Chương 3+4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: MỘT THỜI ĐÃ QUA

Đọc sơ qua một chút thì SeokJin tắt máy, đôi mắt nhắm nghiền lại như đang suy nghĩ một thứ gì đó rất quan trọng.

- Là cô gái mình gặp ở quán bar hôm kia sao? Trùng hợp như vậy..._ Nhưng quả thật là cô gái họ Park kia có nụ cười rất giống với người con gái năm xưa, người mà anh yêu.

Bàn tay đỏ ửng lên, SeokJin đã dùng lực khá mạnh để đập xuống bàn. Anh đã bảo lần tự nhắc nhở bản thân không được nghĩ đến người đó nữa... Nhưng đều vô dụng. Mỗi lần nhớ đến quá khứ đó, anh không có cách nào có thể khống chế được bản thân.

Đồng ý kết hôn với Park Ami cốt yếu chỉ để cho qua chuyện, bản thân anh là người không thích rườm rà vướng bận. Nếu kết hôn xong, cô ta chịu yên phận thì không sao, nhưng hình ảnh uống rượu say xỉn đến mức đi không vững kia, có chắc là cô con gái ngoan của Park Gia không chứ?

----------

Năm năm về trước .

Kim SeokJin và Choi Yuna căn bản đã quen nhau được hai năm, từ năm 18 tuổi đến năm hai mươi tuổi.

Họ là cặp đôi tiên đồng ngọc nữ, nam soái nữ xinh, không có lời lẻ nào có thể chê bai được cặp đôi này.

SeokJin anh từ lúc bắt đầu quen cô đã giấu cái thân phận người thừa kế Kim Thị này với Choi Yuna, anh chỉ muốn có một tình yêu bình đẳng như mọi người, không phân biệt giàu nghèo cao sao hay phú quý, anh đơn giản là yêu cô, yêu say đắm và mê loạn.

Ánh mắt, khuôn mặt, nụ cười của cô luôn làm anh say mê đến mức điên đảo. Nói làm sao đây ? Cô là một cô gái hiền lành, ngoan ngoãn, nhưng gia thế lại không mấy khá giả, ba cô mất sớm, chỉ còn lại mẹ và cô nhưng mẹ lại bị bệnh nặng. Anh yêu cô, không màng tới nhân phẩm của cô hay chuyện gia đình, cũng đã từng nghĩ đến chuyện sẽ lấy nhau.

Vốn dĩ cả hai có thể hạnh phúc đến bây giờ nhưng...buổi chiều hôm ấy chính là ngày đã phá nát trái tim anh, khiến anh trở nên lạnh lùng, ác độc và vô tâm như Kim SeokJin của bây giờ.

Ngày kỉ niệm hai năm quen nhau, anh chỉ lừa cô nói rằng anh bận việc nên không thể đi chơi cùng nhau. Đó chỉ là cái cớ, sự thật thì anh muốn làm cho cô bất ngờ, anh chuẩn bị hết tất cả để làm cô vui.

Anh cầm một bó bông hồng đỏ đến trước cửa nhà cô, đằng sau là một hộp đen, trong đó đựng chiếc nhẫn kim cương mười lăm kara, chính anh kêu người làm riêng cho Choi Yuna, nó rất ý nghĩa.

Là anh muốn cầu hôn Choi Yuna !

Cô bước ra với một chiếc đầm đỏ ôm sát cơ thể lộ ra ba vòng đều đặn, mái tóc được xõa ra trông rất đẹp....Nhưng trông cô lại rất vui khi không có anh.

SeokJin nhanh chóng trốn sau gốc cây gần đó nhìn, năm ngón tay bắt đầu xiết chặt lại khi thấy cô ôm hôn người đàn ông khác. Tất cả cuộc trò chuyện anh đều nhớ rất kĩ, in sâu trong tâm trí đến tận giờ.

- Anh yêu, hôm nay anh thật là bảnh nha. _ Đây là lời nói của Choi Yuna. Quái lạ, cô ta trước mặt anh chưa bao giờ mạnh dạn như vậy, lúc nào cũng rụt rè.

- Hôm nay em không đi với hắn ta sao ? _ Người đàn ông kia nhếch môi cười, hỏi lại.

- Hắn ta bận rồi, kệ cái tên nghèo rách nát đó không xứng, em chỉ đi với anh thôi.

