4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh Thị Ngọc bỗng quay ngoắt đầu lại, trừng trừng nhìn hắn nhưng Đỗ Văn Sơn đã cầm lấy tờ giấy trong tay, lớn tiếng đọc:

"Quân bất kiến:

Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai,

Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!

Hựu bất kiến:

Cao đường minh kính bi bạch phát,

Triêu như thanh ty, mộ thành tuyết.

Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,

Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!

Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,

Thiên kim tán tận hoàn phục lai.

Phanh dương tể ngưu thả vi lạc,

Hội tu nhất ẩm tam bách bôi.

Sầm phu tử,

Đan Khâu sinh.

Thương tiến tửu,

Bôi mạc đình!

Dữ quân ca nhất khúc,

Thỉnh quân vị ngã khuynh nhĩ thính:

"Chung cổ soạn ngọc hà túc quý,

Đãn nguyện trường tuý bất nguyện tỉnh!

Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,

Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.

Trần vương tích thời yến Bình Lạc,

Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước.

Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền,

Kính tu cô thủ đối quân chước.

Ngũ hoa mã,

Thiên kim cừu,

Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,

Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu."

Dứt lời, hắn nhếch mép, dùng sức ném giấy Đống Cao vào người Đinh Thị Ngọc, trào phúng nói: "Lý Bạch này ta không biết là ai, nhưng thấy lúc nào Đinh tiểu thư đi trộm câu thơ của người khác đều chẳng hoàn chỉnh, chắc chỉ nhớ được một hai câu thôi nhỉ?"

Sắc mặt Đinh Thị Ngọc trắng bệch như tờ giấy, thân thể lung lay như sắp đổ. Mọi người trầm mặc hít sâu một hơi, tất cả mọi người đều bị dọa cho kinh hoàng, hoàn toàn thay đổi mắt nhìn với thị. Ai cũng không nghĩ tới cái danh đệ nhất tài nữ kinh thành là do trộm thơ của người khác mà có. Thơ này ý thơ khúc chiết, tràn đầy hào khí, vừa nghe là biết một bài thơ hoàn chỉnh. Ngược lại, Thị Ngọc ấp úng nói chẳng ra câu, chứng minh rõ ràng thơ do thị trộm mà ra.

"Không nghĩ đến cô ta trộm thơ người khác, thật là không biết xấu hổ." Lý Thị Thanh cười đắc ý, hai mắt đều sáng lên.

"Đúng vậy, thật là nhân mô cẩu dạng, mệt ta còn yêu quý nàng."

"Thật là biết người, biết mặt không biết lòng..."

Mọi người đều khe khẽ bàn tán, sắc mặt công chúa lạnh lùng, hất tay Đinh Thị Ngọc ra, tức giận nói:

"Kẻ trộm thơ từ là kẻ cắp! Đinh tiểu thư sinh da mặt dày vô sỉ khiến ta mở mắt!. Chỗ này của ta không chào đón kẻ cắp, xin Đinh tiểu thư về nhà đi!"

Mẹ ta ngàn lần cũng không nghĩ tới thơ của Thị Ngọc là do ăn trộm, thấy ánh mắt khác thường của mọi người, mặt bà như trích ra máu, không đứng lên nổi. Bản thân Thị Ngọc cả người run rẩy, còn muốn ngụy biện vài câu nhưng công chúa đã vung tay để hạ nhân mang thị đi, chỉ có mấy người chúng ta vẫn đứng tại chỗ. Nhìn ánh mắt khinh thường của các tiểu thư công tử khác, thị vô cùng hoảng loạn, duỗi tay với sang Lê Đình Tú:

"Lê lang..."

Không lường được Lê Đình Tú lại phun một hơi vào thị, giận dữ nói: "Không nghĩ tới ngươi là loại người này, đúng là ta mắt mù! Cáo từ!"

Hắn nói xong kéo túi tiền trên eo rồi ném xuống đất, sải bước mà đi. Thị Ngọc lại quay sang Phạm Văn Thanh. Hắn dường như sợ ngây người, lúc này vừa hồi phục tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn thị, môi mấp máy nhưng không nói được cậu nào.

Một lát sau hắn quay đầu xem ta, ta coi như không thấy, tránh ánh mắt hắn.

"Phạm lang..." Đinh Thị Ngọc khóc nức nở.

Mọi người đều tránh nàng ta như thứ đồ dơ bẩn, văn nhân coi trọng nhất là thanh danh, đánh cắp thơ của người khác chính là hành vi bị khinh thường nhất. Văn Thanh nhắm mắt lại, cứng đờ gạt tay Thị Ngọc, chua xót nói:

"Cô sao lại..."

Đinh Thị Ngọc khóc như mưa, chui vào trong ngực hắn. Mẹ ta mất hết thể diện, giận tới muốn hộc máu, che mặt kéo ta ra cửa.

Vào đến cửa nhà, hai mắt thầy ta phun lửa, cả người run rẩy hung hăng tát Thị Ngọc.

"Nghiệt súc! Mày làm mất hết mặt mũi nhà họ Đinh rồi, không có tài không đáng sợ, đáng sợ là đánh cắp thơ từ của người khác. Mày biết người ngoài bây giờ đang nói nhà chúng ta là cái gì không? Bọn họ bảo tao không biết dạy con!"

