Chương 24: Bắt đầu một mối tình khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Tình chỉ nghe chứ không tiếp lời hắn, chỉ cúi đầu quan sát mắt cá chân hắn.

Lòng bàn tay cô dần dần trở nên nóng ran, cô ép lòng bàn tay vào hai huyệt ở bàn chân trần của đối phương, vừa ấn vừa trả lời.

"Anh muốn tìm người chữa bệnh cho em trai anh?"

Tư Không Cẩn giật mình, giây tiếp theo hắn với con dao găm giấu sau eo, đâm thẳng về phía Thương Tình!

Nhưng tốc độ của Thương Tình còn nhanh hơn cả hắn, cô dùng sức vặn một cái! Tiếng bẻ khớp vang lên, cơn đau đột ngột khiến Tư Không Cẩn hít mạnh một tiếng, cũng đúng lúc này, con dao trên tay bị Thương Tình lấy mất, cô nhướn mày vui vẻ.

"Vũ khí trên người anh cũng không ít nhỉ..."

"Cô là ai!" Tư Không Cẩn nhịn đau, nhìn Thương Tình chằm chằm hỏi.

Có rất ít người biết chuyện của em trai hắn, tại sao cô gái này lại biết?

Thương Tình hừ một cái, "Ngài Tư Không đây hay quên nhỉ, tối qua ở bữa tiệc nhà họ Phong, dù anh có việc về sớm nhưng vẫn có thể xem như đó là lần đầu hai ta gặp mặt mà."

"Cô là..." Tư Không Cẩn nghe vậy thì cau mày, bình thường hắn vẫn rất tự tin với trí nhớ của mình, nhưng lần này dù hắn điểm lại toàn bộ gương mặt đã gặp đêm qua cũng vẫn không nhớ ra Thương Tình là ai.

Thương Tình chớp mắt, đột nhiên cúi đầu, gương mặt đờ đẫn, hai mắt của Tư Không Cẩn mở to hết cỡ, nói với vẻ mặt khó tin, "Cô là vị hôn thê của Phong Khải Trạch?! "

Chẳng trách lại biết một số bí mật... Ánh mắt Tư Không Cẩn trở nên phức tạp.

Thương Tình ngẩng đầu, cô không thích nhìn bộ dạng này của hắn.

"Tôi là Thương Tình, tổ tiên nhà họ Thương đều là thái y! Đến đời bố tô, ông không theo con đường này nữa bên tôi trở thành người tiếp nhận toàn bộ truyền thừa y học từ ông nội. Có thể nói, tôi không có thầy dạy, anh có hai lựa chọn, một là mời tôi hoặc tìm người khác giỏi hơn, nhưng không rõ em anh... có tiếp tục chờ được không."

Thương Tình nói xong, lấy con dao găm cứa rách ga giường, sau đó dùng ga giường và dao găm buộc vào chân hắn ta, việc còn lại ngày mai hắn ta tự xử lý là được.

Đáng ra Tư Không Cẩn phải rất giận dữ vì người phụ nữ này dám trù ẻo em trai hắn!

Nhưng lúc nhìn cô cúi đầu cố định cổ  chân cho mình, sự giận dữ ấy không cánh mà bay.

Khi cô cúi đầu chăm chú toát ra một nét nhu mì cực kỳ khác biệt, nhưng Tư Không Cẩn biết, chỉ cần cô ngẩng đầu thì cả người sẽ biến thành một lưỡi dao sắc bén, mang đầy tính công kích.

Đúng là một cô gái đặc biệt...

"Xong rồi, anh có thời gian một buổi tối để suy nghĩ."

Thương Tình phủi tay đứng dậy, cô móc điện thoại từ túi áo của Tư Không Cẩn ra, nhập số tài khoản ngân hàng của mình vào rồi mới vứt trả hắn, sau đó cầm lấy áo khoác móc ngoài phòng tắm, liếc hắn một cái.

"Ngày mai, cảm phiền ngài Tư Không đây chuyển hai trăm nghìn vào tài khoản cho tôi, ngoài ra, lệ phí để mời tôi khám bệnh không cao, chỉ một triệu là đủ, nếu anh đồng ý thì có thể chuyển luôn một thể cho tôi cũng được."

Thấy Thương Tình cầm áo như muốn ra ngoài, Tư Không Cẩn hỏi trong vô thức: "Muộn rồi mà cô còn định đi đâu vậy?"

Thương Tình nhếc mày liếc Tư Không Cẩn, cười như không cười, nói, "Không được à? Thưa ngài Tư Không, tôi đây chỉ bán nghệ chứ không bán thân."

Tư Không Cẩn khá bất ngờ, đợi hắn kịp phản ứng thì Thương Tình đã đi rồi, hắn khẽ xoa cằm nghĩ, có biết bao cô gái muốn trèo lên giường hắn mà không được, cô gái này ngược lại, chạy rõ nhanh, nghe nói cô ta rất yêu Phong Khải Trạch, có khi đó là lý do khiến người con gái đó mất cảm giác với những tên đàn ông khác cũng nên.

Mưa đã tạnh.

Khi Thương Tình ra ngoài, hơi nước lẫn trong gió thổi qua mang theo cảm giác lành lạnh khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn rất nhiều.

Từ lúc sống lại đến giờ, đã hơn ba mươi tiếng cô chưa chợp mắt... cảm giác mệt mỏi bủa vây thân thể cô.

