mẹ tức giận đến mức run rẩy, run giọng nói:

"Giời ơi là ơi, tôi đây đã tạo ra cái nghiệt gì, sao có thể sinh ra cái kẻ nhục nhã này. Mày... sao có thể cùng anh rể của mày.... gian díu!"

Thị Ngọc không phục nói: "Hắn chưa thành thân với chị ta, sao gọi là anh rể được. Hắn nói hắn không thích chị ta, nói rằng chị ta cứng nhắc như người gỗ vậy, chẳng có gì thú vị, chỉ có ở bên cạnh ta mới thấy tự tại."

"U, chúng ta chân thành yêu nhau, u thành toàn cho đôi ta đi!"

"Mày, im miệng cho tao. Mày điên rồi! Người đâu, đem roi lại đây, ta muốn dùng gia pháp!"

Gã sai vặt nhanh như chớp chạy đi lấy roi của thầy đến dâng lên. Đây là roi tổ truyền của nhà ta, tuy nói là dùng để thi hành gia phong, nhưng thực ra trước nay nhà ta vẫn chưa từng dùng qua gia pháp. Đây là lần đầu tiên. Thầy ta tức giận tận trời, giơ roi lên muốn đánh Thị Ngọc:

"Hôm nay ta phải đánh chết người cái thứ hồ đồ này, đỡ phải để mày ra ngoài làm mất mặt nhà họ Đinh chúng ta!"

Roi xé gió ở không trung, nhưng chớp mắt khi roi rơi xuống, từ cửa bỗng xông vào một người. Phạm Văn Thanh mặt mày xanh mét, nôn nóng nói:

"Dừng tay!"

Hắn vội vã lao vào, nhào lên che chở Thị Ngọc. Thầy thu tay không kịp, roi kia hung hăng rơi trên người hắn. Văn Thanh kêu lên một tiếng, lại ngay lập tức xem xét người thương, nôn nóng hỏi Thị Ngọc:

"Ngọc ơi, em không sao chứ?"

Cả người ta rét run, nhịn không được mà lộ ra vẻ mặt khinh bỉ. Thật là một đôi uyên ương số khổ. Thị Ngọc hai mắt đẫm lệ, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, bàn tay trắng trẻo túm chặt ống tay áo Văn Thanh:

"Phạm lang..."

Phạm Văn Thanh lộ vẻ đau lòng, nắm tay thị, đầu gối quỳ đi đến trước mặt cha mẹ ta, vùi đầu thật sâu xuống lạy rồi nói:

"Bác trai, bác gái, em Ngọc là con gái ruột của hai người, em ấy được nuông chiều từ nhỏ, sao hai người nhẫn tâm đối xử với em ấy như vậy?"

Thầy tức giận đến râu cũng run rẩy, cầm roi nói: "Phạm Văn Thanh, đây là chuyện của nhà ta, không đến phiên cậu nói ra nói vào!"

Văn Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định:

"Bác trai, con và Ngọc thật lòng yêu nhau, xin bác... thành toàn cho chúng con!"

Mẹ ta không thể nhịn được nữa, vỗ bàn đứng dậy: "Vậy cái Hằng của chúng ta phải làm sao? Lúc ấy họ Phạm tới cửa cầu thân, hiện tại cậu lại muốn bỏ mặc nó không lo, cậu nói phải làm sao bây giờ?"

Thân mình Văn Thanh khẽ run lên, quay đầu nhìn ta. Ta dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt, che mặt cúi đầu. Trên mặt hắn hiện lên tia áy náy, lại vẫn thấy chết không sợ mà dập đầu xuống:

"Là cháu có lỗi với em Hằng, chỉ là người cũng không phải thánh thần, khó lòng kìm nổi. Em Ngọc dịu dàng đáng yêu, tư tưởng mới lạ. Cháu, cháu thật sự..."

"Cầu hai bác thành toàn cho chúng con!"

"Không được!" Mẹ nhíu mày. "Hôn sự của cái Hằng và cậu mọi người đều biết, cậu cứ như vậy chẳng lẽ muốn để họ Đinh chúng ta bị mất mặt sao?"

Thị Ngọc ghé vào người Văn Thanh, khóc lóc. Thị nhìn qua hắn, xoay người nức nở nói:

"U... Con đã, đã cùng Phạm lang ăn cơm trước kẻng, nếu u không đồng ý cho chúng ta, con cũng chỉ có thể đi tìm cái chết."

"Cái gì?"

