Chương 104: Nguy hiểm liên tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi, tìm cô gái đó, xé nát cô ta!"

Nói xong anh ta buông dây ra, hai con chó đó lập tức xông vè hướng của Thương Tình!

Cả người Thương Tình căng cứng, đây không phải lần đầu tiên cảm giác được cái chết đang đến gần, nhưng đây là lần đầu tiên nó rõ ràng đến thế!

Người đàn ông đó không để tính mạng của bất cứ ai vào mắt! Cho dù chết hay bị bán đều không phải kết cục mà cô muốn!

Cô phải làm sao đây!

Đột nhiên có tiếng súng vang lên từ xa! Trái tim Thương Tình thả lỏng, đôi mắt đang cười của Ulikzi đột nhiên nheo lại, trong phút chốc mây đen kéo tới!

"Ai?"

Lúc này, từ trong bộ đàm truyền ra tiếng nói ngắt quãng.

"Boss, có người đột nhập núi Phù Kim... tạm... thời vẫn chưa xác định được là thế lực nào... nhưng người rất đông..." Còn chưa nói hết lời bên kia đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt Ulikzi rất khó coi, có nhiều người muốn anh ta chết như vậy, bây giờ lại là ai đến?

Phong Khải Trạch?

Không... không... không... người của Phong Khải Trạch đã đến quân khu, không thể nào còn nhân lực đến bao vây anh ta được, vậy là ai? Còn ai có thực lực như vậy? Dù thế nào, anh ta cũng không thể ngồi yên chờ chết được!

Lúc này Ulikzi không còn thời gian quan tâm đến Thương Tình nữa, nhưng là một tên tiểu nhân có thù tất báo anh ta vẫn để lại vài người, lạnh lùng ra lệnh.

"Nếu tìm thấy con nhóc đó, không cần báo cáo, giết ngay lập tức!"

"Dạ!"

"Gọi máy bay đến đây, nếu không đánh lại, thu gom đồ, chúng ta lui trước!"

"Dạ!"

Có vài người đuổi theo mấy con chó chạy đến, còn Ulikzi đã rời đi dưới sự bảo hộ của một nhóm người.

Thừa lúc Ulikzi đang nói chuyện, Thương Tình đã dứt khoát gỡ mảnh vải đang buộc trên vết thương ra, cột chặt với mấy cành cây rồi ném về phía một gốc cây ở xa, sau đó buộc lại vết thương bằng áo khoác mỏng.

Sau khi mấy người đó đuổi đến, đi theo hai con chó đến dưới gốc cây, lúc này hai con chó vẫn đang tranh giành cắn miếng vải dính máu.

Người dẫn đầu nhìn một cái, nhíu mày nói.

"Chắc chắn cô ta cách chỗ này không xa! Chia ra đuổi theo!"

Ba người đó chia nhau ra tìm, người dẫn đầu đang cố gắng lấy miếng vải ở trong miệng con chó ra, bắt bọn chúng đi tìm tiếp, lúc này Thương Tình đang nhẹ nhàng trèo xuống, thậm chí trên người cô còn không có chút sát khí nào, chân chạm xuống đất, vẫn rất nhẹ nhàng, từng chút một đến gần người kia, cây châm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh toát...

Phong Khải Trạch thấy đây là sào huyệt của Ulikzi, sắc mặt càng nghiêm trọng hơn! Anh chia binh lực của mình thành hai đường đi nghênh chiến với địch, còn bản thân dẫn theo nhóm khác xông thẳng lên trên.

Khắp nơi toàn tiếng đạn pháo và tiếng đánh nhau, Phong Khải Trạch vừa liên lạc với quân đội, vừa lao vào cuộc chiến đẫm máu!

Núi Phù Kim chắc chắn là căn cứ quan trọng của Ulikzi ở nước L, là kho dự trữ cuối cùng để anh ta đông sơn tái khởi sau này!

Còn có virus K dù là Phong Khải Trạch hay người nước L, đều không thể để Ulikzi sống sót rời khỏi, nếu không ai mà biết sau khi anh ta rời đi có làm ra chuyện gì điên rồ hơn nữa không!

Ban đầu Ulikzi còn định đánh trả, nhưng sau khi ý thức được khoảng cách giữa lực lượng chiến đấu của hai bên, anh ta lập tức quyết định bỏ trốn!

Anh ta rất tàn nhẫn, rất biến thái nhưng đồng thời cũng rất sợ chết! Vừa thấy tình hình không ổn thì lập tức gọi máy bay tới.

Sau khi biết đến sườn núi, Phong Khải Trạch mới phát hiện ra trên bầu trời có mấy chiếc máy bay đến, vì cây cối khắp nơi, máy bay đến đây chắc chắn không phải để tấn công mà để đón người!

Nghĩ đến đây, anh nhanh chóng ra lệnh.

Nhận được mệnh lệnh của Phong Khải Trạch, một nhóm binh chia làm hai đội, một đội yểm trợ, một đội nhắm máy bay bằng vũ khí tầm xa hạng nặng.

