7. hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy ta nhờ vả khắp nơi, dù ông là quan nhị phẩm nhưng Nghĩa Vương lại là thân vương, căn bản không cần cho ông mặt mũi. Chỉ mới vài tháng ngắn ngủi mà thầy u ta đã trở nên già nua rất nhiều. Lòng ta ngũ vị tạp trần, cũng do bọn họ vẫn luôn mặc kệ Đinh Thị Ngọc, nhìn qua thì tưởng như quản giáo kỹ càng, nhưng lần nào cũng thỏa mãn yêu cầu của thị. Nếu không như vậy thì Thị Ngọc cũng không tùy ý làm bậy đến vậy.

Hiện tại, cũng coi như là... tự mình gây họa.

Lần tới khi gặp lại Đinh Thị Ngọc, ta gần như không còn nhận ra thị nữa. Thân mình thị gầy gò, chỉ mặc bộ quần áo vải thô, ngồi xổm trước phòng chất củi giặt quần áo, ngón tay sưng đỏ như củ cải, tất cả đều bị nứt da. Con hầu một bên xem thị giặt quần áo, một bên mắng:

"Thật là phế vật, động tác nhanh lên."

Thị Ngọc cong người lên, dùng sức chà quần áo, ngón tay nứt nẻ, nước mang theo vụn băng thấm đầy máu. Mấy tháng trước dáng người thị còn đẫy đà, hiện tại chỉ còn da bọc xương. Xương gò má lồi lên, vốn dĩ là xinh đẹp giờ chẳng thấy đâu nữa, trông như đàn bà ngoài ba mươi tuổi tiều tụy ốm đau. Vừa nhìn thấy mẹ, nước mắt thị chảy xuống, khàn giọng nói:

"U, ta sai rồi! Ta thật sự biết sai rồi! Cầu xin ngươi dẫn ta đi!"

Nước mắt mẹ cũng rơi như mưa, bà đi qua ôm lấy thị. Thị Ngọc gần như là khóc ra máu, có thể thấy mấy ngày nay thị không tốt đến mức nào. Mẹ ta chỉ im lặng chảy nước mắt. Nghĩa Vương phi sẽ không cho chúng ta mang thị đi, mấy ngày nay thầy u ta đã tiêu tốn vô số tiền bạc nhưng cũng không thể kéo người khỏi tay Nghĩa Vương. Nhưng Nghĩa Vương phi lại cho chúng ta đến thăm thị, hẳn là muốn thị thêm thống khổ.

Người phụ nữ đó... tâm tư sâu kín đến đáng sợ.

Thấy chúng ta tới, con hầu thu lại sắc mặt, mang chúng ta vào phòng. Thị Ngọc khóc đến độ muốn khô cả nước mắt, vẫn luôn cầu xin mẹ đem thị về:

"Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi..."

Ta đứng lên, bảo mẹ ra ngoài trước, một mình đơn độc nói chuyện với thị. Mặt trời phía ngoài phòng không có tí độ ấm, chiếu vào khuôn mặt trắng bệch của thị. Ta nhìn thị, nhẹ giọng nói:

"Cô sai rồi? Cô biết sai ở đâu không?"

Thị Ngọc đờ đẫn gật gật đầu, lẩm bẩm nói: "Nghĩa Vương không phải nam chính của ta, ta tìm lầm người... Không sao cả, chỉ cần ta có thể đi ra ngoài, ta nhất định có thể tìm được nam chính của mình..."

Ta lắc lắc đầu: "Không biết hối cải. Đinh Thị Ngọc, cô là đồ ích kỷ, chẳng biết xấu hổ."

Đinh Thị Ngọc quắc con mắt nhìn chằm chằm ta, lớn tiếng nói:

"Ta có cái gì sai, ta chỉ là muốn theo đuổi hạnh phúc, ta rốt cuộc có cái gì sai!"

"Theo đuổi hạnh phúc không phải dựa vào việc tổn thương người khác mà tạo lên." Ta phẫn nộ quát. "Cô luôn mồm nói muốn cùng Thanh Đại trở thành chị em, lại không chịu vì ả mà lấy ra hai cây trâm giúp ả chuộc thân, lại vì bỏ trốn mà đánh ả. Ả bị cô đánh chết rồi, cô biết không? Cô là kẻ giết người! Cô tự cho là bản thân mình siêu phàm lại đi ăn trộm thơ của người khác, hành vi này với phường trộm cắp nào khác nhau? Vì cái gọi là chân ái của cô mà đoạt vị hôn phu của ta mặc kệ ta bị từ hôn sẽ ra sao, sau lại vì Nghĩa Vương từ hôn với Văn Thanh, cũng mặc kệ sự sống chết của hắn." Ta hít một hơi nói tiếp. "Hiện tại, cô lại vì tranh sủng mà đi hãm hại con của người khác, tính xấu không đổi, tàn nhẫn độc ác, có kết cục này là do cô xứng đáng!"

Thị Ngọc giận dữ, vươn tay ra muốn đánh ta: "Ngươi biết cái gì? Ngươi chỉ là người cổ đại ngu muội không được khai hóa, ngươi có biết thế giới của ta tiên tiến thế nào không? Ngươi có tư cách gì chỉ trỏ ta?"

"Hết thuốc chữa." Ta vươn tay rồi giáng một cái tát lên mặt thị, trầm giọng nói: "Loại người như cô sớm hay muộn cũng tự đưa mình vào chỗ chết, ta thong thả xem cô chết thế nào."

Ta xoay người ra cửa, chỉ để lại Thị Ngọc điên cuồng chửi bới trong phòng.

"Các ngươi là những kẻ cổ đại đáng chết, cái gì cũng không hiểu! Ta sẽ đông sơn tái khởi!"

Ta không phản ứng thêm gì, lập tức ra cửa.

Thời gian qua nhanh, hoa đào tháng ba đã nở rộ. Năm nay mùa xuân tới sớm, khắp nơi là cỏ lá xanh tươi. Ta đã đính hôn, đang thêu áo cưới cho chính mình. Lần này vị hôn phu của ta là cậu hai nhà Thái uý, Đỗ Văn Sơn.

Chúng ta ngẫu nhiên gặp nhau ở một tiệm sách, nói qua mấy câu đã phát hiện hai người tâm linh tương thông, rất có tiếng nói chung. Qua vài lần tiếp xúc, Đỗ Thái uý cùng con trai đã đến nhà ta xin cưới. Đúng là duyên phận thật không thể hiểu nổi.

Ta đang nỗ lực thêu hoa, Thu Hà bỗng chạy vào với sắc mặt hớn hở.

Ta ngạc nhiên hỏi: "Làm sao vậy, sao lại có vẻ mặt đó?"

Thu Hà chần chừ nói: "Cô ơi, cô hai lại chạy rồi! Nghe nói cô hai cặp kè với tên chăn ngựa của Nghĩa Vương phủ, suốt đêm trèo tường theo hắn bỏ trốn, đến giờ không biết đã đi đâu. Trước khi đi cô hai còn nói cái gì mà hóa ra hắn mới là nam chính, khẳng định là kịch bản nam chủ núp lùm cỏ, lần này chắc chắn không sai!"

Ta sửng sốt, dở khóc dở cười. Một lát sau, ta cầm áo cưới lên tiếp tục thêu.

"Tùy cô ta thôi, xem ra cô ta chưa hại chết chính mình thì chưa hài lòng."

Thu Hà sửng sốt, cười theo: "Cũng đúng, ngày đại hỷ của cô cả sắp tới rồi, không cần nhọc lòng vì loại người này."

Ngoài cửa sổ, hoa thơm chim hót, ý xuân dạt dào.

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net