Chương 168: Tìm kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ, cuối cùng Vạn Thiệu Luân cũng có hành động rồi!

"Anh ta đã làm gì?" Phong Khải Trạch hỏi.

Bàng Thất nói rất nghiêm túc, "Anh ta đi nước N, nhưng không có phương hướng cụ thể, nhưng tôi nhận được tin hình như thiếu phu nhân cố ý dụ hắn đến tìm cô ấy!"

"Người phụ nữ này..." Phong Khải Trạch không muốn nói cô nữa, cô hoàn toàn không ý thức được mình là một phụ nữ, bây giờ Vạn Thiệu Luân hận anh thấu xương đương nhiên cũng hận cô, lúc này cô lại còn đơn thân độc mã đi khiêu khích một tên mất trí lúc nào cũng có thể nổi điên?

Nhất định phải bắt cô về dạy dỗ cho một trận!

"Chiều nay tôi sẽ lên đường."

"Nhưng phu nhân..."

Trước đó Phong Khải Trạch cũng rất đau đầu với mẹ anh nhưng bây giờ thì không, anh nghiêm túc, "Nếu mẹ biết Tình Tình gặp nguy hiểm, cũng sẽ ủng hộ tôi làm như vậy."

Thương Tình lúc này hoàn toàn không biết chỗ Phong Khải Trạch đang xảy ra chuyện gì, mười mấy người bọn họ đã đi theo cậu bé tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không có thu hoạch.

Để đề phòng các loại côn trùng độc, phấn hoa độc, mỗi người bọn họ đều bao bọc rất kỹ, đi suốt tám tiếng, mồ hôi đã chảy đầy lưng nhưng chỉ có Thương Tình chỉ rơi một chút mồ hôi, nhân lúc nghỉ ngơi ăn uống, Thương Tình nhìn rừng rậm núi cao trước mắt, có chút trầm ngâm.

"Có cần đi lên trước nữa không?" Bàng Long đưa đến một bình nước.

Thương Tình liếc nhìn cậu bé đã ỉu xìu một chút, lắc đầu.

"Theo lời bọn họ nói, người đàn ông đó ra ngoài vào buổi trưa và trở lại vào buổi trưa hôm sau, xem xét lộ trình và tốc độ đi về của anh ta, nhiều nhất là đã đi đến gần đây hơn nữa lúc anh ta quay về vì nhiễm virus phát sốt nên tốc độ chắc chắn sẽ không nhanh, cũng có nghĩa là nếu anh ta đã đi về hướng này thì chắc chắn sẽ không lên trước nữa, chắc là vừa nãy trên đường đi đến chúng ta đã bỏ sót rồi."

Ở đây rừng cây rậm rạp, bỏ sót cũng là bình thường, Bàng Long gật đầu, "Cô nói đúng, ăn cơm xong chúng ta sẽ tìm ở phía trước một tiếng nữa, nếu như vẫn không có manh mối thì sẽ đi ngược về tìm tiếp, được không?"

"Ừm." Thương Tình gật đầu, ngồi xuống bắt đầu ăn.

Lúc này trong bụi cây có chuyển động, có người tinh mắt nhìn qua, lập tức hớn hở nói, "Có hươu!"

Mặc dù ở trên đường bọn họ gặp được rất nhiều động vật, nhưng đều quá nhỏ, bây giờ nhìn thấy hươu có hơi phấn khởi, đây là đồ tốt đó tối nay có thêm thức ăn rồi.

Thương Tình nghe thấy động tĩnh nhìn sang còn nhanh hơn bọn họ, hơn nữa thị lực của cô tốt hơn, nhìn thấy trên người con hươu có vết máu nho nhỏ khiến đồng tử cô co lại.

"Bắt lấy nó! Nhớ đừng có đụng vào vết máu trên người nó."

Bàng Long vội vàng cho hai người đuổi theo, một lúc sau chỉ nghe thấy tiếng súng, rồi hai người nhẹ nhàng khiêng con hươu quay lại.

Thương Tình hỏi, "Các anh có chạm vào máu trên người nó không?"

Hai người lắc đầu, "Không."

Lúc này Thương Tình mới đeo bao tay kiểm tra con hươu chết, trên người con hươu này có máu, có hai khả năng một là máu của người khác, hai là bản thân nó bị thương.

Nếu là của người khác thì có hơi nguy hiểm bởi vì bố của cậu bé cũng vào đây sau đó mất tích, giả sử anh ta cũng nhiễm virus K rồi chết ở đây, con hươu dính máu của anh ta, người khác không biết mà chạm vào vết máu sẽ có nguy cơ lây nhiễm nhưng may mà virus K quá mạnh, động vật bị lây nhiễm sẽ chết ngay, vì vậy khả năng đầu tiên không lớn, cô chỉ cẩn thận mà thôi.

Lật da thịt trên bụng ra, Thương Tình lập tức tìm ra được nguyên nhân của vết máu, con hươu này bị thương rồi hơn nữa vết thương còn không sâu, là do nỏ gây ra.

Rất nhiều người nghèo ở đây đều biết tự làm nỏ, lực sát thương cũng tạm được, chủ yếu là nguyên liệu dễ kiếm, vừa đủ săn bắt một vài động vật nhỏ.

"Bruder." Thương Tình cười với cậu bé, "Bố em săn lợn bằng gì?"

Bruder trả lời rất tỉ mỉ, "Bố em dùng nỏ ông tự làm, đa số các chú ở đây đều dùng nỏ, còn có đặt bẫy, nhưng bố em từng nói để tránh tranh chấp ông đã cố ý làm mũi tên hình chữ thập chứ không phải làm tam giác."

"Ngoan lắm." Thương Tình cúi đầu nhìn miệng vết thương hình chữ thập trên người con hươu, thầm nghĩ đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, ít nhất con hươu này đã chứng minh được bố cậu bé đã đến đây hơn nữa người bình thường như bọn họ có thể bắn trúng loài hươu nhạy cảm, nhất định là khi nó đang phân tâm, ví dụ như đang hoặc uống nước...

Sau khi bắn trúng nó, bố cậu bé mới phát hiện nỏ của anh ta với loài hươu mà nói lực sát thương không lớn đương nhiên cũng có thể lúc đó anh ta đã mệt, không còn sức cho nên vết thương mới không sâu.

Nếu anh ta đã mệt, vậy thì sắc trời cũng không còn sớm nữa nên anh ta sẽ lựa chọn xuống núi dù sao vẫn còn vợ con đang đợi anh ta, kết quả trên đường về có khả năng anh ta đã rơi vào bẫy hoặc là đã phát hiện ra chỗ nào đó...

Trong khu vực này không có thú lớn, anh ta lại mất tích ba ngày hơn nữa là một người thường xuyên đi săn, anh ta phải rất quen thuộc với các loại bẫy, giải thích duy nhất là anh ta đã tìm ra một nơi bí mật sau đó không may bị mắc kẹt hoặc đã chết ở đó.

Sau khi suy luận cẩn thận, Thương Tình cảm thấy không có gì thiếu sót bất giác nói, "Bruder, gần đây có nguồn nước nào không?"

Cậu bé nghĩ ngợi một lúc, "Có, có một cái hồ nhỏ."

Mắt Thương Tình sáng lên, "Đưa bọn chị đi, có lẽ ở đó có manh mối."

Bruder gật đầu, một đoàn người khiêng theo con hươu đi về phía hồ nước.

Hồ nước dài và khá trong, rong bèo mọc dưới nước khá xinh đẹp, dựa vào một số dấu chân trên bờ, có thể thấy người và động vật thường xuyên đến đây uống nước, rất có thể bố của cậu bé cũng khát nên đã đến đây uống nước, sau đó gặp con hươu.

"Tìm quanh đây xem có manh mối gì không, tìm kỹ một chút."

"Dạ!" Người cô dẫn đến đều biết Thương Tình đang muốn tìm thứ gì, ở xung quanh đó lật tung từng tấc một.

Cậu bé dẩu môi, kéo góc ác Thương Tình.

"Chị ơi, bố em sẽ không sao phải không?"

Mất tích ba bốn ngày, nói không sợ là giả, nhưng trong tròng cậu bé vẫn cầu may hy vọng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thương Tình không muốn lừa cậu bé, bởi vì trong nhận định của cô một người vô cớ mất tích ba bốn ngày, còn ở trong lúc này khả năng chết rất lớn.

Dường như cậu bé đã đoán được suy nghĩ của cô, cúi đầu, đôi mắt bỗng rưng rưng nước, vừa nãy lúc đi tìm người cậu bé là người gấp gáp nhất, lộ trình suốt tám chín tiếng cậu vẫn cố gắng kiên trì không rên rỉ một tiếng, chỉ hy vọng có thể nhìn thấy bố vẫn còn sống.

"Lúc bố đi, đã bảo em chăm sóc tốt cho mẹ, còn nói nhất định sẽ đem thịt về, em... không cần thịt, em chỉ cần bố trở về..."

Cậu bé nghẹn ngào khóc, không dám phát ra tiết dường như sợ người khác thấy khó chịu, cậu bé sẽ mất đi giá trị sử dụng.

Thương Tình nghe thấy cậu bé khóc, thở dài một cái rồi ôm cậu bé vào lòng, cô không quen tiếp xúc với người khác, nhưng vẫn chịu đựng không đẩy ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net