Chương 2: Tái sinh vào lúc ác mộng bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn nhà phụ của nhà họ Phong, Thương Tình bị tiếng sét đánh thức.

Trong đêm mưa tối mịt mù, tấm rèm cửa sổ bay qua bay lại, một tia chớp xẹt qua chiếu sáng chiếc giường bừa bộn và thân thể cô.

Ngoài cửa dường như có tiếng hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau, toàn thân cô nóng ran, cử động có chút khó khăn...

Đột nhiên, cô giật mình!

Cô... không phải... đã chết rồi sao?

Cô biết rõ hơn ai hết, sau khi rút mũi tiêm ra cô không thể vẫn còn sống.

Hơn nữa sau ba năm nằm liệt giường, tại sao bây giờ cô lại có thể cử động được?

Thương Tình bất giác muốn chạm vào đôi chân của chính mình, không ngờ rằng khi giơ tay lên thì lại phát hiện trên ngón cái của bàn tay trái vẫn còn đeo chiếc nhẫn ngọc Phỉ Thúy.

Đây là chiếc nhẫn đính hôn mà nhà họ Phong tặng cô... nhưng vào năm cô mười tám tuổi đã bị người ta cướp mất rồi mà!

Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến cô ngày càng tỉnh táo.

Mưa lớn, căn nhà hào nhoáng, bản thân bị bỏ thuốc, người đàn ông ngoài cửa...

Không lẽ, cô chết rồi, lại hồi sinh trở lại? Sau đó trở về cái đêm xảy ra ác mộng của cuộc đời cô.

Nghĩ tới đó, phản ứng đầu tiên của cô không phải vui mừng, mà là sợ hãi!

Nếu như quay về ngày hôm đó... thì hai gã đàn ông đang nói chuyện ngoài cửa chẳng phải là hai tên súc sinh muốn hãm hiếp cô sao?

Ở kiếp trước, cô tuy bị chuốc thuốc những vẫn liều mạng phản kháng, dùng điện thoại đập vào đầu của một gã, sau đó, cô bị bọn chúng hành hạ cho đến khi tỉnh. Bây giờ mọi thứ đã trở lại từ đầu , cô lại tình dậy trước.

Thương Tình tim đập thình thịch! Nếu như không có gì sai sót, thì một lát nữa Thương Thiến Thiến chắc chắn sẽ đưa người đến "bắt gian" cô đây mà.

Kiếp trước vì lẽ đó mà mất đi danh tiếng, lại còn bị hủy hôn ước, bây giờ được làm lại một lần nữa, cô nhất định phải tự bảo vệ lấy bản thân! Cô phải đi cầu cứu!

Nhưng vừa bước xuống giường cô liền ngã vật ra nền nhà, ba năm liệt giường khiến cho cô hình như đã quên cách bước đi.

Cú ngã này làm cho âm thanh ngoài cửa đột nhiên dừng lại.

"Chờ chút, trong phòng có tiếng động, không lẽ cô ta tỉnh rồi sao?"

Thứ âm thanh hệt như ác mộng này khiến cho Thương Tình muốn nín thở, sau đó cô lấy tay vơ lấy quần áo, dùng sức bò dậy.

Cửa sổ không bị khóa, những hạt mưa lạnh ngắt cứ thế rơi thẳng lên người cô, mặt cô bất giác nhăn nhó, chỗ này là tầng hai!

Căn nhà phụ của Phong gia cách nhà chính rất xa, ngày hôm nay Phong gia mở tiệc, người giúp việc trong nhà phụ đều chạy qua nhà chính để phụ giúp, mưa tối mịt mờ như thế này chỉ e rằng cô có kêu khan cổ họng cũng không ai có thể nghe thấy.

Phía cánh cửa sau lưng cô, người đàn ông đã nhanh chân bước tới, tay hắn đã để lên nắm cửa chuẩn bị mở cửa.

Đường cùng, Thương Tình không còn thời gian để do dự.

Cô cố gắng chịu sự mệt mỏi của cơ thể, dùng cả tay lẫn chân trèo lên bệ cửa sổ, không chút do dự nhảy xuống từ độ cao bốn mét.

Vừa chạm đất, cô liền lăn một vòng về phía trước, cú rơi dù lúc nãy khiến cho toàn thân đau đớn nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng.

