Chương 156: Ngộ độc thực phẩm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Tình bật cười, "Câu này của anh thật thú vị, tôi luôn mong được lấy A Trạch, sao có thể không bằng lòng chứ?"

Phong Khải Trạch bóp cằm cô, ép đôi mắt đang mơ hồ của cô tập trung nhìn anh.

"Em nhìn cho kỹ xem anh là ai! Em bằng lòng... bằng lòng lấy anh? Nếu anh vẫn có thể sống!"

Đôi mắt to tròn của Thương Tình nhìn chằm chằm anh một lúc, khoảnh khắc đó, giống như Phong Khải Trạch đang cầu hôn, trong lòng trăm mối cảm xúc lẫn lộn, lo lắng, vui sướng và sợ hãi, khiến nhịp tim của anh lúc nhanh lúc chậm, đôi mắt tím sẫm nhìn chằm chằm khuôn mặt của Thương Tình, môi mỏng mím chặt, chờ đợi câu trả lời của cô.

"Anh A Trạch?"

Thương Tình thấy rõ là ai, sau đó vui sướng ôm lấy cổ anh!

"Em thích A Trạch nhất! Em muốn lấy anh!"

Phong Khải Trạch cảm thấy mình như sắp bay lên rồi, hơi thở của anh dồn dập, chưa bao giờ anh thấy được sống là một việc hạnh phúc đến vậy!

Anh nhất định phải sống! Sao anh nỡ chết được chứ? Không đúng, không đúng! Bây giờ anh phải ghi âm lại, tránh cho sau khi Tình Tình tỉnh rượu không thừa nhận, hoặc sau này khi cầu hôn sẽ lấy ra cho cô nghe, không thể để cô chối bỏ!

Lúc Phong Khải Trạch đang bận tìm điện thoại, Thương Tình đi ôm bình rượu nhỏ nhất vào trong lòng giống như đang hiến bảo vật, nói.

"Anh A Trạch, đây là quà sinh nhật em tặng anh! Không phải anh thích uống rượu sao? Em rất thông minh, rượu em ủ chắc chắn sẽ rất ngon! Chúng ta cùng nhau nếm thử, có được không?"

Phong Khải Trạch thấy cô lại cầm bình rượu chắc chắn đã hư, vội vàng giành lấy, hơn nữa còn giơ lên cao, dụ dỗ cô, "Ngoan, cái này là tặng cho anh, em không được uống!"

Thương Tình cắn môi dưới nhìn anh ấm ức, rồi thỏ thẻ, "Từ nhỏ em đã hy vọng có một ngày anh sẽ uống rượu em ủ, vậy anh... có bằng lòng nếm thử không?"

Dưới ánh mắt chứa chan mong đợi của Thương Tình, Phong Khải Trạch khó có thể nói ra chữ "không", nếu anh nói với cô, rượu của cô đã thất bại, có lẽ những bình rượu khác cũng đã hư, cô đã tốn nhiều tâm sức chuẩn bị như vậy, chắc là sẽ rất thất vọng?

Chỉ cần Phong Khải Trạch nghĩ đến đôi mắt sáng lấp lánh như sao của cô ảm đạm đi, lại thấy không nỡ, vì thế gật đầu, "Được, anh uống! Em... em nhìn là được rồi."

Nói xong, anh mở lớp bọc, nhưng không hề có mùi gì bay ra, chắc chắn đã hư thật rồi...

Thương Tình nói rất nghiêm túc, "Em đã dùng dâu tằm, những loại trái khác em không hái tới, nhưng em nghe người ta nói rượu dâu tằm cũng rất ngon... anh mau thử đi?"

Nếu như Thương Tình vẫn tỉnh táo, tất nhiên cô sẽ biết số rượu này đa số đều không thể uống được nữa, dù sao cô cũng không phải người trong nghề, nhất là đây là bình đầu tiên, một bé gái chín tuổi có tài giỏi hơn nữa, cũng không thể bọc kín được một cách hoàn hảo.

Hơn nữa rượu trái cây đã biến chất sẽ sản sinh ra rất nhiều vi khuẩn có hại cho cơ thể, mà cơ thể bây giờ của Phong Khải Trạch, ăn uống lung tung những thứ này chắc chắn là đi vào chỗ chết.

Nhưng sao Phong Khải Trạch nỡ tổn thương cô được?

Những ngón tay như ngọc cầm lấy chiếc bình đất nung phủ đầy bùn đất, vốn đã rất không sạch sẽ, mà Phong Khải Trạch còn phải uống thứ chất lỏng không xác định được bên trong, thật sự rất can đảm!

Anh ngửa đầu uống một ngụm, gần như muốn nôn ra ngay lập tức! Nhưng dưới ánh mắt mong đợi của Thương Tình, anh đành nuốt xuống thứ chất lỏng chua chát quái lạ đó từng chút một, cảm thấy giống như mình đã uống thuốc độc!

"Có ngon không?"

Thương Tình dè đặt hỏi, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng trong.

Biểu cảm của Phong Khải Trạch không đổi, cuối cùng nở một nụ cười rạng rỡ, "Rất ngon! Ngon hơn bất kỳ loại rượu nổi tiếng trong và ngoài nước nào mà anh từng uống!"

"Thật sao?" Thương Tình đưa tay ra giành lấy, "Em cũng muốn thử!"