Đinh Thị Ngọc khóc thút thít, thị che sườn mặt cắn răng nói:

"Không có khả năng, không có khả năng, sao có thể còn có kẻ xuyên đến đây?"

Ta đứng một bên cười nhạo. Cô xuyên được lẽ nào người khác không thể sao?

Đinh Thị Ngọc tức muốn hộc máu, vươn tay chỉ ta: "Hiện tại ngươi rất đắc ý, rất vừa lòng phải không?"

"Quỳ xuống!" Thầy ta nhấc chân đá vào đầu gối thị, nổi trận lôi đình. "Mày còn dám ương ngạnh? Nếu không có chị mày biết nhã nhặn lịch sự, mày, mày..."

Ông tức giận không nói lên lời. Mẹ ta vẫn ôm mặt khóc: "Về sau u cũng không dám ra cửa nữa, tội gì đây, đây rốt cuộc là tội gì..."

Thầy ta đứng ở sảnh giận dữ phun trào, sau một lúc ngửa mặt lên trời, cả người như già đi mười mấy tuổi.

"Kéo nó đi cấm túc! Cấm túc! Về sau không cho cái mặt đáng xấu hổ của kẻ này lộ ra!"

Thị Ngọc bị kéo đi nhưng vẫn kêu la: "Ta không phục, ta không phục, có kẻ hại ta! Ngươi cho ta ra ngoài, ta còn biết phát minh bút bi, làm xà phòng, làm thủy tinh, ta có thể mở khách sạn mở thanh lâu, ta sẽ thành công, ta là nữ chính mà!"

Mẹ ta nghe mấy lời này, thân mình cứng đờ rồi ngã xuống ngất lịm đi. Bốn phía nháo nhào hỗn loạn nửa ngày, mẹ tỉnh lại ta mới trở về phòng, ngồi uống trà trước bàn. Trà Thái Nguyên từ trước tiết thanh minh, hương thơm tỏa bốn phía, hương trà thanh tao. Thu Hà vào phòng, mắt sáng lấp lánh, kinh hãi nói:

"Cô cả, những bài thơ đó... còn phải đưa ra ngoài tiếp không ạ?"

Ta hớt hớt lá trà, nhẹ giọng nói: "Đuổi tận giết tuyệt, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Đều đưa ra đi, cho bọn họ nhìn xem gương mặt thật của đệ nhất tài nữ kinh thành là thế nào."

Hiện tại mặt mũi của Đinh Thị Ngọc mất hết, cái danh đệ nhất tài nữ kinh thành biến thành một danh từ đáng xấu hổ, chuyện của thị làm dậy lên một trận náo động, những bài thơ hoàn chỉnh đều đã được xuất hiện trên thị trường, mọi người đều biết rằng những bài thơ mà thị làm trước đây là do ăn trộm. Mỗi ngày thị chỉ biết đập phá đồ vật và chửi ầm lên trong phòng.

Phạm Văn Thanh tới thăm một lần, nghe con hầu nói hắn muốn hỏi Đinh Thị Ngọc sao lại đưa túi tiền cho Lê Đình Tú, lại còn mắt đưa mày lại với Nghĩa Vương. Thị Ngọc chẳng những không áy náy mà còn mắng hắn ra tới tận cửa, Văn Thanh đứng trước cửa phòng thị nắm chặt tay, cuối cùng vẫn không nói lời nào mà xoay người rời đi.

Thị Ngọc đã không ra cửa một thời gian khiến ta tưởng thị đã nhận thức rõ hiện thực nên im lặng mà sống thì Thu Hà lại đột nhiên vội vã chạy vào phòng, sắc mặt hoảng sợ, muốn nói lại thôi. Ta liếc mắt nhìn nó hỏi:

"Làm sao vậy?"

Thu Hà run rẩy quỳ sụp xuống, run giọng đáp:

"Cô cả, con hầu trong phòng cô hai nói hôm qua cô hai mặc đồ đàn ông rồi trèo tường ra ngoài đi tìm Nghĩa Vương rồi ạ!"

Ta đột nhiên đứng lên.

"Cái gì?"

Thu Hà cúi đầu càng thấp: "Bên ấy nói hôm qua cô hai cùng Nghĩa Vương điện hạ đi trên đường, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cô hai... cô hai còn đưa khăn tay cho Nghĩa Vương điện hạ!"

Ta trợn mắt há mồm luôn. Trời ạ, cái cô xuyên không này đúng là cái gì cũng làm được, hiện tại mới qua được mấy ngày mà đã đổi nam chính rồi?

Hơn nữa Nghĩa Vương kia... Sắc mặt ta kì quái, Nghĩa Vương đó vốn đã có một chính phi và hai vị trắc phi qua cửa rồi, chẳng lẽ thị định đâm đầu đi làm thiếp cho Nghĩa Vương?

"Cô cả, việc này cần phải báo cho ông bà cả biết không?"

Ta suy nghĩ, lắc đầu.

"Không cần, để Thanh Đại tiếp tục quan sát thêm đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net