"Chết rồi! Cô ta trốn mất rồi!"

Nghe thấy tiếng người, Thương Tình lại nén cơn đau lăn tiếp một vòng nữa, lăn cho tới tận lùm cây rồi nằm rạp xuống đất, toàn thân tê cứng.

Trong tiếng mưa, cô nghe thấy cả tiếng thỏa gấp của chính mình.

Một gã đàn ông thò đầu ra ngoài cửa sổ nhưng không nhìn thấy ai cả, hắn tức giận quá gã còn lại.

"Mau đi tìm đi! Đồ chết tiệt, cô ta chắc chắn chưa chạy xa đâu"

Tiếng nói vẫn chưa dứt hắn đã lao thẳng xuống dưới cầu thang...

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Thương Tình lại bị hạ thuốc mê không thể giáp mặt với địch, chỉ có thể chạy trốn thôi.

May mắn là cơn đau lúc này kích thích lên thân thể cô tiếp thêm phần sức lực, cô đem quần áo mặc lên người sau đó chui lọt vào bên trong tận sâu bụi cây.

Nhờ sự che chắn của cây cối và mưa lớn, cô chuẩn bị bò về hướng nhà chính.

Hai gã đàn ông đó vẫn tìm đi tìm lại trong sân không chịu bỏ cuộc, có mấy lần, hắn đi tới ngay bên cạnh cô, dùng gậy đánh vào lùm cây gần đến nỗi Thương Tình còn có thể nhìn thấy giày da của đối phương.

Hành động của bọn họ càng vội vã càng làm cho Thương Tình thêm cảnh giác.

Cô không có nhiều thời gian suy nghĩ tại sao mình lại quay lại đúng vào ngày hôm nay, cô chỉ biết rằng cô không thể lặp lại sai lầm này một lần nữa, dù chỉ là trong mơ cũng không thể được.

Đôi mắt đỏ hoe của cô xuyên qua kẽ lá nhìn về phía ánh đèn rạng ngời nơi dãy nhà chính.

Mọi chuyện đã khác rồi, chỉ cần vào được căn nhà đó thì cuộc đời cô sẽ thay đổi hoàn toàn!

Trong cơn mưa lớn, căn nhà chính rộng năm nghìn mét vuông của Phong gia hiện ra sừng sững, huy hoàng.

Trong phòng khách được dát ánh vàng kim rực rỡ, bữa tiệc dường như sắp kết thúc.

Người tham gia bữa tiệc tuy không nhiều nhưng đều là những người tài giỏi của nhiều ngành nghề khác nhau, bữa tiệc lần này được xem là nơi hội tụ nhân tài.

Còn nhà họ Thương có thể tới Phong gia tham gia bữa tiệc lần này, hoàn toàn dựa vào hôn ước từ bé của hai bên gia đình.

Vì thế cho nên Thương Bách Tề tỏ ra vô cùng ngại ngùng khi tới tham gia bữa tiệc, chỉ mong sao cho bữa tiệc sớm kết thúc để đi về, thế nhưng đứa con gái xinh đẹp mà vợ lẽ ông đẻ ra lại xem nơi này như là nơi để mở rộng các mối quan hệ của mình.

Ngay lúc đó, cánh cửa lớn đột nhiên bị đạp tung ra.

Mọi người đều giật mình, hướng ánh nhìn kỳ quặc về phía cửa, giọng của Thương Bách Tề đầy kinh ngạc giữa dòng người đông đúc.

"Tình Tình!"

Tiếng sét inh tai nổ ra ngay phía sau thân thể cô.

Thương Tình đứng ngay trước cửa lớn, toàn thân bùn đất trộn lẫn với những vết trầy xước khắp người, chân trần, tóc tai bù xù trông không khác gì con ma trong màn đêm tăm tối.

Vì có chiếc nhẫn mà chỉ có nữ chủ nhân của Phong gia mới được sở hữu nên cô có thể thuận lợi mà bước vào đến cửa, nhưng nếu như là trước kia có lẽ có chết cũng không muốn để Phong gia nhìn thấy bộ dạng tiều tụy này của mình.

Nhưng bây giờ...

