Chương 186: Vạn Thiệu Luân điên cuồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Vạn Thiệu Luân buông ra, anh ta vội vàng ôm lấy cổ lùi về sau, sắc mặt nhợt nhạt, tái mét giống như đã mất lý trí rồi vậy.

Đúng, có thể tiêm kháng thể, nhưng anh ta không có nhiều tiền như thế... hơn nữa cho dù có tiêm kháng thể, cũng chỉ có một phần trăm cơ hội sống, một phần trăm đối với hầu hết mọi người là không thể nào!

Cuối cùng anh ta hét lớn! Cả người đầy máu nằm trên đất vùng vẫy giống như thú hoang đang phát điên!

"Tại sao? Rốt cuộc tại sao anh phải làm vậy?"

Trong không gian kín đáo, Vạn Thiệu Luân cười lớn, lộ ra hàm răng đầy máu, "Bây giờ thì tốt rồi, anh cũng nhiễm bệnh rồi, cùng sống cuộc sống bình thường với tôi nào!"

Đôi mắt của tên bác sĩ lập tức đỏ rực!

"Tôi giết anh!" Anh ta gần như dùng hết sức lực nhào đến chỗ Vạn Thiệu Luân, giống như muốn tìm chết, cố hết sức lực muốn xé nát đối phương!

"Sao anh lại hại tôi như vậy! Tại sao anh muốn hại tôi!!!"

Nhưng anh ta chỉ đấm được mấy cái, lập tức phát sốt ngã ra đất, cơ thể co rúm lại, phản ứng giống y hệt người phụ nữ hôm qua!

Bỗng nhiên Vạn Thiệu Luân có một loại khoái cảm kỳ lạ, anh ta thấy mình giống như một vị vua! Trong giới virus, anh ta là người thống trị, muốn ai sống thì sống, muốn ai chết thì chết!

Vì vậy cuối cùng anh ta bình tĩnh cho tên bác sĩ kia một phát súng, sau đó không quan tâm ánh mắt kỳ lạ của mọi người, xuống lầu cho người phụ nữ đang phát sốt kia một phát súng.

Thân tín của anh ta đã chết gần hết ở nước N vì vậy trong phòng chỉ còn lại mấy người, mấy người đó vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, quản gia vẫn đang băn khoăn về chuyện tối qua, rõ ràng ông đã tự mình đưa người phụ nữ đó đi kiểm tra, sao đột nhiên lại nhiễm virus K?

Trong đầu ông ta còn đang tự hỏi đây có phải là âm mưu của người khác không, thì Vạn Thiệu Luân đã gọi bọn họ qua đó.

Vạn Thiệu Luân chỉ vào tên bác sĩ đang nằm trên đất, "Có người muốn giết tôi, người phụ nữ này vốn không có vấn đề gì, có vấn đề là tên bác sĩ này, may mà tôi phát hiện kịp thời giết cả hai người bọn họ, bọn họ đều là bệnh nhân đã nhiễm virus K."

Lời của Vạn Thiệu Luân làm tám người đang đứng trong phòng đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi muốn bỏ chạy, chỉ là e ngại sát ý mà Vạn Thiệu Luân vô tình bộc lộ ra nên mới không dám manh động.

Vạn Thiệu Luân quét mắt nhìn bọn họ một lượt, "May mà tôi không sao, xử lí hai thi thể này đi, nếu người khác đã vươn tay đến nhà của tôi, tôi không đánh trả cũng không được, quản gia cho người dọn dẹp căn biệt thự ở thành phố Hải Trung chút đi, tôi muốn mở tiệc! Tôi muốn cho những người đó biết Vạn Thiệu Luân tôi vẫn còn sống tốt lắm!"

Vì vậy mới có chuyện Vạn Thiệu Luân tự mình đến nhà phát thiệp mời.

Lúc này Thương Tình quyết định về trước một chuyến với Phong Khải Trạch, tình huống của Vạn Thiệu Luân quá kỳ lạ, nếu như không làm rõ rốt cuộc anh ta làm sao, Thương Tình cảm thấy mình sẽ không thoải mái.

Chuyện của Shati Yala, Phong Khải Trạch đã đi thương lượng với Carol, cũng không biết anh đã nói như thế nào, lúc về tâm trạng rất tốt hiển nhiên là kết quả đôi bên cùng có lợi.

"Chú Hoàng, chuyện nước N ở đây nhờ cậy vào chú, có nhiều đối tượng nghiên cứu như vậy tin là chúng ta sẽ mau chóng có được thành tựu, đến lúc đó, sẽ có thể cứu được rất nhiều người."

Thương Tình quét mắt qua những bệnh nhân gầy như que củi, nhỏ giọng nói với Hoàng Bác Văn.

"Tiểu thư cứ yên tâm, tôi sẽ ở đây đợi cô quay lại."

"Ừm." Thương Tình gật đầu, "Chắc là không bao lâu tôi sẽ quay lại, tôi cũng rất mong đợi tin tốt của chú, có bất kỳ tiến triển nào đều phải báo cho tôi biết đầu tiên."

"Được, lên đường thuận lợi."

