Chương 27: Được voi đòi tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chây

Beta: An Di

Tần Bắc Bắc mở bài thi ra, lại hỏi: "Trận bóng rổ ngày hôm qua có hay không?"

Lâm Bạch Du lắc đầu: "Chả hay tí gì, trường chúng ta bị đánh bại rất thảm, nhưng mà bọn họ cũng không chịu thua."

Tần Bắc Bắc buồn cười híp mắt: "Nếu bọn họ dám nhận thua, học sinh trong trường không chỉ chê bai kỹ thuật chênh lệch, mà còn muốn mắng người."

"Thi đấu bóng rổ giữa các trường vốn không được tổ chức chính thức, bọn họ vẫn luôn thua, mọi người cùng lắm cũng chỉ lải nhải phàn nàn hai ba câu mà thôi."

Cho nên thành viên đội bóng rổ cũng không phải được nhà trường lựa chọn.

"Cậu thấy bình thường mọi người có oán giận không?" Tần Bắc Bắc chống cằm: "Bọn họ cảm thấy thắng là do năng lực của bản thân, thua thì đổ lỗi nhiều hơn."

Đây là lần đầu tiên Lâm Bạch Du biết những việc này, bởi vì trường học cũ của cô không có đội bóng rổ, đều chỉ biết làm đề.

"Tùy Khâm vào đội như thế nào?"

Tần Bắc Bắc cười hì hì: "Chuyện này nói ra cũng khá buồn cười, hồi lớp 10, lúc đó đội trưởng đội bóng rổ là một anh lớp 12 sắp tốt nghiệp, lúc ấy bọn họ đang suy nghĩ tìm người kế nhiệm, sau đó lúc chơi bóng trên sân thể dục, có người ném bóng vào trước mặt Tùy Khâm."

Lâm Bạch Du cau mày, bóng rổ ném trúng người rất đau.

Tần Bắc Bắc: "Có người bảo Tùy Khâm nhặt lên, Tùy Khâm trực tiếp ném bóng trở về phía đó, bóng bị đập đến trước mặt người đã ném bóng đến chỗ cậu ấy lúc trước."

"Có phải rất Tùy Khâm hay không?"

Lâm Bạch Du hơi cong môi lên: "Có một chút."

Có thù tất báo, sẽ không chịu chút thiệt thòi nào.

Không thể nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc đó, thật sự đáng tiếc.

Nói như vậy...

Đời này chuyện Tùy Khâm phải chịu thiệt thòi lớn nhất, đó là Lâm Bạch Du cô.

Trái tim vốn đang bay bổng của Lâm Bạch Du bỗng nhiên chìm xuống, bởi vì chuyện vết thương chuyển dời này vĩnh viễn ở giữa cô và Tùy Khâm.

"Trước kia trước khi thi đấu, đội bóng rổ sẽ luyện tập ở sân thể dục, có rất nhiều cô gái đến xem, đều đến xem Tùy Khâm cả."

"Hồi lớp 10, lớp 11 náo nhiệt lắm đó."

Trong lúc nói chuyện, các bạn học đến lớp cũng càng ngày càng đông.

Chu Mạt thấy Tần Bắc Bắc đội mũ, cũng kêu lên: "Bắc Bắc, mũ này mua ở đâu thế? Cũng ổn đấy."

Tần Bắc Bắc viết bài: "Bố tớ mua."

Chu Mạt "Oa" một tiếng: "Ánh mắt chú Tần tốt thật nha, chiếc mũ này làm đầu cậu trông thật nhỏ, đâu giống người đầu to như tớ, đội mũ cực kỳ xấu."

Chủ đề thoáng cái bị dời đi.

Bạn tốt của Tần Bắc Bắc ở lớp 12-1 không nhiều cũng không ít, ai cũng sẽ khen một câu mũ đẹp, làm phiền muộn vốn đang tích tụ trong lòng cô ấy cuối cùng cũng lặng lẽ tiêu tán đi rất nhiều.

"Tần Bắc Bắc, cậu giấu tóc kỹ như thế làm gì?"