Thương Tình cười nhếch một cái, ánh mắt cô như tia điện xẹt nhanh qua mọi ngóc ngách trong nhà, cuối cùng dừng lại trên người Thương Thiến Thiến rồi dần dần thu lại ánh nhìn.

Trong phút chốc, máu trong người cô bỗng nhiên sôi sùng sục.

Thương Thiến Thiến giật mình bởi ánh nhìn của cô, bắt đầu từ khi nào mà người chị vô dụng này của cô lại có ánh mắt đáng sợ như thế chứ?

Còn nữa, Hứa Triết và Chu Diệu Văn hai gã khốn kiếp này rốt cuộc chạy đi đâu vậy? Có mỗi đứa con gái đưa đến tận miệng cho rồi mà còn để ả chạy mất sao?

Cô lén lút gọi điện cho Hứa Triết, sau đó vội vàng chạy tới, nét mặt vô cùng kinh ngạc.

"Chị à! Chị không phải là uống say sau đó về căn nhà phụ nghĩ ngơi sao? Sao lại thảm hại tới mức này? Có phải là có ai đó giở trò với chị không?"

Vừa mở miệng cô ta đã cuối cùng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh,  cố tình vu oan cho cô.

Khách mời chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra nhưng khi nghe Thương Thiến Thiến nói như thế thì lập tức xuất hiện cách nghĩ sai lệch về truyện vừa xảy ra.

Lúc này nhìn qua nét mặt đỏ ửng không bình thường, quần áo thì xộc xệch của Thương Tình, thật sự rất giống bị người khác cưỡng hiếp không đúng sao?

Đột nhiên có người nói nhỏ, nếu như không nhằm thì cô gái này chẳng phải là vị hôn thê của Phong thiếu gia đây sao!

Tại bữa tiệc của Phong gia, vị hôn thê của Phong thiếu gia lại xuất hiện với bộ dạng thê thảm như thế thật đúng là khiến cho người ta phải suy nghĩ.

Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều hướng ánh nhìn sang Thương Tình bắt đầu bàn tán.

Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của mọi người, Thương Thiến Thiến giả vờ như có ý thay cô giải thích, vội vàng nói:

"Chị, không phải chị rất khỏe sao? Bình thường mấy tên bảo vệ cũng đâu phải đối thủ của chị... hay là do chị uống nhiều quá cho nên mới..."

Cho nên mới không có sức để phản kháng? Cho nên mới say rượu làm càn?

Lời nói của Thương Thiến Thiến lại đẩy lên một làn sóng khác, mọi người bắt đầu có những suy diễn ác ý, hướng cái nhìn không mấy thiện cảm về phía Thương Tình.

Tiếng bàn tán mỗi lúc một lớn hơn, Thương Thiến Thiến tức đến mặt đỏ tía tai, cuối cùng cất tiếng nói lớn.

"Chị, chị đừng sợ! Lát nữa bác Phong sẽ đòi lại công bằng cho chị"

Thương Tình thật dự khâm phục khả năng diễn xuất của cô ta, chỉ dùng vài câu nói mà có thể tạo ra cả một làn sóng dư luận, thủ đoạn độc ác như thế chẳng trách trước kia cô lại chết thê thảm đến vậy!

Thương Tình cuối cùng  cũng cất lời, thứ âm thanh trầm khàn kèn theo chút lạnh lùng từ cổ họng phát ra.

"Mấy câu mà cô vừa nói ý muốn... ám chỉ tôi bị người khác làm nhục đúng không?"

Trông cô tuy có chút thê thảm,nhưng nét mặt lại rất tự nhiên, khiến cho người khác cảm thấy rằng đây chỉ là một sự hiểu nhầm.

Trái ngược hoàn toàn với cô "em gái" đang khóc thút thít bên cạnh, vừa mới mở miệng ra đã đổ oan cho cô, xem ra có kịch hay để xem rồi đây.

Câu trả lời của Thương Tình khiến cho Thương Thiến Thiến có chút bất ngờ, cô bày ra bộ mặt đáng thương nói.

"Chị à! Em không có ý đó... chị xem những vết thương trên người chị này, chị đừng có cố nữa nên đi nghĩ ngơi sớm đi, ở đây bây giờ có nhiều người như thế nhìn bộ dạng này của chị, bác trai sẽ không vui đâu"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net