Chỉ nghe thấy một vài tiếng động cực lớn! Sau khi hy sinh một vài người, máy bay đã bị bắn hạ! Nhìn cảnh này, Ulikzi như muốn phát điên!

Thậm chí anh ta có cảm giác mình sẽ chết tại đây!

"Là ai? Là ai đang đối đầu với ta?"

Đám người chết tiệt này, là binh lính được huấn luyện tinh nhuệ, rốt cuộc từ cái xó nào xông ra vậy? Ngoại trừ Phong Khải Trạch, còn ai có năng lực như thế?

Từ lúc biết người của Phong Khải Trạch đã đến quân khu, thì anh ta gần như khẳng định Phong Khải Trạch sẽ không vì một người phụ nữ mà đến đây mạo hiểm, nhưng không nghĩ ra, ngoại trừ Phong Khải Trạch còn có ai có nhiều người như vậy, có nhiều vũ khí như vậy?

Máy bay không được, vậy anh ta chỉ đành chạy trốn bằng con đường bí mật thôi.

Với Ulikzi, Phong Khải Trạch có một dự cảm, nếu không biết anh ta chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện càng đáng sợ hơn!

Lúc này, Hữu Hoành từ dưới núi vội vã đuổi đến!

"Thiếu gia, kháng thể!"

Anh ta vừa nói vừa cẩn thận đưa đến tay Phong Khải Trạch một ống thuốc.

Nhưng bây giờ đã qua hơn hai tiếng, kháng thể... chắc đã không còn tác dụng nữa.

Trước đó Phong Khải Trạch đã uống thuốc hạ sốt mạnh, nên bây giờ rất tỉnh táo, rõ ràng biết lúc này tiêm kháng thể đã không còn tác dụng nhưng dưới ánh mắt tha thiết của thuộc hạ, anh vẫn tiêm.

Còn về hiệu quả, để sau rồi nói.

"Thiếu gia, bọn họ rút lui về phía sau núi!" Lúc này, một người đàn ông áo đen thông báo.

Vẻ mặt Phong Khải Trạch nghiêm nghị, "Bên trong ngọn núi này có lẽ là căn cứ ngầm, nếu không điểm dừng chân cuối cùng của Ulikzi sẽ không ở đây. Các anh mang máy dò sóng âm đi tìm, nhất định phải bao vây bọn họ lại trước một bước, không được để bọn họ sống rời khỏi đây!"

"Dạ!"

Những thuộc hạ ưu tú của Phong Khải Trạch đồng loạt hành động, thêm tài chủ huy chuẩn xác cùng với sự hiểu biết về kẻ thù, Phong Khải Trạch nhanh chóng phá vỡ hàng phòng ngự của Ulikzi, thắng lợi đã ở ngay trước mắt!

Đáng tiếc cho đến bây giờ Phong Khải Trạch vẫn chưa nhìn thấy Thương Tình...

Anh ép sát như vậy, thứ nhất là muốn bức Ulikzi đến đường cùng, quét sạch lực lượng còn lại của anh ta.

Còn lại là vì Ulikzi đã dám đòi mạng của anh, bị ép đến đường cùng anh ta nhất định sẽ lấy Thương Tình ra uy hiếp anh, đến lúc đó lấy mạng đổi mạng cũng coi như anh đã đạt được mục đích...

Cảm giác được nhiệt độ thân thể càng lúc càng cao, thuốc hạ sốt trước đó và kháng thể lúc sau đều không có tác dụng gì, Phong Khải Trạch hiểu rõ anh chắc chắn sẽ chết, nếu anh đã phải chết vậy dù thế nào Thương Tình cũng phải sống!

*

Chỉ nghe thấy một tiếng "bụp", một đống máu phun lên mặt Thương Tình! Cô đã giết chết người đàn ông kia chỉ bằng một châm, nhưng hai con súc sinh phía dưới lại làm khổ cô không ít!

May mà sức cô mạnh, phản ứng cũng nhanh, mặc dù đã bị thương nhưng vẫn đập chết được mấy con chó đó!

Sau khi giết hai con chó, cô vội vàng đứng dậy chạy trốn, may mà cô hành động nhanh, tiếng chó thu hút một người đàn ông muốn giết cô đến.

Người đó lập tức cảnh giác, trước đó bọn họ chia ra vì nghĩ dù Thương Tình có gặp ai trong bọn họ chắc chắn đều phải chết, nhưng bây giờ lại có một người chết ở đây nếu không phải Thương Tình làm, thì chính là kẻ địch làm!

Nhưng anh ta vẫn nghĩ Thương Tình sẽ không có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, lúc này tiếng súng dưới núi vang lên không ngớt nói không chừng có kẻ địch đã xông lên đây, âm mưu làm loạn!

Vì vậy anh ta cầm chặt súng, ánh mắt hinh dữ nhìn xung quanh, cơ thể căng chặt!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net