Ở cửa sau, Phương Vân Kỳ đi vào lập tức hỏi.

Tần Bắc Bắc "Hừ" một tiếng: "Đương nhiên là để phòng ngừa loại con trai tùy tiện túm tóc con gái như các cậu chứ sao nữa."

Phương Vân Kỳ oan uổng kêu to: "Tớ không túm tóc mấy cậu, tớ là một quý ông đó."

Lâm Bạch Du nhân cơ hội hỏi: "Cậu trưởng thành chưa?"

Cô biết Tùy Khâm đã trưởng thành rồi.

Các bạn trong lớp hầu hết đều mười bảy tuổi, ngoại trừ Tùy Khâm ra, chỉ có một bạn nam bị "đúp" lớp là đã trưởng thành.

Phương Vân Kỳ lắc đầu: "Sắp rồi, sắp rồi."

"Chưa trưởng thành sao có thể là quý ông, chỉ là một cậu nhóc mà thôi." Tần Bắc Bắc theo lời nói cười rộ lên, đôi mắt hồ ly xinh đẹp không khỏi cong lên.

"Tớ không so đo với con gái." Phương Vân Kỳ xua tay.

*

Lâm Bạch Du vốn tưởng rằng Tùy Khâm sẽ đến vào tiết tự đọc buổi sáng, nhưng không ngờ vài phút sau, anh đã xuất hiện ở trong lớp học.

Tóc anh hơi rối, như là bị tay xoa rối.

Lần này anh không ăn bánh mì mà mang theo một lon Sprite, ngồi xuống, nhẹ nhàng bật ra, bọt khí "xì xì" sủi lên.

Lâm Bạch Du lầm bầm: "Mới sáng sớm uống Sprite gì chứ."

Tùy Khâm nhìn cô một cái.

Lâm Bạch Du hỏi: "Cậu ăn chưa?"

Tùy Khâm gật đầu.

"Ăn gì?"

"Cơm."

"Sáng sớm ăn cơm?"

"Ừm."

Lâm Bạch Du hỏi cái gì anh trả lời lại cái đó, còn về độ thật giả, không cách nào biết rõ được.

Mặc dù không rõ tại sao đột nhiên Tùy Khâm ăn cơm rồi uống Sprite vào buổi sáng nhưng anh ăn no không bị đói là được.

Đêm qua Tùy Khâm không về phố Nam Hòe, ở lại trong quán BBQ.

Ở đó không có gương, anh chỉ có thể tùy ý vuốt tóc, bây giờ anh như có thể nhìn thấy mình nhếch nhác từ trong đôi mắt Lâm Bạch Du.

Anh vuốt tóc sau gáy.

Lâm Bạch Du hơi suy nghĩ, lấy một cái lược to bằng bàn tay từ trong túi ra, đưa tới: "Cậu muốn dùng không?"

"..."

Tùy Khâm hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy tôi cần không?"

Hỏi xong, anh thấy hối hận ngay bởi vì hỏi cô chỉ có một loại khả năng.

Lâm Bạch Du gật đầu: "Cần."

Chàng trai im lặng.

Lâm Bạch Du dò hỏi: "Nếu không tớ chải giúp cậu?"

Cô hơi ngại ngùng, thật là một loại tương tác thân mật.

Tùy Khâm nheo mắt: "Không cần."

Anh nhìn cô gái trước mắt đầy ẩn ý, cô vậy mà lại đề nghị như vậy.

Nhưng Lâm Bạch Du lại hơi thất vọng: "Ồ."

*

Tùy Khâm nhìn mũ của Tần Bắc Bắc, chỉ chớp mắt một cái, cũng không nói gì.

Trong khoảng thời gian lên lớp, trường học tiến hành nghi thức kéo cờ.

Đám học sinh lề mề đi ra sân thể dục, Lâm Bạch Du bị Tần Bắc Bắc và Chu Mạt kéo đi ở giữa, bước lên bãi cỏ xanh.

Sân bóng rổ ở một bên khác.

Lâm Bạch Du chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy rổ bóng rổ, cô nghĩ, trước đây chắc chắn Tùy Khâm đã ném trúng vào đó vô số lần.

Nhưng lại bởi vì cô mà rời khỏi đội bóng rổ.

Trên sân khấu đang tuyên dương top 10 thành tích của kỳ thi giữa kỳ tuần trước, Lâm Bạch Du nằm trong top 3, nhưng cô không nghe thấy tiếng phát biểu trên sân khấu.

Sinh nhật của Tùy Khâm là ngày nào nhỉ?

Ngày sinh nhật của anh, cô có đổ bệnh không?

Lâm Bạch Du vốn định nói mấy câu khách sáo với Phương Vân Kỳ và Tề Thống nhưng không ngờ là bên trường học không cho cô cơ hội lên tiếng.

Chủ nhiệm lớp đưa tờ khai thống kê tư liệu tới, ai cũng phải điền thông tin vào.

Một tờ giấy truyền từ trên xuống dưới, Tần Bắc Bắc viết xong thì đưa cho Lâm Bạch Du, Lâm Bạch Du viết xong thì truyền xuống bàn của Tùy Khâm.

Nhưng bây giờ không phải trong giờ học, Tùy Khâm không có ở đây.

Cả lớp đã viết gần hết rồi Tùy Khâm mới khoan thai đến muộn, tầm mắt liếc qua chỗ trống duy nhất trên đó.

Phía bên trên anh là Lâm Bạch Du.

Mười bảy tuổi, sinh ngày 22 tháng 11.

Tùy Khâm khựng lại, nhỏ hơn anh một tuổi, nói như vậy, thật ra anh vẫn có thời gian một vài tháng bình thường.

Anh nhấc bút lên viết xoạt xoạt liền xong.

Lớp trưởng chỉ chờ mỗi anh: "Tùy Khâm, cậu không viết số nhà hả?"

Tùy Khâm tự nhiên để bút xuống: "Không viết."

Lớp trưởng cũng không nói nhiều, cầm phiếu thông tin lên định đi thì Lâm Bạch Du gọi cậu ấy lại: "Lớp trưởng, hình như tớ điền thiếu."

"Vậy cậu bổ sung đi." Lớp trưởng hoàn toàn không nghi ngờ.

Lâm Bạch Du nhận được tờ giấy, nhìn thấy sinh nhật của Tùy Khâm, ngày mùng 6 tháng 3, hóa ra còn phải chờ đến mùa xuân sang năm.

"Kiểm tra xong rồi, hình như đều đúng hết."

Lớp trưởng nói: "Không sai là được."

Tùy Khâm nhìn chằm chằm cánh tay mảnh khảnh kia của cô, cười khẽ một tiếng, sai gì chứ, vừa nhìn biết ngay là cố ý.

Không biết trong lòng đang cất giấu tâm tư nhỏ gì nữa.

*

Hoàng Trạch đợi Tùy Khâm cả một buổi tối mà không đợi được, sáng hôm sau tới trường THPT số 7 với đôi mắt thâm quầng.

Cậu ta đến muộn cũng không phải là chuyện một hai lần, nhưng lần nào cũng nghĩ được lý do thỏa đáng nên giáo viên cũng không gọi phụ huynh.

Dù sao thì thành tích của cậu ta cũng có tiến bộ, chẳng qua là tăng cũng không nhiều.

Rất nhanh đã đến phòng học, rõ ràng Hoàng Trạch đi cửa sau vào nhưng lại có rất nhiều bạn học đều quay đầu lại nhìn cậu ta.

Cậu ta luôn giả vờ giả vịt ở trường học nên cũng không nói gì chứ nếu như ở nhà, bây giờ cậu ta đã mắng to rồi.

Lúc tan học, những bạn học các lớp khác cũng thường xuyên nhìn cậu ta.

Hoàng Trạch đắc ý nghĩ, chắc là hôm qua cậu ta đánh thắng trường THPT số 8 nên mấy bạn học mới nhìn cậu ta như vậy.

