Chương 131: Thiếu gia cầu hôn với cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Nhạc Mộng Như cũng bình tĩnh lại, Phong thiếu đã phát hiện ra cô ta lừa dối rồi! Cô ta thấp giọng van xin, trong tiềm thức lại muốn giả vờ đáng thương nhưng bởi vì quá sợ hãi Phong Khải Trạch, muốn tỏ ra yếu ớt đáng thương lại vô cùng chật vật.

Cô ta đột nhiên đưa tay ra nắm lấy quần của Phong Khải Trạch, cổ tay run rẩy, lần này cô ta thật sự biết sợ rồi!

"Anh Trạch... không, Phong thiếu! Phong thiếu! Tôi không dám nữa... khụ khụ... tôi thật sự không dám nữa, nể tình chúng ta là thanh mai trúc mã..."

"Nể tình chúng ta là thanh mai trúc mã." Phong Khải Trạch chậm rãi kéo quần ra, nụ cười đáng sợ, "Tôi quyết định cho cô ngồi tù ít đi mấy ngày."

"Ngồi tù?" Người nhà họ Nhạc vốn đang căng thẳng lập tức biến sắc! Con gái đã làm gì đến mức phải ngồi tù chứ?

Phong Khải Trạch khẽ nâng chiếc hàm tinh xảo, híp mắt chậm rãi nói.

"Vừa nãy ở trước mặt tôi, cô ta muốn giết em gái tôi, đây là cố ý giết người! Ông Nhạc, đợi thư mời của luật sư đi!"

Nói xong, anh không thèm liếc nhìn Nhạc Mộng Như nữa, sải bước bỏ đi, vừa nghĩ đến lúc nãy Thương Tình chảy rất nhiều máu, lòng anh lại như lửa đốt, sự hung tợn trên người cũng biến mất, Hữu Hoành ở sau lưng cũng không đuổi kịp anh.

Hữu Hoành tặc lưỡi, đã rất lâu thiếu gia không để lộ ra cảm xúc như thế, hơn nữa trên tay thiếu gia còn dính không ít máu, sát khí trên người đến anh ta còn chịu không nổi, đúng là làm khó mấy vị khách kia thôi.

Chỉ hy vọng Nhạc gia thức thời chút, ngoan ngoãn đưa Nhạc Mộng Như vào tù thì hết chuyện, nếu bọn họ không thành thật, chỉ sợ thiếu gia sẽ tự mình ra tay!

"Có đau không? Tôi nói con nhóc này, dù sao thiếu gia cũng là đàn ông, làm gì có chuyện phụ nữ bảo vệ đàn ông cơ chứ? Thiếu gia bị thương một chút cũng không sao, cô bị thương chỉ sợ mười ngày nữa tháng mới lành nổi."

Lão Nghiêm vừa thoa thuốc vừa nói, cảm thấy Thương Tình không để Phong Khải Trạch bảo vệ lại còn bảo vệ ngược lại anh là một hành động rất không thông minh.

Thương Tình nhíu mày, "Ông quên tình huống của Phong Khải Trạch bây giờ như thế nào rồi sao?"

Lão Nghiêm nghe như thế lập tức hiểu ra được tại sao Thương Tình làm như vậy, nhưng vẫn không nhịn được nói tiếp.

"Con nhóc này, cô đúng là ngoài lạnh trong nóng, trong lúc cấp bách như vậy còn ưu tiên mọi việc vì thiếu gia, nếu lúc tôi còn trẻ cũng có một cô gái thích tôi như thế thì bây giờ tôi cũng không cần phải cô đơn lẻ bóng nữa rồi!"

Thương Tình còn chưa trả lời, Bàng Thất ở bên cạnh đã trêu chọc, "Lão Nghiêm, vậy mà ông cũng dám nghĩ đến! Nhìn dáng vẻ của ông bây giờ, chắc chắn lúc trẻ rất xấu! Còn muốn so với thiếu gia? Con gái hồi đó mù mới thích ông!"

Lão Nghiêm trừng mắt với Bàng Thất, "Nói bậy, Tình Tình đã thích thiếu gia từ rất lâu rồi, không lẽ lúc đó đã biết thế nào là xấu đẹp, đã biết chê nghèo yêu giàu sao? Tình Tình, cô nói cho cái tên nông cạn này biết, lúc đó tại sao cô thích thiếu gia đi!"

Mà lúc này Phong Khải Trạch đứng trước cửa cũng đang nín thở lắng nghe.

Thương Tình trầm mặc một lúc, ảm đạm nói, "Lúc nhỏ cuộc sống quá hạn hẹp, nhìn thấy cái gì cũng chỉ có đen và trắng, mà hai người cũng biết, từ nhỏ Phong Khải Trạch đã tỏa sáng rực rỡ, lúc bắt đầu... chắc là ngưỡng mộ, ngưỡng mộ anh ấy ngông cuồng tùy ý, kiêu ngạo chói mắt, nhưng sau đó..."

Cô hừ nhẹ một tiếng, "Đó đều là chuyện đã qua, sau này mấy người phải gọi tôi là tiểu thư đấy! Tôi là một nửa chủ nhân của mấy người!"

Lão Nghiêm và Bàng Thất đối mặt nhìn nhau, bọn họ đều biết rõ, Thương Tình có thể trở thành con gái nuôi của Phong gia, nguyên nhân chủ yếu là do thiếu gia sợ mình không qua khỏi, muốn lót đường cho cô nhưng nhìn thái độ của Thương Tình hình như thật sự muốn làm anh em?

