Chương 120: Đến kiếm chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các cậu có thấy không... hình như Thương Tình đã thay đổi rồi, trước kia cậu ấy chỉ hướng nội, không thích nói chuyện, chúng ta hỏi thì cậu ấy sẽ dịu dàng trả lời nhưng bây giờ... hu hu, tớ còn không dám đến gần cậu ấy nữa..."

Những tiếng bàn tán xì xầm truyền đến từ sau lưng Thương Tình, khuôn mặt cô vẫn lạnh nhạt, vờ như không nghe thấy.

"Nhưng mà Thương Tình đẹp hơn trước rất nhiều, hôm qua lúc đến lớp tớ còn tưởng là sinh viên lớp khác, không ngờ là Thương Tình! Hôm qua có rất nhiều đàn anh, đàn em đã chạy đến đây thăm dò nghe nói hôm nay có người đứng dưới lầu đợi cậu ấy đấy... còn là hotboy của khoa mỹ thuật, vừa gặp đã thích cậu ấy..."

Thương Tình siết chặt bút, thầm nghĩ chút nữa cô sẽ về bằng cổng khác của tòa nhà!

Giữa những tiếng xì xầm ồn ào đó, hết giờ học, giáo sư còn chưa đi, ngoài cửa đã truyền đến một giọng nói khó nghe.

"Ai là Thương Tình? Ra đây!"

Thương Tình nheo mắt nhìn qua, cô gái này có vẻ quen mắt, nhìn kỹ một chút thì ra là cái đuôi của Nhạc Mộng Như, hình như tên là Hàn Quyên, Nhạc Mộng Như là đàn chị ở khoa vũ đạo của cô ta.

Thấy Thương Tình không trả lời, Hàn Quyên đi thẳng đến chỗ Thương Tình, những sinh viên khác lập tức tản ra, hai mắt Hàn Quyên nhìn chằm chằm Thương Tình, không nghĩ đã muốn cho cô một bạt tay!

Thương Tình nhẹ nhàng né đi, tay của Hàn Quyên đánh trúng bàn, đau đến mức cô ta nghiến răng nghiến lợi!

"Mày còn dám trốn!"

Nực cười, không trốn để đứng yên cho cô ta đánh sao?

Thương Tình đánh giá cô gái kiếp trước bị Nhạc Mộng Như lợi dụng cho đến khi chết, cười lạnh nói.

"Chó điên ở đâu đến căn bậy thế này?"

Mọi người xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh, bọn họ còn cho rằng mặc dù bây giờ Thương Tình lạnh lùng, không nói chuyện, nhưng chắc vẫn nhút nhát như trước, nhưng cô vừa lên tiếng, bọn họ mới biết là đã sai rồi, Thương Tình trước kia chắc chắn sẽ không nói ra những lời như thế.

Hàn Quyên tức điên! Con khốn này đúng là không biết xấu hổ!

"Mày còn dám mắng người? Mày dụ dỗ bạn trai của Nhạc Mộng Như, làm kẻ thứ ba mà còn dám mắng người? Có biết xấu hổ không?"

Vừa nhắc đến Nhạc Mộng Như, mọi người xung quanh lập tức hiểu ra là ai đang kiếm chuyện.

Hết cách, Nhạc Mộng Như thật sự quá nổi tiếng, không phải gợi nhắc cô ta xinh đẹp bao nhiêu, tài giỏi bao nhiêu, mà cô ta là người con gái duy nhất được tất cả bọn đàn ông con trai đối xử như nữ thần.

Nhưng Thương Tình cướp bạn trai của Nhạc Mộng Như? Có nghĩa là cướp Phong thiếu gia? Làm sao có thể chứ!

Thấy mọi người xung quanh đánh giá mình bằng những ánh mắt kỳ lạ, Thương Tình cười lạnh.

"Nói cho rõ ràng, tôi dụ dỗ ai? Nhạc Mộng Như đâu? Gọi cô ta đến đây đối chất với tôi!"

Quả nhiên Nhạc Mộng Như lập tức xuất hiện! Cô ta vội vàng chạy đến, vẫn mặc váy trắng như cũ, như một đóa hoa nhỏ.

"Quyên Quyên, tớ đã nói là hiểu lầm rồi! Ở đây có nhiều người như vậy, ồn ào lên sao Tình Tình còn học được?"

Cô ta ra vẻ che giấu giúp Thương Tình, nhưng mấy cô gái đi cùng cô ta không hiền lành như vậy.

"Đây là Thương Tình sao, chẳng trách có thể làm kẻ thứ ba, thì ra có khuôn mặt hồ ly tinh!"

"Đúng đấy!" Một cô gái nhìn cô bằng đôi mắt đố kỵ chua ngoa nói, "Rõ ràng trước kia rất xấu xí, bây giờ lại trở nên xinh đẹp như vậy không biết đã đi đâu chỉnh sửa nữa, cố sửa cho đẹp rồi lại đi làm kẻ thứ ba, đúng là không ra gì!"

Thương Tình cười, "Thì ra các cô cũng biết tôi đẹp hơn các cô nhiều à!"

Một câu nói của Thương Tình đã chặn họng tất cả bọn họ. Sao con nhỏ này lại không biết xấu hổ như vậy chứ? Bọn họ đang sỉ nhục cô ta đó, có được không hả?

Chỉ nghe thấy những tiếng "phụt", mọi người xung quanh đều không nhịn được cười! Nhìn kỹ đúng là Thương Tình còn đẹp hơn hoa khôi Nhạc Mộng Như nhiều.

Nghe thấy tiếng cười chế nhạo mấy đàn chị đó đều trừng mắt nhìn sang, mấy người đang cười sợ hãi co rúm lại, không dám cười nữa.

Nhìn bọn họ hung hăng như vậy, chắc là hôm nay sẽ diễn một vở kịch lớn!

Nhạc Mộng Như nhìn Thương Tình bằng ánh mắt thù hận! Rõ ràng trước khi Thương Tình tỉnh lại, anh Trạch chỉ cần một mình cô ta ở bên, sau đó Thương Tình đến tìm anh Trạch, anh Trạch lại không cần cô ta nữa cũng không cho phép cô ta gặp nữa chắc là Thương Tình đã giở trò!

Nếu có cơ hội, cô ta nhất định sẽ rạch nát khuôn mặt dụ dỗ đàn ông này của Thương Tình!

Cô ta đè nén sự oán hận xuống, tủi thân nói.

"Tình Tình, cậu đừng giận, tớ sẽ dẫn bọn họ đi... chuyện đó, cậu đừng trách tớ!"

Cái miệng này của cô ta chỉ muốn phá hỏng danh tiếng của Thương Tình, đáng tiếc bạn của cô ta lại không phối hợp.

"Đừng! Đi đâu mà đi! Mộng Như! Cậu quá mềm lòng nên mới bị mấy người không từ thủ đoạn này chen vào! Cả thành phố Hải Trung này ai mà không biết Phong thiếu gia thích cậu chứ, vậy mà có những người cứ thích tự mình đa tình, thích đi phá hỏng tình cảm của người ta..."

Quả nhiên là Phong thiếu!

Sinh viên ở đây đa phần đều là con nhà giàu đương nhiên là không lạ gì Phong thiếu, dưới sự rêu rao không mệt mỏi của Nhạc Mộng Như, bọn họ đều biết Phong thiếu đối với cô ta rất đặc biệt!

Nhưng bọn họ không ngờ, Phong gia quyền thế hơn người, phú khả địch quốc lại có liên hệ với Thương Tình! Trong mắt bọn họ, Thương Tình cũng giống như những học sinh xuất sắc được đặc cách tuyển vào mà thôi, là kiểu người có gia đình nghèo khó phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân!

Không ngờ cô lại có quan hệ với Phong thiếu hơn nữa còn đào góc tường của Nhạc Mộng Như?

Thương Tình nhìn đồng hồ hơi bực mình nói, "Diễn đủ chưa? Phong Khải Trạch thừa nhận cô là bạn gái anh ta lúc nào? Người ta còn chưa nhận cô đã bám dính lấy rồi, đây là giáo dục của nhà họ Nhạc?"

Thương Tình vẫn luôn nói chuyện như thế, câu sau còn độc hơn câu trước, "Hơn nữa, Phong Khải Trạch đã có vị hôn thê, vị hôn thê của anh ta là cô sao? Nếu là cô, cô đã bay lên tận trời từ lâu rồi còn ở đây thút tha thút thít?"

Nhạc Mộng Như bị cô nói suýt chút nữa hộc máu, cô ta nghiến răng, giả vờ giận dỗi.

"Tình Tình, sao cậu lại nói chuyện khó nghe như vậy? Anh Trạch... anh ấy làm gì có vị hôn thê? Không lẽ có ai đeo nhẫn ngọc gia truyền của Phong gia rồi sao? Nếu không có, anh ấy vẫn chưa đính hôn!"

Cô ta đang nhắm vào Thương Tình không có nhẫn ngọc nên không thể chứng minh hôn ước của bọn họ.

Mặc dù sinh viên ở đây đa phần đều là con nhà giàu nhưng cũng chỉ ở một mức độ, gia tộc có thể có quan hệ với Phong gia đồng thời còn biết Thương Tình là vợ chưa cưới của Phong Khải Trạch rất ít, ngay cả Thương gia cũng ít khi nhắc đến chuyện này, vì trước kia Phong Khải Trạch rất ghét Thương Tình, Thương Bách Tề sợ chuyện này không thành vì vậy bây giờ dù Thương Tình có giải thích thế nào, người khác cũng sẽ không tin cô là vị hôn thê của Phong Khải Trạch.

Thương Tình không định giải thích chuyện này, cô nhìn Nhạc Mộng Như giễu cợt, cười lạnh nói.

"Vậy ý của cô là Phong Khải Trạch không có vị hôn thê thì anh ta là của cô? Người bên cạnh cô từng câu từng chữ đều nói tôi chen vào giữa hai người, có nghĩa Phong Khải Trạch là bạn trai của cô?"

Cô muốn nhìn xem Nhạc Mộng Như có dám thừa nhận hay không!

Nhạc Mộng Như cũng biết chuyện này không thể nói bậy, cô ta nghiến răng thấp giọng nói, "Anh Trạch... lần trước suýt nữa anh ấy đã nói muốn tớ làm vị hôn thê của anh ấy là cậu ngang ngược chạy vào chen ngang bọn tớ, cậu có dám thừa nhận chuyện này không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net