Mãi cho đến khi cậu ta nghe thấy tiếng bàn luận ở trong WC.

"Thật hả?"

"Thật đó, có người tận mắt nhìn thấy, chính xác là Hoàng Trạch, lúc đó người của đội bóng rổ cũng ở đó, không có chuyện nhìn nhầm đâu."

"Tùy Khâm... giỏi như vậy?"

"Còn phải nói à, nếu không giỏi sao hai năm trước trường mình vẫn luôn thua chứ?"

"Nhưng mà Hoàng Trạch bị áp chế cũng thật mất mặt."

"Tao nghe nói hình như bọn họ vì một cô gái, cuối cùng lúc Hoàng Trạch rời đi cả người đều bẩn thỉu..."

Tiếng bàn luận xa dần.

Mặt Hoàng Trạch âm trầm, duỗi tay đấm vào tấm ván gỗ của buồng vệ sinh, phát ra một tiếng "Rầm".

Bây giờ cậu ta đã hiểu, hóa ra ánh mắt mọi người nhìn cậu ta sáng nay không phải vì cậu ta đã thắng mà là chuyện tối hôm qua bị nhìn thấy.

Hoàng Trạch cực kỳ tức giận, cậu ta không tin, Tùy Khâm có bản lĩnh thì cả đời này đừng trở về nữa.

*

Lúc xế chiều, lớp trưởng lại cầm một tờ đơn mới đến: Phiếu đăng ký đại hội thể thao.

Chuyện như vậy hẳn là Ủy Viên Thể Dục phụ trách, nhưng lớp 12 không còn tiết thể dục nữa nên Ủy Viên Thể Dục cũng tự động từ chức.

Lớp trưởng gãi đầu: "Tốt nhất là mỗi một hạng mục nên có một người tham gia, để trống không cũng không hay lắm, mấy bạn nam đừng có ra sức từ chối nữa, khuyến khích mấy bạn nữ cũng nên tham gia cổ vũ."

Phía dưới lập tức vỗ tay.

Đại hội thể thao gì đó với bọn họ chính là ngày nghỉ! Hơn nữa lại còn nghỉ hẳn ba ngày!

Về phần có tham gia hay không tham gia, không tham gia cũng không thể giết bọn họ được.

Kết quả là hai tiết đã trôi qua rồi mà danh sách chỉ mới điền được một phần nhỏ. Lớp trưởng lập tức bắt đầu động viên các bạn học trước đây đã từng tham gia hồi lớp 11.

"Phương Vân Kỳ, không phải cậu biết nhảy à? Nhảy cao phù hợp với cậu đó."

"Chu Mạt, tớ nhớ cậu chạy tiếp sức cũng rất ổn nha."

"Tần Bắc Bắc, không phải trước đây cậu chạy bộ rất tốt hả?"

Tần Bắc Bắc mặt không đổi sắc: "Không tốt, tớ bị bệnh tim."

Lớp trưởng: "?"

Tớ thấy cậu cực kỳ khỏe mạnh, nào giống người có bệnh tim chứ, không phải trước đó còn thường xuyên nhảy nhót à, chỉ có gần đây mới an phận lại, không phải sao?

Tần Bắc Bắc làm mặt quỷ với cậu ấy, kiên quyết lấy mũ che lỗ tai lại.

Đến lượt Phương Vân Kỳ, cậu cũng bắt chước lấy cớ như Tần Bắc Bắc, "ây dô" một tiếng: "Lớp trưởng, tớ bị thiếu máu, tớ chạy bộ sẽ chóng mặt, nhảy cao cũng thế."

Lớp trưởng cười lạnh: "Vậy cậu nhảy xa."

Phương Vân Kỳ bỗng bối rối: "Tớ, tớ thiếu máu không thể nhảy..."

Tần Bắc Bắc ngắt lời cậu: "Cậu ấy chân ngắn, nhảy không được xa đâu."

Phương Vân Kỳ hứ một tiếng: "Tớ cao như vậy, tùy ý bước một bước chính là hai mét đó."