Sau khi sắp xếp xong mọi việc ở đây, Thương Tình mang theo số tiền lớn về nước C với Phong Khải Trạch, rõ ràng mới đi không bao lâu,lúc trở về lại có cảm giác hoang mang, giống như thành phố yên tĩnh này sắp xảy ra chuyện gì lớn vậy.

Lúc bọn họ trở về, Lý Uyển Oánh và Phong Tứ Hải đều đang ở nhà, dù gì Phong Khải Trạch ra ngoài một chuyến cũng không phải chuyện nhỏ, mặc dù không biết Phong Khải Trạch làm sao lọt qua được kiểm tra xuất nhập cảnh nhưng cách làm này thật sự quá nguy hiểm, một khi bị người khác phát hiện Phong Khải Trạch nghiễm virus K, anh sẽ lập tức đối mặt với tình huống bị bắt đi cách ly! Đây không phải trò đùa, tình hình thật sự rất nghiêm trọng!

Vì vậy khi Thương Tình và Lý Uyển Oánh đang nói chuyện, Phong Tứ Hải cũng không thể không kéo Phong Khải Trạch đi phân tích một chút lợi hại của việc này.

"Gầy đi rồi..." Lý Uyển Oánh không biết Thương Tình ở nước N còn làm gì khác, nhưng vẫn biết động cơ cô đi là vì Phong Khải Trạch, khi đó đã cảm động không nói nên lời.

"Tình Tình.... con là một đứa trẻ tốt, là mẹ nuôi có lỗi với con..."

Lý Uyển Oánh vừa nói vừa khóc, hơn một năm nay dường như bà đã rơi cạn tất cả nước mắt mà trước kia chưa từng rơi, người cũng già đi rất nhiều.

Ở trước mặt Lý Uyển Oánh, Thương Tình luôn mềm lòng.

"Mẹ nuôi, con không sao cả, mẹ đừng lo hơn nữa lần này đi, thu hoạch và tiến triển của chúng con cũng rất khá, nói không chừng một năm nữa Phong Khải Trạch sẽ khỏe lại đó?"

Lý Uyển Oánh nghe Thương Tình nói vậy thấy yên lòng không ít, mặc dù trong lòng bà biết rõ không thể nào khỏe lại trong một năm nữa nhưng Tình Tình có lòng như vậy, bà không thể đả kích con bé được, dù sao Tình Tình cũng rất cố gắng, bà đã không giúp được gì còn gây trở ngại nữa thì thật không nên.

Còn Phong Tứ Hải nói rất lâu vẫn thấy Phong Khải Trạch làm thinh, không nhịn được mà thở dài.

"Khải Trạch à, bố biết con làm cái gì trong lòng cũng có tính toán cả nhưng lúc này, không sợ có chuyện gì lớn, chỉ sợ có chuyện lỡ như! Có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm nhà chúng ta, con... sao con có thể mạo hiểm?"

Phong Khải Trạch thấy thái dương của Phong Tứ Hải đã có tóc bạc, cũng biết bản thân mình làm có hơi quá đáng, đành phải nhân nhượng động viên ông.

"Yên tâm, lúc con trở về đã đạt thành thỏa thuận với Psenadi Carol, sau này con có thể tự do ra vào nước N, không phải mạo hiểm."

Thấy Phong Tứ Hải vẫn không tán thành, Phong Khải Trạch nhíu mày.

"Mạng của con do Tình Tình cứu về, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì con cũng không sống nổi, vì vậy con phải nắm chặt người trong tay thì mới yên tâm, bố đừng nói chuyện này nữa, con sẽ không đổi ý đâu."

Thấy thái độ của anh kiên quyết, Phong Tứ Hải không biết phải làm sao đành bỏ qua chủ đề này.

"Đúng rồi, chuyện Vạn Thiệu Luân đến Hải Trung mở tiệc con biết rồi chứ? Hơn một năm nay, con luôn đối đầu với Vạn gia, không chừng người ta đến trả thù con đấy."

Bởi vì không nắm toàn quyền nên Phong Tứ Hải biết rất ít về những gì Phong Khải Trạch đã làm, chuyện Thương Tình kiếm được một khoản lớn ở nước N, trước mắt chỉ có thân tín biết, còn phía Vạn Thiệu Luân có lẽ thấy bọn họ đã xử lí xong tất cả vật tư, lại xóa sạch chứng cứ, có nói ra sự thật cũng không có bằng chứng, còn tự hất nước bẩn vào người mình, vì vậy sau khi về nước cũng không có đi nói lung tung.

Phong Khải Trạch nói, "Chuyện đó con tự có sắp xếp, nếu Vạn Thiệu Luân muốn giở trò, chứng cứ trong tay chúng ta cũng có thể đưa ra rồi, nếu anh ta đã dám hợp tác với Ulikzi thì nên chuẩn bị tốt kết cục thân bại danh liệt."

Lúc này Phong Tứ Hải mới yên tâm, "Được, vậy chuyện này bố sẽ không lo nữa."

Nói xong, ánh mắt ông ảm đạm đi.

"... Con cũng nên giữ gìn sức khỏe, ta nhìn ra được, cơ thể con dường như có vấn đề rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC