Chương 31: Cậu là Bồ Tát à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chây

Beta: An Di

Trương Bộ không để ý Phương Vân Kỳ vòng qua đầu kia hành lang từ lúc nào, hai bên tòa hành chính đều có cầu thang.

Hắn bị đánh ngã xuống đất làm mọi người xung quanh giật mình.

Trương Bộ đau đến mức kêu loạn lên, Phương Vân Kỳ nhìn thẳng vào mặt hắn khiến hắn đành nuốt lời định nói xuống.

Tùy Khâm không nhìn hắn mà là từ từ đi tới cửa.

Lâm Bạch Du theo chân anh nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy bên ngoài hành lang có bạn học đang đứng vây xem sợ có chuyện xảy ra, vội vã tiến lên ngăn cản Phương Vân Kỳ.

Cô không muốn ngăn cản.

Bởi vì tên này thật sự đáng bị đánh, hắn đáng đời.

Nếu như không phải nhóm Tùy Khâm đến đây, bây giờ sẽ như thế nào, có phải cô với Tần Bắc Bắc sẽ bị họ tùy ý cười nhạo không?

Phương Vân Kỳ lại giơ tay lên lần nữa nhưng cánh tay bị túm chặt.

"Cậu ta chảy máu rồi!"

"Có người báo cho giáo viên..."

Phương Vân Kỳ nhìn về phía bọn họ: "Sao vừa rồi mấy người không ngăn cản hắn lại?"

Mọi người bị cậu nhìn đến chột dạ.

Trương Bộ nằm trên mặt đất, mũi vẫn còn đang chảy máu, hắn nhìn cánh tay Phương Vân Kỳ bị túm lại, không chút nghĩ ngợi xông tới đánh cậu.

Không ngờ một giây sau Phương Vân Kỳ trực tiếp nhấc chân lên cao, cả người Trương Bộ cuộn tròn lại, kêu gào.

Lâm Bạch Du chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.

Cô muốn nhìn tiếp nhưng phát hiện Tùy Khâm nhích một bước chân, chặn tầm mắt cô lại.

Lâm Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh: "Tùy Khâm, may là cậu đã đến."

Tùy Khâm từ trên cao nhìn xuống: "Đây không phải chỗ tốt."

Lâm Bạch Du nghiêng đầu qua chỗ khác, vừa nãy Tần Bắc Bắc cũng chui ra khỏi áo khoác đồng phục, đầu xinh đẹp không có tóc lộ ra bên ngoài.

Cô ấy nhìn thấy Phương Vân Kỳ ra tay vì mình.

Tần Bắc Bắc kêu lên: "Phương Vân Kỳ!"

Cô ấy vừa lên tiếng, xung quanh im lặng hơn hẳn.

Tất cả mọi người đều không tự chủ được nhìn về phía đầu của cô ấy, Tần Bắc Bắc cắn môi dưới, có thể cảm giác được ánh mắt của mấy cô gái đó, siết chặt tay lại.

Có phải họ đang thầm nghĩ trong lòng là cô ấy đã xấu đi rồi không?

"Đánh chết hắn cũng vô dụng."

Lâm Bạch Du nhẹ giọng: "Bắc Bắc."

Tần Bắc Bắc cười: "Tôi không hề làm chuyện không có tính người gì, tôi chỉ cạo trọc mà thôi, làm gì mà mọi người đều phản ứng như vậy chứ."

"Tôi thích không được à?"

Phương Vân Kỳ nhìn cô ấy, trong lòng rất áy náy.

Thảo nào trước đó cô ấy đột nhiên nổi giận, là do cậu không cẩn thận nói trúng, chuyện cười mà càng nói càng làm tổn thương người ta, cô ấy không vui cũng là chuyện bình thường.

Vừa nãy ở lớp 12-1 nghe nói bọn họ ở đây xảy ra chuyện, cậu với Tùy Khâm lập tức tới đây.

Trên đường bạn học nói như thế nào cũng không bằng tận mắt nhìn thấy.

"Loại người như hắn đáng đời."

Phương Vân Kỳ trừng mắt nhìn Trương Bộ, vọt tới lấy lại bộ tóc giả, cầm trong tay rồi nhưng lại không biết nên làm thế nào.

Lâm Bạch Du duỗi tay ra: "Đưa cho tớ."

Phương Vân Kỳ như trút được gánh nặng, đưa tới ngay lập tức.