Phong Khải Trạch hoảng sợ, vội vàng giơ tay cao lên, "Không, nếu đã tặng cho anh thì em không được giành lại!"

Sau đó sợ Thương Tình thật sự muốn uống, nên ngửa đầu uống hết bình "rượu"!

May mà sau một thời gian dài bay hơi, bình rượu cũng không còn được bao nhiêu, nếu không thật sự sẽ chết người!

Nhân lúc Thương Tình đang cầm lấy bình rượu kiểm tra, vẻ mặt Phong Khải Trạch lộ ra chút đè nén, cho dù thứ này có khiến anh sống không bằng chết! Nhưng có được Thương Tình ở trong vòng tay, anh vẫn cảm thấy đớn mà hạnh phúc.

"Hết thật rồi..."

Thương Tình cầm bình rượu lên xoay lại, trút xuống mấy lần, phát hiện đã hết thật rồi, thì lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Bởi vì sợ Thương Tình có chủ ý gì với số rượu còn lại nên Phong Khải Trạch vội vàng đổi chủ đề.

"Cái nhẫn đó?"

"À... nhẫn ngọc!" Thương Tình khấp khởi cầm tay Phong Khải Trạch lên, cúi đầu đeo vào cho anh, "Như vậy... xem như chúng ta đã trao đổi tín vật hứa hôn rồi!"

Phong Khải Trạch nhìn chiếc nhẫn huyết ngọc trên ngón tay cái, và chiếc nhẫn ngọc bích trên tay Thương Tình, trông cũng rất giống một đôi, anh nghĩ, đây đúng là ý trời! Bọn họ đúng là trời sinh một cặp!

Càng nghĩ càng thấy ngọt ngào, Phong Khải Trạch ôm Thương Tình trong lòng, thở ra một hơi hạnh phúc.

"Tình Tình... anh nhất định sẽ cố gắng sống tiếp!"

Chỉ cần anh nghĩ đến trước kia Thương Tình đã yêu anh biết bao, ý chí sinh tồn của anh lại càng tăng lên vô hạn! Đợi sau khi anh khỏe, sẽ từ từ khiến cô rung động trở lại, khiến cô nhớ lại những tình cảm đã từng, sau đó ở bên anh mãi mãi!

Anh nhất định phải sống!

"Em cũng sẽ cố gắng sống tiếp..."

Thương Tình gối đầu lên vai anh đột nhiên lên tiếng.

Phong Khải Trạch lập tức nghĩ đến đám người Lâm Dịch Thục, nhíu mày, "Lại có ai ăn hiếp em nữa?"

Thanh âm của Thương Tình nhỏ dần.

"Những người đó muốn em chết... cuối cùng đều sẽ chết rất thảm..."

"Bởi vì em đã trở lại."

"Hửm?" Phong Khải Trạch không nghe rõ, cúi đầu nhìn thì Thương Tình đã nhắm mắt, mày nhíu chặt, dường như đang nhớ đến những chuyện không vui, khiến Phong Khải Trạch mờ mịt, không phải trước đó bọn họ vẫn đang nói chuyện rất tốt sao?

Phong Khải Trạch cười thở dài, sau đó chuẩn bị ôm Thương Tình dậy, không ngờ mới đứng dậy đi mấy bước, thì đã bắt đầu đau bụng!

Từ sau khi nhiễm virus K, anh đã quen với đau đớn mỗi ngày, nhưng lần này đau bụng lại không giống như bình thường, cứ như bị người ta đâm cho một dao, máu thịt đảo lộn vậy, anh nghiến răng thở hổn hển một lúc, ôm lấy Thương Tình cẩn thận ngồi xuống, rồi mới gọi cho Hữu Hoành.

Biết tin thiếu gia không có ở trong biệt thự Hải Tâm mà đã đi nơi khác, Phong gia đã điều động hơn một trăm người, sau khi bọn họ đến, lập tức khử trùng, làm sạch xung quanh đó, mặc dù gần như nước bọt và mồ hôi của Phong Khải Trạch đã không thể lây nhiễm nữa, nhưng để ngăn ngừa rủi ro bọn họ vẫn phải hết sức cẩn thận, cho dù virus hoạt động rất yếu bên ngoài cơ thể người, cũng không thể lơ là.

Lúc Phong Khải Trạch lên xe đột nhiên nắm lấy Hữu Hoành nói.

"Đem tất cả đồ trong hang động về!"

"Dạ!" Hữu Hoành thấy thiếu gia đã chật vật như vậy mà vẫn còn nhớ đến, chắc chắn là đồ vật quan trọng.

Sau khi lên xe, Lão Nghiêm đã sẵn sàng làm kiểm tra, Phong Khải Trạch phất tay, sắc mặt tái nhợt nói, "Tôi đã uống đồ không nên uống."

Lão Nghiêm không nói nên lời, thầm nghĩ thiếu gia anh đã biết không nên uống mà vẫn uống? Lẽ nào là nghĩ quẩn?

Đợi sau khi một hàng người về đến nhà cổ, Phong Khải Trạch đã đau đớn đến mức cả người đầy mồ hôi, ở trên xe tiêm một mũi giảm đau cũng không có tác dụng, cố nhẫn nhịn nỗi đau đớn ruột gan đảo lộn suốt trên đường về, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không rên một tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net