Thầy đột nhiên đứng lên, sắc mặt xanh mét. Con hầu Đỗ Nhược của Thị Ngọc lập tức quỳ xuống, đỏ hốc mắt.

"Đúng vậy, thưa bà, trước đó Phạm công tử không có tìm tới cô cả, đều là đi tìm cô hai. Cô hai đã cùng Phạm công tử... Cầu phu nhân thành toàn!"

Ả dùng sức dập đầu, cái trán đập trên mặt đất, khi ngẩng lên đã be bét máu. Thân mình mẹ ta chao đảo, đã không thể ngồi yên, chỉ vào Thị Ngọc nhưng không nói lên lời.

"Súc sinh, thật là... Súc sinh không biết liêm sỉ!"

Thầy ta nhịn nửa ngày vẫn là không nhịn nổi cầm lấy chung trà dùng sức mà ném đi. Mảnh vỡ từ chung trà sượt qua sườn mặt Văn Thanh, hắn vẫn không rên một tiếng mà tiếp tục quỳ ở đó. Sau một lúc lâu, ông ngửa mặt lên trời thở dài, nức nở nói:

"Đây rốt cuộc là cái nghiệt gì chứ!"

Thị Ngọc bò tới quỳ trước mặt ta, khóc ròng: "Chị, chị ơi, từ trước đến nay đau lòng ta nhất, ta thực xin lỗi ngươi, không bằng ta đi tìm chết, ta chết rồi trong nhà sẽ không vì ta mà ưu sầu, cũng sẽ không hủy đi nhân duyên của Phạm lang!"

Nói xong thị đứng dậy, dùng sức lao về phía vách tường. Mẹ cả kinh hét lên, lảo đảo chạy lại.

"Ngọc!"

Phạm Văn Thanh phản ứng mau lẹ, một phen túm chặt tay áo Thị Ngọc, ôm lấy thị. Thị va vào người hắn, vươn tay ôm lấy hắn, khóc lóc:

"Ngươi ngăn cản ta làm gì, ta thực xin lỗi chị, chị trách ta thì lấy mạng ta đi!"

Văn Thanh giương mắt căm tức nhìn ta: "Đinh Thị Hằng, chẳng lẽ cô thực sự muốn bức tử em ruột của mình sao? Sao cô ác độc như vậy?"

Ta nhìn lửa giận nơi đáy mắt hắn, tay chân tê dại, như rơi vào hầm băng. Từ thuở nhỏ ta sớm đã coi Văn Thanh là vị hôn phu của mình. Chúng ta khi còn tình cảm, thời điểm ăn tết hắn sẽ đem đường hồ lô đến cho ta, sẽ chọc cho ta cười, tặng thư tình cho ta, còn dùng chút bút tích non nớt viết cho ta: "Ân ái không nghi ngờ, đầu bạc chẳng lìa xa." Nhưng hiện tại hắn vì Thị Ngọc mà mắng ta tâm tư ác độc. Nhưng ta làm cái gì sai? Từ đầu tới cuối, ta chẳng làm gì cả. Thị Ngọc ngẩng đầu lên, mặt thị đầy nước mắt nhưng lại lộ một nụ cười nhỏ khó phát hiện với ta. Thị gợi môi, làm khẩu hình miệng:

"Ngươi đấu không lại ta."

Mẹ ta khóc thành tiếng, túm ống tay áo ta, nghẹn ngào cúi đầu:

"Hằng, u xin lỗi, bằng không..." U nức nở. "Bằng không, hôn sự của con với Văn Thanh đành từ bỏ đi!"

Ta nhìn bà, cả người bà run rẩy, trong mắt tất cả đều là tơ máu. Ta biết bà đau lòng Thị Ngọc. Cho dù thị gây họa thế nào thì cũng là con gái của bà, chẳng có người mẹ nào lại nhẫn tâm nhìn con gái ruột tìm cái chết đâu. Ta từ từ quay đầu lại, nhìn về phía ngoài sảnh. Thầy không dám ngẩng đầu nhìn ta, mẹ đang khẩn cầu ta, Văn Thanh nhìn ta trợn mắt đầy giận dữ, còn có Thị Ngọc trào phúng ta. Bọn họ đều đang ép ta, vì tình yêu của hai kẻ kia mà buộc ta phải nhượng bộ. Một lát sau, ta há miệng thở dốc, nghiêm nghị nói:

"Được. Con đồng ý... Hủy bỏ hôn ước!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net