Lâm Bạch Du đội cho Tần Bắc Bắc xong, vuốt tóc mai ra sau tai, lấy một cái kẹp tóc từ trong túi ra cố định lại.

Tần Bắc Bắc mở miệng: "Tớ có đẹp không?"

Giọng cô ấy mang theo giọng mũi, rất nhẹ nhưng cũng rất rõ ràng.

"Đẹp!" Phương Vân Kỳ mở miệng trước tất cả mọi người.

Lâm Bạch Du "Ừ" nói: "Tần Bắc Bắc là đẹp nhất."

Tần Bắc Bắc là hoa khôi của trường THPT số 8, mãi mãi nở rộ, sẽ không bao giờ héo tàn.

Cuối cùng Tần Bắc Bắc hơi nhếch môi lên, đứng dậy khỏi mặt đất, cô ấy nhìn thấy Chu Gia Tuấn, cậu ta lùi về sau một bước.

Cô ấy nghĩ, thật là đáng ghét.

Mà đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập vang lên, là giáo viên đến.

*

Cửa phòng phát thanh bị đóng lại.

Căn phòng này mở cửa sổ ở một bên khác, cho nên bạn học đứng ở ngoài không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Tùy Khâm chỉ ném đá vào người, không biết là Trương Bộ cố ý hay là vô tình mà từ đầu tới cuối không hề cáo trạng anh.

Thầy giáo nói: "Bạn học này, em đi ra ngoài trước đi?"

Tùy Khâm không nhúc nhích, liếc nhìn Trương Bộ: "Em cũng đánh cậu ta."

Trương Bộ bị anh nhìn đến mức trong lòng run lên, luôn cảm thấy ánh mắt đó ngập tràn ẩn ý, nhếch miệng nói: "Cậu ta ném đá vào tay em."

Hắn vươn tay ra.

Lâm Bạch Du hừ một tiếng: "Đó là bởi vì cậu muốn đưa tay ra kéo tóc tôi!"

Chuyện này nói ra rất đơn giản, thầy giáo cũng không nghĩ tới ngọn nguồn câu chuyện lại bắt nguồn từ bộ tóc giả của Tần Bắc Bắc, ông ấy cũng giật mình, nhưng lúc ông ấy đến không nhìn thấy đầu trọc.

Thầy giáo cân nhắc về việc dùng từ một chút, nhẹ giọng nói: "Bạn học Tần Bắc Bắc, em đây là... đội tóc giả hả?"

"Dạ." Tần Bắc Bắc giơ tay để lên đầu.

"Không cần lấy xuống, không cần." Mí mắt thầy giáo giật giật, sợ cô ấy lấy tóc giả xuống thật: "Thầy biết rồi."

Hôm nay ông ấy nhận được báo cáo, nói Tần Bắc Bắc uốn tóc tới trường, không ngờ đến đây gió đã đổi chiều.

"Chuyện này là Trương Bộ có lỗi, không được trêu chọc bạn học, em phải xin lỗi bạn học Tần với bạn học Lâm, nếu không thầy sẽ mời phụ huynh."

Trương Bộ bất đắc dĩ xin lỗi.

Lâm Bạch Du với Tần Bắc Bắc đều không để ý.

Thầy giáo lại chuyển hướng về phía Phương Vân Kỳ: "Nhưng mà Phương Vân Kỳ này, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa em cũng không thể đánh người, em xem em đánh bạn học thành dạng gì rồi kìa."

Phương Vân Kỳ liếc nhìn, nghiến răng nghiến lợi, cậu nên túm chặt rồi nhổ trọc Trương Bộ luôn mới đúng, chỉ bị đánh sưng mặt, khuôn mặt kia của hắn sẽ nhanh chóng bình thường trở lại.

Cậu ngẩng đầu: "Em không xin lỗi."

Thầy giáo: "Em nói gì cơ?"

Phương Vân Kỳ: "Em nói em không xin lỗi, hắn đáng đời, thầy muốn mời phụ huynh thì thầy cứ mời, bố mẹ em đều làm việc ở bên ngoài, thầy chỉ có thể gọi điện nói chuyện mà thôi."

Thầy giáo trợn tròn mắt.

Tần Bắc Bắc nghe thấy thế chỉ muốn cười, Phương Vân Kỳ nhìn cô ấy, nhe răng trợn mắt.

Về phần Tùy Khâm, ném một viên đá cũng không có ảnh hưởng gì, thầy giáo hoàn toàn không cho là chuyện này có gì to tát, Trương Bộ bị ăn đòn còn bị giáo huấn.