Lão Nghiêm ho khan hai tiếng, "Tình Tình, cô nói nhỏ cho ta nghe được không, cô có còn tình cảm với thiếu gia không, lỡ như thiếu gia khỏe lại, cầu hôn với cô..."

"Không thể nào!" Thương Tình nhíu mày ngắt lời, giọng nói lạnh lẽo, "Tạm thời không nói đến khả năng chữa khỏi cho anh ấy, nếu tôi đã là tiểu thư của Phong gia, thì không thể làm vợ của Phong Khải Trạch nữa, trước kia đều là quá khứ."

Trong phòng lập tức yên tĩnh, mà bên ngoài cửa, Phong Khải Trạch đột nhiên cảm thấy sự châm chích trong người dường như càng khó chịu hơn! Thậm chí trái tim cũng đang đau đớn!

"Thiếu gia..." Hữu Hoành thấp giọng an ủi, "Đợi anh khỏe rồi còn sợ không có cơ hội sao? Tiểu thư chỉ là miệng dao găm tâm đậu hủ mà thôi..."

"Ai?" Tai của Thương Tình rất thính, Hữu Hoành vừa mở miệng cô đã lập tức nghe thấy, lúc này cửa mở ra, Phong Khải Trạch đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, anh bước vào nhìn thấy tấm lưng trần của Thương Tình và vết thương hơi đáng sợ kia, trong mắt lại xuất hiện lửa giận, nhưng đôi chân dài vẫn tiến về phía trước đi đến bên cạnh Thương Tình.

"Sao rồi?"

"Sao anh lại đến đây? Buổi tiệc kết thúc rồi sao?" Thương Tình thấy hơi lạ nên hỏi.

Phong Khải Trạch nghĩ đến đó, sự tức giận trong mắt lại quay cuồng, Hữu Hoành cười lên tiếng trước, "Thiếu đi nhân vật chính là cô, buổi tiệc còn có ý nghĩa gì nữa? Hơn nữa thiếu gia lo lắng cho cô nên về trước."

Thương Tình gật đầu.

Lão Nghiêm nói, "May mà chưa động đến gân cốt, nhưng mà vết thương vẫn khá sâu, thiếu gia, đã xử lí kẻ gây chuyện chưa?"

Phong Khải Trạch hừ một tiếng, không lẽ còn có thể để Nhạc Mộng Như nguyên vẹn đi về sao?

Thấy Thương Tình cũng muốn nghe, anh thấp giọng nói, "Cô ta có ý đả thương người, đã bị đưa đến đồn cảnh sát rồi."

Phong Khải Trạch nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng Hữu Hoành ở sau lưng anh lại vuốt trán, lúc nãy thiếu gia ở hồ bơi, làm gì có xử lí người ta đơn giản như thế, nếu mấy người kia đến chậm một chút chỉ sợ xác Nhạc Mộng Như cũng lạnh rồi, hơn nữa vừa nãy thiếu gia giận đến mức sắp giết người vậy! Đâu phải chỉ như một câu nói qua loa như thế?

Thương Tình gật đầu, "Vậy cũng tốt, đỡ mắc công tôi xử lí cô ta."

Nghĩ đến nếu Nhạc Mộng Như phải ngồi tù ở đồn cảnh sát vài ngày, chắc là nàng dâu mà cả thành phố Hải Trung đều muốn lấy lập tức sẽ biến thành nàng dâu mà cả thành phố đều né không kịp rồi?

Chuyện của Tô Tuân trước kia chỉ là giới hạn trong giới giải trí mà thôi, ngồi tù mới có thể thật sự chặt đứt gốc rễ của Nhạc Mộng Như, chỉ cần nghĩ đến cô ta bị chà đạp thê thảm, không bao giờ ngoi lên được nữa Thương Tình lại thấy thoải mái, trên mặt nở một nụ cười hiếm thấy.

Phong Khải Trạch ở bên cạnh thấy Lão Nghiêm tay chân không "nhẹ nhàng", lông mày sớm đã xoắn lại, mặc dù Thương Tình đã tiêm thuốc tê, nhưng cũng không thể thô lỗ như thế chứ!

Vì vậy, Phong Khải Trạch nói, "Các người đi ra đi, Lão Nghiêm, phải bôi thuốc gì? Để tôi."

"Không cần đâu?" Thương Tình là người đầu tiên phản đối, ai bị thương cũng đều hy vọng được bác sĩ chữa trị chứ không phải một người ngoài nghề.

Nhưng Lão Nghiêm lại nhìn, cười khì khì nói, "Vâng, là hai loại này, thoa cái này trước, rồi thoa cái này, sau khi băng bó xong tiêm thêm một mũi là được!"

Thấy không tránh được, Thương Tình ngờ vực nhìn Phong Khải Trạch, vội vàng nói, "Không phải anh cũng muốn tiêm cho tôi đấy chứ?"

Anh tìm được mạch máu sao?

Đương nhiên Phong Khải Trạch có thể, thời gian này anh phải trị liệu nhiều như vậy, bệnh lâu cũng thành thầy thuốc, nhưng thấy Thương Tình không muốn, anh nhìn Lão Nghiêm.

Lão Nghiêm cười ha ha nói, "Không sao, chút nữa tôi đến tiêm cho cô."

Nói xong, ông ta nhanh chóng dẫn người đi mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC