Chương 126: Thích một người điên cuồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không lẽ phải kéo cô cùng chết mới được sao?

Lần đầu tiên trong đời Phong Khải Trạch có một ý nghĩ tối tăm như vậy, hơn nữa ý nghĩ này còn loanh quanh không dứt, khiến anh muốn phát điên!

Không... không được!

Tình Tình thích anh mười mấy năm, lúc cô chín tuổi đã bất chấp tính mạng mình để cứu anh!

Cho dù bị anh hiểu lầm, cô vẫn thích anh... thấy anh bị bỏ thuốc, lại dùng thân thể mình làm thuốc giải cho anh.

Cô đối với anh tốt như vậy, người tốt như thế sao anh có thể nảy sinh ý nghĩ kéo cô chết cùng chứ?

Phong Khải Trạch nhắm mắt lại.

Anh đi nước L, Thương Tình cũng chạy đến đó vì anh, anh mãi mãi sẽ không quên dáng vẻ cô kề vai chiến đấu với anh, càng không quên dáng vẻ ngạo nghễ của cô sau khi giết người ở trong rừng lửa.

Mỗi lần anh cho rằng mình đã rất yêu cô, cô lại càng khiến anh yếu cô hơn!

Mỗi lần anh cảm thấy mình càng yêu cô hơn, anh lại phát hiện tình yêu của mình hoàn toàn không thể so sánh được với những gì cô đã bỏ ra.

Phương pháp chữa bệnh kéo dài tuổi thọ cho con người, một khi lộ ra sẽ kéo đến không biết bao nhiêu sóng gió?

Đến bây giờ anh vẫn còn sống, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm tìm kiếm nguyên nhân trong đó, chẳng qua đã bị Phong gia che giấu nhưng vẫn có nhiều người hoài nghi Thương Tình.

Cứu anh đồng nghĩ với việc sống chết của Thương Tình đều đặt trên người anh! Nếu không phải vì anh, cô đã không cần phơi mình trước nguy hiểm.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, mặc dù anh không nói ra nhưng trong lòng cũng rất cảm động.

Mỗi lần đám chuyên gia kia nhìn anh, đều giống như đang nhìn quái vật! Lúc nào cũng đề phòng anh, chỉ có Thương Tình, chỉ có cô ấy vẫn đối với anh giống như trước đây, cứ như anh là một người bình thường vậy, không hề ghét bỏ anh lại gần thậm chí còn chủ động đến gần anh...

Cô vì anh làm nhiều như vậy, cô đối với anh tốt như vậy khiến anh phấn khích đến run rẩy.

Nghĩ thế, Phong Khải Trạch bỗng nhiên có khao khát nhìn thấy Thương Tình một cách mãnh liệt!

Nghĩ đến cô sẽ xuất hiện trước mắt người khác với một tư thái xinh đẹp động lòng người, khiến người khác phát hiện ra vẻ đẹp của cô, là anh lại đố kỵ muốn phát điên!

Cho dù chỉ mới rời nhau một chút, anh vẫn muốn khóa chặt người bên cạnh mình.

"Thiếu gia, anh nên xuống rồi." Hữu Hoành còn chưa nói xong, trước mắt làm gì còn bóng dáng Phong Khải Trạch nữa?

Anh ta khó hiểu, không biết tại sao thiếu gia lại gấp gáp như vậy?

Chỉ có thể nói người đã rơi vào ái tình, người khác làm sao mà hiểu được.

Quả nhiên sự xuất hiện của Thương Tình đã thu hút toàn bộ chú ý!

Khi ánh đèn chiếu vào người cô, không ít người đã ngừng hô hấp, dường như họ sợ sẽ dọa đến tinh linh đến từ đêm đen này.

Cô trang điểm nhẹ nhàng, chỉ có đôi môi đỏ thắm vô cùng rực rỡ, chiếc váy dài lấp lánh những ngôi sao, nếu là người khác mặc lên chắc chắn sẽ bị lu mờ bởi chiếc váy, nhưng Thương Tình mặc lại có cảm giác những vì sao trên bầu trời đều bị dẫm dưới sự cao quý và băng lãnh của cô, Phong Tứ Hải nhìn Thương Tình bằng ánh mắt phức tạp, đột nhiên hiểu ra tại sao vợ mình lại thích cô gái này, một viên ngọc xuất chúng, cô ấy còn xuất sắc hơn cả mẹ mình nhiều...

Nghe thấy một tiếng gọi nhỏ, Thương Tình quay đầu lại thì thấy Phong Khải Trạch đang đứng ở trước mặt, đưa tay về phía cô.

Trong khoảnh khắc, tất cả những lời đồn Phong Khải Trạch ghét Thương Tình đều tự tan vỡ, trước giờ Phong thiếu rất ít tham gia tiệc tùng, hôm nay không những anh tham gia mà còn tình nguyện làm người đồng hành!

Chỉ không biết tại sao Thương Tình không trở thành vợ của Phong Khải Trạch, thế là được rồi.

Phong Khải Trạch cũng không nghe thấy những giọng nói kia, nhìn Thương Tình đi về phía mình, anh nở một nụ cười rạng rỡ, cho dù là ban đêm vẫn rực rỡ chói mắt như mặt trời!

Anh đã từng tưởng tượng đến tiệc đính hôn của bọn họ vô số lần, so với bây giờ cũng không kém là mấy.

Dưới ánh mắt của mọi người, Thương Tình đương nhiên sẽ không từ chối anh, cô đặt tay vào tay anh, bị anh siết chặt lấy, Phong Khải Trạch dắt Thương Tình đi về phía trước từng bước, cứ như đang tiến hành một nghi thức nào đó.

Không ít người đều chết lặng, những người trẻ tuổi đều bị cặp đôi trai xinh gái đẹp trước mắt mê hoặc đến mất hồn.

"Hôm nay không phải tiệc nhận thân sao? Sao hai người họ lại đi cùng nhau, cứ như tiệc đính hôn vậy? Xứng đôi quá! Phong thiếu đẹp trai như vậy! Bên cạnh anh ấy chỉ có nhan sắc cỡ này mới có thể không bị lu mờ!"

Một người khác lên tiếng, "Xinh đẹp thì sao? Không phải Phong thiếu vẫn không thích cô ta sao? Nếu thích thì vị hôn thê đã không biến thành con gái nuôi rồi!"

"Nhưng thái độ của Phong thiếu, hình như cũng không ghét cô ấy..."

"Chuyện này cô không biết rồi!" Có người phân tích ác ý, "Hôm nay sắc mặt Phong thiếu tốt như vậy, khẳng định vì cuối cùng cũng thoát khỏi cô ta nên mới cho cô ta mặt mũi thôi!"

....

Lúc này Thương Tình đang được Phong Khải Trạch nắm chặt tay, đi về phía ba mẹ bọn họ dưới con mắt của mọi người, cảnh này sao lại giống y hệt với một giấc mơ từ lâu, rất lâu trước kia của cô vậy chứ?

"Sao anh lại đến đây? Anh đang không khỏe, không phải tôi đã nói anh lộ mặt một chút rồi đi nghỉ ngơi sao?"

Thương Tình thấp giọng hỏi.

Phong Khải Trạch cũng thấp giọng trả lời, "Anh làm như vậy người khác mới càng coi trọng em. Người ngoài còn dễ nói, nhưng những họ hàng kia vừa đáng ghét lại khó đối phó."

Thương Tình nhìn theo ánh mắt của Phong Khải Trạch, thật sự tin lời anh, chi của Phong Tứ Hải mặc dù chỉ có mình Phong Khải Trạch là con trai, nhưng những chi khác cũng có con trai con gái, từ lâu đã nhìn chằm chằm chi trưởng.

Lúc Phong Khải Trạch còn chưa đến, bọn họ đều nhìn Thương Tình bằng ánh mắt dò xét và khinh bỉ, dường như đang nói rằng, cô có tài cán gì lại được Phong Tứ Hải xem trọng như thế.

Nhưng sau khi Phong Khải Trạch đến, thái độ của bọn họ đã trở nên e dè hơn rất nhiều, mặc dù Phong Khải Trạch còn trẻ nhưng anh là người thừa kế tương lai so với Phong Tứ Hải càng khôn ngoan hơn, có năng lực và mạnh mẽ hơn, là người đứng đầu được cả gia tộc công nhận, được anh xem trọng, thân phận con gái nuôi này của Thương Tình, đương nhiên sẽ nước lên thì thuyền lên, cao hơn một tầng.

Hàng trăm người đang chú ý trên sân khấu, bên dưới thì lại hỗn loạn, Lâm Dịch Thục và Thương Thiến Thiến nhìn Thương Bách Tề đang ở trên sân khấu cười không khép được miệng, sắc mặt càng khó coi hơn.

Phong gia chỉ mời một mình Thương Bách Tề lên đó, đồng nghĩ với việc không công nhận bất kỳ người nào khác của Thương gia! Hơn nữa Thương Tình đột nhiên bay lên cao, Thương Bách Tề cũng được dính chút hào quang, chuyện này với Lâm Dịch Thục không phải là tin tốt lành gì cả.

"Mẹ! Mẹ nói xem con khốn kia có tài cán gì chứ? Thế mà có thể trở thành một thành viên của Phong gia!"

Thương Thiến Thiến vốn đang rất vui vẻ, bởi cuối cùng Phong thiếu cũng thoát khỏi Thương Tình, đứa con gái nuôi Thương Tình này có lẽ cũng chỉ là một thân phận không được coi trọng mấy mà Phong gia bù đắp cho Thương Tình mà thôi.

Anh ngờ sự thật lại không phải thế, Phong gia vì cho Thương Tình mặt mũi mà phô trương lớn như vậy, hơn nữa Phong thiếu còn tự mình chăm sóc Thương Tình hoàn toàn không giống với những gì cô ta tưởng tượng!

Nhìn thấy Thương Tình nở mày nở mặt như vậy, Thương Thiến Thiến vừa tức đến nghiến răng lại vừa vô cùng hâm mộ!

Là con gái nuôi của Phong gia đó! So với làm tiểu thư của Thương gia đắc ý hơn biết bao nhiêu chứ!

Lâm Dịch Thục nói, "Ai bảo mẹ nó là bạn thân với Lý Uyển Oánh chứ?" Lâm Dịch Thục mỉm cười, "Nhưng như vậy cũng tốt Thương Tình là một nửa người của Phong gia rồi con là em gái của Thương Tình, không phải càng dễ qua lại hơn sao, bây giờ Phong thiếu không còn hôn ước nếu con có thể giành được cậu ta! Thương Tình chỉ là một đứa con gái nuôi, ở trước mặt con có là gì chứ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net