Thầy giáo cũng bảo Lâm Bạch Du đi ra ngoài, cô không quá muốn.

Tùy Khâm trực tiếp nắm cổ tay cô, kéo cô ra khỏi văn phòng ngột ngạt kia.

Bạn học vây quanh hóng hớt thấy cửa mở liền muốn đến hỏi, kết quả thấy người đi ra là Tùy Khâm thì đều ngậm miệng lại, cũng không dám hỏi Lâm Bạch Du.

Rất nhanh, các bạn học vây xem đều giải tán.

Nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, đã nhanh chóng lan truyền trong trường.

*

Tùy Khâm không nhìn những người khác, vẫn luôn kéo Lâm Bạch Du rời khỏi đám người, mãi đến khi đứng trên cầu vượt cách đó không xa mới buông tay ra.

Anh đứng trên cầu vượt, nắm chặt lan can, gió nhẹ thổi qua thổi tung tóc mái ngắn của anh, lộ ra chân mày ngang bướng.

"Cậu là Bồ Tát à?"

"Hả?"

"Không biết đường tránh à?"

Lâm Bạch Du bị hỏi đến lơ mơ, nghiêm túc nói: "Cậu ấy là bạn của tớ, tớ không thể tránh, nếu như người đó là cậu thì tớ cũng không tránh."

Cô thường xuyên nói như vậy, nhưng lần nào cũng làm Tùy Khâm cạn lời.

Anh quay lưng lại, dựa lưng vào lan can, khuỷu tay tùy ý đặt trên đó.

Lâm Bạch Du quay lại mặt đối mặt với anh, dựa người vào lan can: "Cậu có biết không, ở trong mơ tớ không có nốt ruồi son này ở giữa mày."

Cô đưa tay lên sờ, rõ ràng bằng phẳng giống như làn da xung quanh nhưng cô lại biết nó ở đâu.

"Có lẽ đời này tớ muốn làm Bồ Tát."

Tùy Khâm nhìn chằm chằm nốt ruồi son dễ thấy kia, giống như một giọt máu tươi rơi ở trên đó, tiếp tục nhìn, anh sẽ muốn chạm vào.

Rất muốn, rất muốn.

Anh dời mắt đi không nhìn nữa: "Cậu nghĩ nhiều rồi, Bồ Tát sẽ không tìm người còn nhỏ như vậy."

Lâm Bạch Du bị anh đả kích cũng không thất vọng: "Đương nhiên chỉ là suy nghĩ mà thôi."

Sao có khả năng là thật chứ.

*

Đại hội thể thao vẫn chưa khai mạc, mọi người cũng không biết kết quả của chuyện này ra sao, chỉ biết lúc Trương Bộ đi ra ngoài thì sắc mặt không tốt.

Phương Vân Kỳ vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước, không có ai nhìn ra cậu có bị phạt gì hay không.

Nhưng những việc này đều không quan trọng, trọng điểm bọn họ chú ý nhất vẫn là ở trên người Tần Bắc Bắc.

Bởi vì con người ta luôn thích nhất là hóng chuyện.

Bây giờ học sinh trong trường đều biết mái tóc uốn ngắn xinh đẹp kia của Tần Bắc Bắc là tóc giả, ai đi ngang qua cô ấy cũng sẽ quay đầu lại nhìn.

Mỗi lúc như thế, họ sẽ bị Phương Vân Kỳ trừng mắt nhìn lại: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

Rõ ràng trước đó cậu vẫn còn hâm mộ Tùy Khâm về chuyện anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy ống kính chụp lén với ánh mắt nhìn trộm của người khác, hình như bây giờ cậu cũng có năng lực này.

Nhưng bây giờ cậu không muốn.

Phương Vân Kỳ quay sang cô gái bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi cậu."

Tần Bắc Bắc không nghe rõ: "Cậu nói gì thế?"

Phương Vân Kỳ lặp lại lần nữa: "Xin lỗi cậu, buổi sáng không nên nói cậu như vậy."

Tần Bắc Bắc đã sớm quên chuyện lúc trước, bị cậu nhắc đến mới nhớ, ngẩn người: "Cậu nói chuyện đó à, không có gì hết."

Cậu không biết, người không biết không có tội, là lúc đó cô ấy quá nhạy cảm.

Tần Bắc Bắc dừng bước: "Phương Vân Kỳ, cảm ơn cậu."

Cảm ơn cậu đã ra mặt vì tớ.

Cô ấy nghiêm túc như vậy, ngược lại là Phương Vân Kỳ lúng túng không biết làm sao: "Cái đó..."

Tần Bắc Bắc tức giận: "Cậu nói lắp?"

Phương Vân Kỳ: "Tất nhiên không phải!"

Là cậu không biết đáp lại như thế nào.

"Cái đó... Thật ra cậu như vậy cũng khá đẹp, thật đó."

"Cậu đừng nói chuyện."

"À..."

Phương Vân Kỳ cảm thấy mình lại nói sai.

Tần Bắc Bắc nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cậu, lại nhón chân qua nói: "Thật ra vừa nãy lúc cậu đánh hắn cũng rất đẹp trai."

"Hả?"

Chu Gia Tuấn đi ra từ phòng phát thanh liền nhìn thấy hai người đang nói chuyện, lại nhớ đến lúc trước nhìn thấy Tần Bắc Bắc trọc đầu, nắm chặt tay, quay đầu rời đi.

Trước giờ Tần Bắc Bắc luôn thích và đã quen với việc mọi người nhìn mình chăm chú, cô ấy cũng hy vọng có nhiều người hâm mộ mình, nhưng bây giờ, những ánh mắt đó như mang theo ý khác, đột nhiên không còn ý nghĩa gì nữa.

Tần Bắc Bắc cười trào phúng trong lòng.

Thích cái gì chứ, nói dễ nghe chút còn không phải là coi trọng gương mặt của cô ấy à. Nếu không thể chấp nhận được một người trọc đầu thì cái thích ấy cũng thật rẻ mạt.

Cô ấy tin tưởng cho dù mặt Tùy Khâm có lưu lại sẹo thì Lâm Bạch Du vẫn sẽ thích anh.

Đây chính là chênh lệch giữa người và người.

*

Sau khi xảy ra chuyện kia, việc đọc lời nhắn gửi của đài phát thanh trở thành việc không quan trọng.

Chu Văn Vũ suy nghĩ một lúc lâu, dự định để Lâm Bạch Du với Tần Bắc Bắc phụ trách một ngày trong đó, các ngày khác thì để Liêu Yến làm, về phần Chu Gia Tuấn, dĩ nhiên là không.

Liêu Yến không nói gì nữa, cô ta cũng sợ bị nhóm người Tần Bắc Bắc phát hiện chuyện cô ta báo cáo với giáo viên về việc Tần Bắc Bắc uốn tóc trước đó.

Không ai biết lý do tại sao Tần Bắc Bắc cạo trọc.

Lâm Bạch Du suy đoán chắc là cô ấy bị bệnh, nhưng bệnh gì mà phải cạo trọc đây?

Trong trí nhớ hữu hạn của cô, đều là một số căn bệnh nghiêm trọng rất khó chữa trị, Lâm Bạch Du không muốn suy nghĩ đến những thứ đó.

Hiển nhiên hôm nay không phải lúc để hỏi, họ vừa quay về lớp, lễ khai mạc đại hội thể thao cũng sắp bắt đầu.

Chu Mạt cũng nghe nói chuyện ở phòng phát thanh, không nhắc chữ nào đến chuyện đầu tóc, chỉ ra sức mắng Trương Bộ: "Hắn có bệnh à?"

Tất cả mọi người phải đến sân thể dục tập hợp, Tần Bắc Bắc và Phương Vân Kỳ bị Đào Thư Thúy gọi đi.

Lâm Bạch Du không thể đi theo, cứ đi một bước là quay đầu lại nhìn ba lần, Tùy Khâm đi ngay phía sau cô, cụp mắt nhìn cô: "Nhìn đường."

"..."

Lúc tiếng nhạc vang lên khắp trường học, Tần Bắc Bắc mới rời khỏi văn phòng của Đào Thư Thúy, Đào Thư Thúy cũng phê bình Phương Vân Kỳ vài câu, phạt cậu viết kiểm điểm.

Còn về hậu quả đánh người, cô ấy phải đi bàn bạc với thầy chủ nhiệm bên kia, không có khả năng để cho học sinh của mình bị xử phạt.

Tần Bắc Bắc đứng trong tòa nhà dạy học trống rỗng.

Tất cả mọi người đã rời đi, đều ở sân thể dục, rất yên tĩnh.

Ánh mắt con người có thể biết nói.