Nhưng có một chuyện cô không biết, phía ngoài xa bên ngoài khách sạn, một chiếc Veyron sang trọng đã đỗ ở đó rất lâu rồi.

Sau khi từ đồn cảnh sát về, Phong không quay lại công ty mà lập tức điều tra chuyện năm đó anh bị rơi xuống nước.

Nhưng do đã qua gần mười năm, có rất nhiều thứ tra không ra, anh vô cùng giận dữ nhưng cũng đành bất lực.

Vốn Phong Khải Trạch muốn hỏi thẳng Nhạc Mộng Như, trong đầu anh cứ tua đi tua lại khoảnh khắc Thương Tình hôn anh, đôi mắt đau đớn tuyệt vọng của cô, giống như cô đã quyết tâm buông tay hoàn toàn.

Không... Cô thích anh nhiều năm như vậy, sao nói buông là buông được?

Phong Khải Trạch muốn gặp Thương Tình! Ý niệm này mạnh mẽ đến mức nữa đêm gõ cửa nhà họ Thương, dọa Lâm Dịch Thục một trận!

Lâm Dịch Thục nghe anh nói muốn tìm Thương Tình thì ấp a ấp úng nói cô không hay qua đêm ở nhà, bà ta cũng chẳng biết giờ cô đang ở đâu.

Nhìn vẻ mặt tạ lỗi của bà ta, Phong Khải Trạch tra luôn camera của cả khu phố, chỉ thấy cô về đến cổng rồi nhưng không vào mà tiếp tục ngồi xe của Lâm Văn Phong đi tiếp.

Lúc nhận được điện thoại của Phong Khải Trạch, Lâm Văn Phong cảm thấy hơi kỳ, ai cũng biết Phong Khải Trạch không thích Thương Tình.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thương Tình trên danh nghĩa vẫn là vợ chưa cưới của Phong Khải Trạch, nói cho anh ta biết chắc cũng không sao.

Hơn nữa, có Phong Khải Trạch ở đó, anh cũng không cần tiếp tục lo lắng cho Thương Tình nữa. Vì vậy anh đưa địa chỉ chỗ Thương Tình xuống xe cũng như tên khách sạn cô ở cho Phong Khải Trạch.

Chờ Phong Khải Trạch phi xe đến địa chỉ được cung cấp, anh lại có phần do dự.

Anh tìm Thương Tình làm gì?

Xin lỗi? Sự thật còn chưa làm rõ, vì sao anh phải xin lỗi?

Vậy anh chạy đến đây làm gì?

Phong Khải Trạch bực bồi vò tóc, ngồi trong xe hơn tiếng đồng hồ, cuối cùng anh quyết định về nhà trước, mọi chuyện chờ anh nghĩ kỹ rồi tính sau.

Đúng lúc này Thương Tình đi ra, trên người cô mặc áo choàng tắm, bên ngoài áo khoác đàn ông!

Một giây đó, Phong Khải Trạch nheo mắt lại, lửa giận xộc lên đầu!

Chẳng kịp suy nghĩ, anh phi xe đến, sau đó thắng lại trước mặt Thương Tình.

Ban đầu Thương Tình cảm thấy chiếc xe trông hơi quen, vì thiết kế sang trọng như vậy rất khó lòng quên nổi, nhưng nếu cô nhớ không nhầm, ở thành phố Hải Trung chỉ có duy nhất một người sở hữu chiếc Veyron đắt giá này...

Nghĩ đến người đó, đôi mắt cô nheo lại, cả người đột nhiên lạnh toát.

Phong Khải Trạch!

Phong Khải Trạch hạ cửa kính xuống, ngứa mắt nhìn chiếc áo khoác nam trên người cô! Khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó khó chịu!

"Lên xe."

Thương Tình cười lạnh, tên này bị điên à? Cô đã vạch rõ ranh giới với anh ta rồi còn gì!

Thương Tình tiếp tục đi về phía trước, nhưng người làm sao chạy nhanh hơn xe được?

"Lên xe! Đừng để tôi nói đến lần thứ ba!"

Lúc này Thương Tình mới quay đầu liếc anh một cái.

"Phong thiếu gia, anh nghe không hiểu tiếng người à? Hôn ước tôi đã hủy, giữa hai chúng ta hiện tại không có bất kì quan hệ gì, tại sao tôi phải lên xe anh?"

Phong Khải Trạch bị lời nói của cô đâm chọt, bắt đầu từ tối qua Thương Tình đã thay đổi rất nhiều, cô của trước đây không bao giờ dám nói những câu thế này với anh.

Chẳng lẽ cô đã có nhân tình khác rồi?

Ánh mắt của Phong Khải Trạch lần nữa dừng trên chiếc áo khoác ngoài của Thương Tình, bỗng nhiên bật cười.

"Cô nói hủy hôn thì hủy hôn hả? Hai bên gia đình đã gặp mặt chưa? Nếu chưa thì hiện tại cô vẫn là vợ chưa cưới của tôi, tôi bảo cô lên xe!"

Thương Tình giận đến bật cười, trong đôi mắt lấp lánh chỉ có sự lạnh lùng xa cách, cô chống hai tay lên cửa kính, nhìn anh nói.

"Tín vật tôi đã đưa cho nhà họ Phong rồi, anh còn muốn gì nữa thì mới chịu cút khỏi mắt tôi?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net