Cả hai cùng nhau vui vẻ trò chuyện qua lại, trông như đã quen nhau rất lâu đó chứ.

Đến khi Choi Yuna vừa định ngồi lên chiếc xe đắt tiền kia thì anh bước ra nắm tay cô lại, khuôn mặt anh đỏ lên vì tức giận.

- Ơ ơ anh ..

- Cô chính là lừa dối tôi ?

- Em .. em

- Nói, có phải như vậy không ?

- Ừ chính là như vậy, anh nhìn xem anh tài sản riêng cũng không có thì cho tôi được những gì hả ? Sẵn tiện đây tôi nói luôn, đây là chồng sắp cưới của tôi. Anh cũng thấy rồi chứ ? Tôi và anh đường ai nấy đi, từ đây cả hai sẽ không phiền hà tới nhau được chứ ?

Nghe Choi Yuna nói vậy, anh dần dần buông lỏng cánh tay ra, đôi mắt mơ màng nhìn người con gái trước mặt. Hóa ra đồng tiền có thể biến một người nổi tiếng là hiền thục ngoan ngoãn sang lẳng lơ vậy sao?

- Được, sẽ có một ngày em hối hận vì đã đối xử với tôi như vậy, Choi Yuna.

Từ lúc đó, anh sa vào rượu chè, sáng ở tập đoàn thì làm việc bộn bề, tối thì lại tìm tới rượu để không buồn nữa. Nhưng tất cả đều là không thể...Anh không thể quên hình bóng người ấy.

Hình ảnh ấy như chiếm lấy tâm trí anh, mất khoảng hai năm để anh xây dựng lại từ đầu và tiếp quản tập đoàn Kim Gia từ tay của ba anh để lại cho.

Nói anh quên Choi Yuna thật sự cũng không đúng...Chỉ là cất ở một nơi sâu trong tim, vết thương ngày xưa vẫn chưa lành. Chỉ cần cô quay về, anh sẽ mặc kệ tất cả mà ở bên cô mãi mãi.

- Yuna, anh thật sự rất nhớ em.

----------

Hôm nay là ngày gặp mặt của hai bên gia đình. Cuộc hẹn được đặt chỗ tại nhà hàng năm sao XX.

Park Ami diện một chiếc đầm maxi tay dài đơn giản màu trắng, dài hơn đầu gối. Đầm này được kết hợp với hoa văn và ren rất đơn giản, nhưng nó lại tôn lên được sự quý phái tiểu thư của cô.

Ami cùng ba mẹ đi đến nhà hàng trước và chờ đợi. Cỡ 15 phút sau thì ba mẹ hắn ta cũng tới, nhưng lại không có hắn, có nhầm lẫn không ?

- Đây là Ami sao ? Cháu càng lớn càng đẹp nha. _ Bác gái nói với giọng vui mừng, đôi mắt cứ nhìn cô mãi không rời.

- Dạ vâng cháu cảm ơn hai bác, mời hai bác ngồi. _ Cô lễ phép nói lại.

Khỏi cần nói thì ba mẹ của Kim SeokJin rất ưng ý cô con dâu tương lai này, dù có thế nào thì ông bà cũng bắt thằng con trai hỗn đản kia cưới con bé này.

- Sao chúng tôi chưa thấy thằng bé tới ? _ Ba cô có chút lo lắng nên hỏi.

- Ông bạn già này đừng lo, nó bận một chút việc, sẽ tới ngay thôi mà.

Trong đầu Ami rất mông lung, cái người tên Kim SeokJin kia dung mạo thật sự ra sao ? Tại sao ba mẹ của mình lại thích tới như vậy ?

----------

Ở một nơi khác, đúng hơn là trong khách sạn...

- Mạnh lên, mạnh...lên...SeokJin. Thật sâu, sâu vào chút nữa.

Đó là tiếng rên rỉ của SeokJin và người đàn bà dâm đãng dơ bẩn.

" Cốc cốc " _ Phía ngoài là Han MinGyu gõ cửa, có chuyện muốn nói với anh.

- Thưa chủ tịch, đã đến giờ hẹn. _ Han MinGyu nói.

- Ừ lui đi.

Anh bình tĩnh đi xuống mặc đồ chỉnh tề ngăn nắp lại. Anh đưa ả một tờ chi phiếu xuống, ả kia thấy vậy liền cúi xuống lấy rồi nhoẻn miệng cười.