Cô ấy sẽ tự hỏi, bọn họ đang nói về điều gì khi nhìn mình.

Lần đầu tiên Tần Bắc Bắc thích không khí yên tĩnh như thế này, không có ai nhìn chằm chằm cô ấy, cũng không có ai thắc mắc dưới bộ tóc giả của cô ấy là dáng vẻ như thế nào.

Phương Vân Kỳ vẫn luôn muốn hỏi cô ấy sao lại cắt tóc, nhưng kinh nghiệm mách bảo cho cậu biết, vấn đề này không thể hỏi, vì thế cậu làm vẻ mặt của emoji kéo khóa miệng.🤐

Mãi cho đến khi rời khỏi phạm vi của văn phòng, cậu mới mở miệng: "Chúng ta đến sân thể dục đi, sắp bắt đầu thi đấu rồi!"

Tần Bắc Bắc đột nhiên dừng bước: "Tớ không muốn đi."

Trái tim ngo ngoe rục rịch của Phương Vân Kỳ rơi xuống đáy vực: "À... Vậy thì không đi nữa."

Tần Bắc Bắc nghiêng đầu nhìn cậu: "Cậu đi đi."

Cô ấy giống như một động vật nhỏ bé đáng yêu, đôi mắt hồ ly tinh quái kia cũng trở nên ngây thơ, Phương Vân Kỳ bỗng nhiên nghĩ.

"Tớ cũng không đi, không có gì hay cả."

Đúng vậy, không có gì hay cả.

*

Lễ khai mạc của đại hội thể thao diễn ra rất đơn giản.

Sau khi đội ngũ lớp giải tán, Lâm Bạch Du lập tức nghĩ tới việc đi tìm Tùy Khâm, để anh cùng mình đi tìm Tần Bắc Bắc với Phương Vân Kỳ.

"Bọn họ có chân, tự mình đi được."

Tùy Khâm trả lời lạnh nhạt lại hợp lý, trong lúc nhất thời làm Lâm Bạch Du không cách nào nói tiếp được.

Anh không đi cùng, vậy cô chỉ có thể tự mình đi.

"Lâm Bạch Du!"

Chu Văn Vũ từ phía trước chạy tới, cậu ấy đến xin lỗi Lâm Bạch Du chuyện phát sinh lúc trước: "Xin lỗi cậu, đều do tớ, nếu tớ chuẩn bị tốt thì sẽ không xảy ra chuyện hôm nay, Tần Bắc Bắc không ở đây à?"

"Bắc Bắc bị cô chủ nhiệm gọi đi rồi." Lâm Bạch Du thở dài: "Nguyên nhân chủ yếu là vì bọn họ."

Cho dù là Chu Gia Tuấn hay là Trương Bộ đều rất ghê tởm, một người gắn mác thích nhưng chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, một người bị từ chối lập tức tới trả thù.

Chu Văn Vũ gật đầu: "Chắc chắn Chu Gia Tuấn không được giữ lại ở phòng phát thanh, cái kia, đang thiếu người, bạn học Lâm, cậu có muốn làm không?"

Cậu ấy nói xong, không nhịn được chà xát cánh tay.

Tùy Khâm nhìn cậu ấy, ánh mắt lạnh lùng, lông mày nhíu lại.

Lâm Bạch Du vừa nghe đã hiểu ý cậu ấy, thế nhưng bây giờ cô cực kỳ kháng cự với phòng phát thanh: "Không muốn."

Chu Văn Vũ không ngờ cô từ chối thẳng thừng như thế: "Cậu không thích đài phát thanh sao, đọc lời nhắn hay ca hát gì đó, đều rất tự do."

Lâm Bạch Du hơi suy nghĩ, nói thật: "Tớ đồng ý với cậu, chỉ vì tớ có chuyện muốn làm trong đại hội thể thao mà thôi."

"Vậy à, nói không chừng sau này cậu còn muốn làm chuyện khác, cần một nền tảng như đài phát thanh thì sao..."

"Lâm Bạch Du." Giọng điệu Tùy Khâm uể oải gọi một tiếng, hơi dừng lại: "Không phải cậu muốn đi tìm Tần Bắc Bắc à?"

Lâm Bạch Du lập tức quay đầu lại: "Cậu muốn đi cùng với tớ hả?"

Cô sợ anh đổi ý: "Chúng ta đi ngay bây giờ đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Văn Vũ: ??


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#langman