Chương 128: Giận dỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hay là Phong thiếu đã biết chuyện lúc nhỏ người chứ anh... là Thương Tình?

Suy nghĩ này khiến Nhạc Mộng Như giật mình, cô không dám nhìn lại đám đông đang nhộn nhịp ở phía sau, sống lưng bắt đầu lạnh lẽo.

Chắc chắn là như thế, nếu không phải thì giải thích thế nào, tại sao Phong thiếu lại đột nhiên lạnh nhạt với cô? Và quay sang đối tốt với Thương Tình?

Không... không thể nào, nếu Phong thiếu đã biết sự thật tại sao không lấy Thương Tình?

Hơn nữa chuyện đó Thương Tình cũng không thể lấy được bất kỳ chứng cứ nào chứng minh là cô ta đã cứu người, suy cho cùng, ai có thể tin một bé gái chín tuổi dám nhảy xuống nước cứu một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi chứ?

Vì vậy chắc chắn là Thương Tình đã làm gì đó! Cô ta đã ở giữa châm ngòi, nếu không Phong thiếu cũng sẽ không đối với cô như vậy! Con nhỏ đáng chết!

Lúc này, từ trong đám đông có một bóng người đi về phía cô ta.

"Nhạc Mộng Như! Tôi còn tưởng cô giỏi thế nào, không ngờ lại bị con khốn Thương Tình chèn ép đến khó coi như vậy!"

Thương Thiến Thiến thấy xung quanh không có ai, kéo Nhạc Mộng Như đi về phía hồ bơi không người, "Đừng có nói với tôi là cô định bỏ cuộc rồi nhé!"

Lúc đối mặt với người ngoài Nhạc Mộng Như đã điều chỉnh xong cảm xúc của mình, sắc mặt cô ta có hơi u ám nhìn Thương Thiến Thiến, người này cũng là địch không phải bạn.

"Trong điện thoại cô cũng không nói rõ tại sao Thương Tình lại thay đổi như thế, cứ như đã biến thành một người khác vậy!"

Nói đến đây Thương Thiến Thiến cũng rất oan ức, cô ta nghiến răng nói, "Sao tôi biết con nhỏ chết tiệt đó đã chịu đả kích gì chứ, hôm đó tôi chỉ muốn tìm hai người đàn ông đến cưỡng hiếp cô ta, làm cho hôn ước của cô ta phải hủy bỏ! Ai ngờ sau đêm hôm đó cô ta giống như một con chó điên vậy, gặp người nào cắn người đó! Mẹ tôi cũng đã cảnh cáo tôi trong thời gian này không được khiêu khích cô ta nữa."

Nhạc Mộng Như oán hận nhìn cô ta, "Nhất định cô đã để lộ ra sơ hở gì đó! Nếu không phải đã chịu đả kích lớn vô ta cũng sẽ không như vậy!"

Thương Thiến Thiến nhìn Nhạc Mộng Như cũng rất chướng mắt, hừ giọng, "Nói cứ như cô không làm gì vậy, nghe Thương Tình nói, cô ta đã biết việc lần trước bỏ thuốc hại cô ta thất thân là do cô làm rồi! Cô ta nổi điên, cô dám nói không có phần cô sao?"

Nhạc Mộng Như nghe vậy có hơi sợ hãi trợn to mắt, không phải cô sợ Thương Tình đoán ra chuyện này, dù sao lần đó cô cũng đã làm rất lộ liễu, cô sợ là lúc đó mình xem thường Thương Tình, thủ đoạn cũng không cao siêu cho lắm chắc là sẽ không để lại sơ hở gì chứ?

Có phải Thương Tình đã nắm được chứng cứ nên Phong thiếu mới tin tưởng cô ta?

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Lúc Nhạc Mộng Như không còn mỉm cười giả tạo, khiến cho người ta có cảm giác rất u ám, "Bây giờ cô ta đã là một nửa người của Phong gia, nói không chừng đây cũng là tính toán của cô ta, muốn ở gần quan được lộc trước, chúng ta không thể để cô ta đắc ý được!"

Thương Thiến Thiến nghe cô ta nói "chúng ta", không nhịn được bĩu môi, nhưng đôi mắt lại xoay tròn một vòng, lại cười nói, "Tôi lại thấy Phong thiếu vẫn thích cô, bao nhiêu năm nay Phong thiếu chỉ đối xử khác biệt với mỗi mình cô, tôi đoán có lẽ do Thương Tình đã dèm pha gì đó trước mặt Phong thiếu, nếu tối nay cô không thể hóa giải hiểu lầm, với sự bận rộn của Phong thiếu, sau này cô muốn gặp anh ấy không biết phải chờ đến lúc nào nữa. Cô cũng biết vì Phong thiếu bị thương chưa lành, Thương Tình ỷ vào bản thân biết chút y thuật mới ngày ngày ở lại Phong gia, sớm hôm bên nhau..."

Lời cô ta nói khiến Nhạc Mộng Như cảm thấy rất áp lực!

Cứ tiếp tục như thế, sau này trong mắt Phong thiếu chỉ còn thấy mỗi Thương Tình mà thôi!

Mà lúc này trong hội trường bữa tiệc, tiếng hoan hô càng lúc càng lớn, Thương Tình cảm thấy mình sắp bị những ánh mắt kia xuyên thành một cái rây thủng lỗ chỗ mất!

Để ứng phó với điệu nhảy tối nay, cô đã học sơ một chút, nếu là nhảy với đối tượng được sắp xếp trước đó cô cũng không sợ, nhưng lại là Phong Khải Trạch.

Chưa ai từng thấy Phong Khải Trạch khiêu vũ, nhưng anh sinh ra đã là quý tộc nên khiêu vũ cũng là một kỹ năng bẩm sinh của anh, Thương Tình thật sự không biết anh làm sao có thể duy trì được những kỹ năng nhảy múa này, rõ ràng cô không hề nhìn thấy anh luyện tập mà.

"Tập trung một chút."

Phong Khải Trạch rũ mắt nhìn cô, khẽ mỉm cười, vẻ mặt cưng chiều nói.

Thương Tình hoàn hồn lại, chỉ nhìn thấy đôi mắt tím sẫm tuyệt đẹp của anh trong một lúc thất thần, cô dẫm trúng chân Phong Khải Trạch, giật mình, cô vội lùi ra sau nhưng vì đứng không vững suýt chút nữa đã ngã!

Trong đám đông có tiếng suýt xoa, không phải vì Thương Tình bị té mất mặt, mà ngay thời khắc mấu chốt cô đã được Phong Khải Trạch ôm chặt trong lòng! Phong thiếu không thích gần gũi phụ nữ thế mà lại không đẩy Thương Tình ra!

Lần đầu tiên sự khác biệt về chiều cao cách nhau một cái đầu khiến cô gái xinh đẹp như nữ thần bóng đêm có thể lộ ra chút biểu cảm chim non e ấp đáng yêu, khuôn mặt cô giấu trong vòng tay anh, eo bị hai cánh tay rắn chắc khóa lấy, tai nghe thấy nhịp tim đập nhanh của Phong Khải Trạch, âm thanh vui vẻ đó dường như phát ra từ trong lồng ngực.

"Còn không đứng dậy? Em còn muốn ở trong lòng anh trai bao lâu nữa đây?"

Cuối cùng, cho dù da mặt Thương Tình có dày đến mấy đi nữa, lúc này cũng đã ửng đỏ.

Dưới sự xôn xao bàn tán, cô đứng thẳng dậy trừng mắt với Phong Khải Trạch!

Đôi mắt cô lấp lánh ánh nước, hai má ửng hồng, mặc dù ánh mắt đang rất hung dữ nhưng Phong Khải Trạch lại cảm thấy mình dường như đang bị kích thích, bị cô nhìn đến cả người tê dại!

Thấy ánh mắt Phong Khải Trạch nhìn mình rất lạ, hơn nữa rõ ràng anh chỉ đứng cách cô không quá nửa mét, nhưng ánh mắt anh nhìn cô cứ như muốn túm chặt lấy cô rồi nuốt chửng vậy.

Đột nhiên có một hơi thở kiềm nén xuất hiện thình lình khiến Thương Tình nhíu mày, cô bất giác lùi ra sau một chút, nhưng thấy Phong Khải Trạch đã bình thường trở lại, trong dáng vẻ cao ngạo lại có chút dịu dàng thậm chí dưới ánh đèn anh lại đưa tay về phía cô một lần nữa.

"Tiếp tục chứ?"

Mặc dù anh đang hỏi nhưng trong khoảnh khắc đó, Thương Tình lại cảm nhận được khí thế bức người của anh.

Cuối cùng cô vẫn đưa tay ra, dù cô đã trở thành một nửa thành viên của Phong gia, nhưng đứng trước mặt người đứng đầu của Phong gia cô vẫn không có cách nào bì được.

Nhưng dưới hoàn cảnh đặc biệt yên tĩnh, cô lại càng mẫn cảm, có cảm giác tay mình càng đến gần tay của Phong Khải Trạch thì sự đè nén trên người anh càng nặng nề!

Sự cưng chiều dưới đáy mắt anh giống như một tấm lưới che phủ kín mít, khiến cô có cảm giác khó thở.

Cuối cùng, cô giơ tay ra đập tay Phong Khải Trạch một cái, nói bằng giọng điệu hờn dỗi.

"Không nhảy nữa!"

Nói xong, cô lạnh lùng nhấc váy quay người rời đi, hành động này khiến những quan khách đang bị đôi nam nữ "thu hút" đều phải giật mình!

Đây là đang giận sao? Phải biết rằng, cho dù cô đã là người của Phong gia, nhưng người cô từ chối là Phong thiếu đó!

Nhưng hiếm thấy là, nhìn Thương Tình ưỡn ngực ngẩng đầu dường như đang giận dỗi bỏ đi, Phong Khải Trạch lại cong môi, cảm thấy Thương Tình đang hốt hoảng bỏ trốn.

Hình như vừa nãy anh đã để lộ ham muốn của bản thân, làm sao đây dọa sợ cục cưng của anh rồi.

Mà Thương Bách Tề thấy như vậy, vẻ mặt ngượng ngùng xin lỗi Phong Tứ Hải, "Thật xin lỗi... Tình Tình nó... đây là lần đầu tiên nó khiêu vũ, có lẽ có hơi xấu hổ, không phải..." cố ý không cho Phong thiếu thể diện.

Vẻ mặt Phong Tứ Hải giống như đang suy ngẫm gì đó, Lý Uyển Oánh vội vàng cười nói, "Không sao, đây là chuyện của bọn trẻ, thật ra trước đó bọn nó vẫn rất tốt! Chắc chắn là hôm nay Phong Khải Trạch đã chọc gì đó làm cho Tình Tình không vui, Tình Tình là đứa trẻ tốt!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net