- MinSu, chở tôi tới nhà hàng XX.

- Vâng chủ tịch.

Đúng mười phút sau, chiếc xe đắt tiền Lamborghini của SeokJin đã đậu trước sảnh nhà hàng XX.

SeokJin một thân tây màu xám hãng Armani bước xuống xe kéo theo đó là hàng chục ánh nhìn anh với sự ham muốn.

Nhưng anh chẳng màng nhìn lấy dù chỉ một lần mà đi thẳng vào bên trong tiến tới thang máy cỡ chuyên dụng cho những khách hành sử dụng phòng V.I.P, giới thượng lưu.

--------

Chương 4: CÓ PHẢI TIẾNG SÉT ÁI TÌNH KHÔNG ?

" Ting "

Cửa thang máy mở ra, SeokJin một mạch bước tới phòng V.I.P mà cả nhà đang đợi anh ở đó để xem mắt ai kia.

- Con tới rồi, chào cô chú.

SeokJin cúi đầu chào ba mẹ của Ami lễ phép. Nghe tiếng chào, cô ngước mặt lên, đập vào mặt cô là khuôn mặt tuấn tú đó, đẹp quá đi.

Thân hình to cao, khí chất từ người anh tỏa ra thiệt tình không thể chê vào đâu được. Tim cô đập chậm một nhịp rồi đập nhanh dần dần lên.

- SeokJin đấy à, cháu càng lớn càng chững chạc. Thôi ngồi xuống đi, từ từ rồi làm quen.

Mẹ cô nhỏ nhẹ nói với anh, dù đã giới thiệu nhưng chỉ có một mình cô nhìn hắn, còn hắn thì không buồn liếc nhìn mặt cô dù chỉ một lần, đồ lạnh lùng.

Trong suốt quá trình hai bên nói đủ chuyện vui vẻ, chỉ cô mình cô và anh ngồi im không nói lời nào. Thật ra không phải là cô ngồi im nữa, chỉ là đôi mắt không yên phận của cô cứ dán lên vào người ngồi đối diện.

- Ami, chẳng lẽ mày bị dính tiếng sét ái tình sao? Không thể được. Mê trai thì mê....nhưng mà đừng có mất liêm sỉ như vậy !

Ami nhanh chóng gạt bỏ cái suy nghĩ kia qua một bên rồi tự gõ đầu mình một cái. Nhưng mà hắn vẫn vậy, mắt vẫn chăm chú vào đống thức ăn trên bàn mà không thèm nhìn cô, tên đáng ghét này, sao mà chảnh vậy ?

- Vậy chúng ta thống nhất nhé, tuần sau hai đứa liền làm đám cưới.

Đó là lời ba mẹ của SeokJin nói làm cô và anh đều bị giật mình quay sang nhìn người lớn với ánh mắt khó hiểu? Cái gì đang diễn ra ở đây vậy?

- Ba mẹ sao lại vội như vậy? _ SeokJin im lặng nãy giờ mới chịu lên tiếng. Đối với người khác anh lạnh lùng, là đấng tối cao....Còn đối với ba mẹ thì anh một mực nghe lời để ông bà vui lòng, phụng dưỡng cho họ.

- Sao đây anh kia ? Cả con và Ami đều lớn rồi cưới nhau có tốt hơn hay không ? _ Mẹ anh lên tiếng bàn ra.

Nghe mẹ anh nói vậy, Ami cũng lắc đầu ngán ngẩm, còn riêng SeokJin thì chau mày lại. Bàn xong mọi thứ thì mọi người ai về nhà nấy, cảm giác thật chán.

----------

Trên đường về Park Gia cô đã suy nghĩ rất nhiều về thân hình, ánh mắt và giọng điệu của anh...Không lẽ cô thật sự có cảm tình với anh? Không thể chứ, anh lạnh lùng thế cơ mà, cô là người lại thích tuýp người ấm áp, ga lăng một chút.

- Choi quản gia, cháu về rồi.

- Chào ông chủ, phu nhân và tiểu thư mới về. _ Choi quản gia cúi đầu.

- Ba mẹ, con có chuyện muốn nói.

- Sao thế con, ngồi xuống cái đã.

Ami suy nghĩ mãi mới dám nói ra điều này: "Tại sao phải cưới sớm thế ạ? Con còn nhỏ lắm cơ mà. "

- Tất cả đã được sắp đặt, con đừng nói nữa vô ích, mau lên phòng nghỉ ngơi.