Tần Bắc Bắc vỗ tay một cái: "Lớp trưởng, cậu ấy có thể tham gia!"

Lớp trưởng gật đầu: "Ok ok, tớ ghi tên rồi."

Phương Vân Kỳ: ?

Lâm Bạch Du phụt cười một tiếng.

Lớp trưởng lập tức chuyển mục tiêu: "Lâm Bạch Du, đây là lần đầu tiên cậu tham gia đại hội thể thao sau khi cậu chuyển trường tới đây, muốn tham gia một hạng mục nào không? Trước kia cậu từng tham gia chưa?"

"Từng chạy 50 mét, nhưng lần này tớ không tham gia."

Lâm Bạch Du lắc đầu như trống bỏi.

Lần đó cô chỉ chạy cự li 50 mét, cũng chỉ đi cho có nên không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng có bạn cùng khối chạy cự li dài, đến mức phải vào phòng y tế.

Cô vào phòng y tế cũng đại biểu cho việc Tùy Khâm cũng phải vào.

Bây giờ cô không phải một mình, mà là hai người, cô phải có trách nhiệm với Tùy Khâm.

Lớp trưởng cũng không đành lòng bắt ép một cô gái ngoan hiền, rất thất vọng rời đi, quay sang hàng ghế sau, ánh mắt sáng lên: "Tùy Khâm, chắc là cậu có thể đúng không? Lớp mình còn thiếu người chạy bộ đó."

Lâm Bạch Du xoay người: "Vết thương của cậu ấy vẫn chưa lành."

Hai ngày nay vẫn đang bôi thuốc đấy.

Sáng sớm hôm nay cô đã kiểm tra rồi.

Có thể là vì lần cuối tuần đó bị cô làm phiền, nên anh rất tự giác nhấc băng gạc lên, để cho Lâm Bạch Du nhìn một lần cho đã.

Lâm Bạch Du cũng rất cố chấp, góc nào cũng kiểm tra qua.

Cô thật sự không hề sợ vết sẹo này, nhưng Tùy Khâm luôn đề phòng cô.

"Như vậy có ảnh hưởng gì không?" Lớp trưởng hỏi: "Không thể để người bị thương tham gia, cũng không thiếu một người như cậu, thôi được rồi."

"Không đâu." Tùy Khâm bắt gặp ánh mắt của Lâm Bạch Du, đáp lại hai chữ.

Ảnh hưởng duy nhất là có người rất không đồng ý.

Đương nhiên chuyện cô không đồng ý không chỉ có duy nhất một chuyện này.

Đợi đến lúc lớp trưởng vui vẻ rạo rực rời đi, Lâm Bạch Du mới nói: "Cậu đăng ký gì thế?"

Tùy Khâm hạ mặt: "Cậu cũng có thể đăng ký."

Lâm Bạch Du lắc đầu: "Không đăng ký, lỡ như tớ bị trẹo chân thì sao?"

Cô không ngờ chàng trai trước mắt lại lười nhác mở miệng: "Có bị cũng là tôi bị trẹo, cậu sợ gì chứ."

Trái tim Lâm Bạch Du đột nhiên đập mạnh hơn một chút.

Anh nói một chuyện không hề bình thường như vậy với giọng điệu bình tĩnh như vậy.

Cô nhẹ giọng: "Tùy Khâm, cậu có thể ích kỷ một chút."

Rõ ràng không cần tốt như thế.

Rất kỳ quái, rõ ràng Lâm Bạch Du không muốn nghe những lời như vậy, nhưng thật sự nghe thấy lại không tự giác được cảm thấy vui vẻ.

Tùy Khâm nhìn về phía cô, mặt hồ trong đôi mắt phượng khẽ gợn sóng.

"Sao cậu biết tôi không ích kỷ?"

Anh không chỉ ích kỷ, anh còn muốn "Được voi đòi tiên".

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi luôn thích lời nhắn gửi của đài phát thanh ở đại hội thể thao!

Tùy Khâm, cậu sẽ không thất vọng hahahaha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#langman