- Thôi nào ông, từ từ thôi. _ Mẹ cô nhẹ nhàng khuyên bảo chồng.

Park HaJoon, ba cô đột nhiên gắt lên, cô cũng đành chấp nhận chứ cũng không biết sao nữa, lủi thủi quay mặt đi về phòng. Cảm giác khó nói quá đi.

Những lúc có chuyện buồn, cô không ai muốn ai phải lo lắng, nhất là ba mẹ, hai anh và JiHye....Nên cô toàn im lặng ? Có người hỏi cô lúc cô buồn nhất sẽ ở bên ai và gục đầu khóc ? Ami sẽ nhẹ nhàng mỉm cười và nói là con nhồi bông Doraemon của hai anh tặng cô lúc sinh nhật mười lăm tuổi.

----------

Sáng nay khi Ami dậy liền thấy cả chục cuộc gọi nhỡ của JiHye gọi cho mình vào những phút trước liên tục, cô hoàn toàn không biết chuyện gì diễn ra, cứ thế liền nhấn nút gọi lại.

-Ami, sao cậu không nói gì với mình ? _ Giọng JiHye có hơi bất ổn.

- Chuyện gì cơ chứ ? _ Đến giờ này Park Ami cô đây hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra luôn đây nè.

- Cậu bật TV lên coi đi, nhanh lên rồi nói mình nghe, tại sao lại như vậy.

Nghe theo lời JiHye, cô bật TV lên, đập vào mắt cô là một dãy tin tức:

" Tiểu thư gia tộc lừng lẫy Park Gia là Park Ami sẽ kết hôn với chủ tịch tập đoàn đứng đầu thế giới Kim SeokJin. Lễ cưới được coi là một lễ cưới thế kỷ khi hai bên gia đình đều là top những tập đoàn danh tiếng. Buổi lễ sẽ được diễn ra vào ngày YY tháng YY năm XXYY tại nhà hàng XX trong suốt quá trình diễn ra sẽ được canh phòng nghiêm ngặt, chỉ có những khách khứa được mời đến mới được tham gia hôn sự ngày hôm đó. Cảm ơn quý vị đã lắng nghe. "

Đầu cô lúc này nổ một tiếng "oành ", cái gì? Tại sao lại lan rộng chuyện này ra, Ami chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ. Cần gì mà nhanh như vậy, cô còn chưa kịp thích nghi.

JiHye khi thấy Ami im lặng liền sốt ruột mà hỏi: "Ami, cậu không sao chứ kể lại cho mình nghe đi. "

Cô lúc này mới hoàn hồn lại, giọng nói có chút ngắt quãng:

- JiHye, đám cưới này thật ra là một cuộc giao ước giữa hai bên gia đình, mình thật sự không muốn lấy anh ta đâu. Chỉ mới gặp mặt được một lần, không nói chuyện đến một câu.

Nghe Ami nói, nhỏ mới hiểu ra, thì ra cô phải chịu cái cảnh hôn nhân ép buộc này, nếu là nhỏ, nhỏ cũng sẽ như cô thôi, thật sự không muốn cưới một người mình không quen biết và quan trọng hơn hết, là đám cưới này không có đủ tình yêu từ hai phía.

- Ami, gặp nhau có được không?

- Được, cậu qua rước mình đi .

----------

JiHye qua rước cô rồi chở tới quán cà phê Last Dance, sở dĩ cả hai cô rất thích quán này, không ồn ào mà chỉ trầm lặng yên tĩnh, ngồi ở đây tâm sự lúc này có lẽ là thích hợp nhất rồi.

Ami bày tỏ hết bầu tâm sự trong lòng của mình cho nhỏ nghe. JiHye kế bên cũng chỉ biết an ủi vỗ về, nhỏ có thể hiểu cảm giác của cô lúc này.

Tối hôm đó về nhà, cô lặng lẽ đi lên phòng và không thèm ăn gì hết khiến cho ông bà Park thật sự lo lắng. Chỉ vỏn vẹn đúng năm ngày nữa, là cô sẽ phải cưới anh rồi. Hôn nhân không có tình yêu có thể kéo dài được bao lâu chứ ?

___________________________

Đã lướt đến cuối trang rồi, tiếc gì bấm một ⭐ vote cho truyện nhỉ! 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net