Chương 28: Thương Tình!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tình Tình!" Thương Bách Tề hơi bực mình, "Dịch Thục không phải mẹ con sao? Mẹ con mất sớm, công việc của bố lại bề bộn, nếu không có Dịch Thục vun vén gia đình thì con có thể thoải mái đi học được à?"

Thấy Thương Tình cười lạnh không nói, Thương Bách Tề bèn khuyên.

"Đúng là có nhiều lúc Dịch Thục nói chuyện không dễ nghe, nhưng con người bà ấy là vậy chứ thật chất trong lòng bà ấy rất yêu con..."

Thương Tình nhịn không nổi nữa, cô nhìn Thương Bách Tề, lạnh lùng nói, "Đừng tùy tiện nói người này yêu con người kia yêu con có được không? Làm vậy mất giá trị của từ 'yêu' lắm!"

"Thương Tình!" Thương Bách Tề nổi giận, nhưng do tính ông vốn ôn hòa nên dù có giận dữ cũng không thể nói ra nhưng lời lẽ quá đáng, nét mặt ông nghiêm khắc, có chút đờ đẫn nói, "Dịch Thục mời cho con một vị bác sĩ tâm lý, bà ấy nói đúng, tình trạng hiện tại của con cần được điều trị!"

Đáy mắt Thương Tình lộ ra tia lạnh lẽo, bác sĩ tâm lý? Hắn đến nhanh thật.

Trên đường về, Thương Tình xuống xe mua một chiếc điện thoại mới, Thương Thiến Thiến không ở nhà, đích thân Lâm Dịch Thục ra mở cửa, trước mặt Thương Bách Tề, bà ta tỏ ra là một người vợ dịu hiền ấm áp, vứt Thương Tình qua một bên.

Chẳng sao cả, cô không cần sự ấm áp giả tạo đó.

Thấy Thương Tình muốn đi, trong mắt Lâm Dịch Thục hiện lên nét độc ác, bà ta nở nụ cười ấm áp đi đến bên cạnh cô.

"Tình Tình, khoan đi đã, đến đây gặp bác sĩ Lê đi, ông ấy là bác sĩ tâm lý có tiếng trong nước đấy!"

Thương Tình rùng mình khẽ!

Bác sĩ Lê? Lê Kính Dân! Cô có chết cũng không quên tên cặn bã này! Bất ngờ ghê, không ngờ kiếp này gặp hắn sớm vậy.

Thương Tình bước vào phòng khách, quả nhiên, cô thấy một người đàn ông đang đứng đó chào đón cô với nụ cười rạng rỡ, vẻ mặt ôn hòa và lịch sự.

Người này... Trong khoảng thời gian cô bị nhốt trong nhà ở kiếp trước đã từng khiến cô cực kỳ tuyệt vọng!

Lúc đó Lâm Dịch Thục cũng mời tên Lê Kính Dân này đến làm bác sĩ tâm lý cho cô.

Hắn là bác sĩ tâm lý nhưng đồng thời cũng nổi tiếng là kẻ cặn bã háo sắc! Sau khi hắn đến nhà, ban đầu là muốn dụ dỗ cô, sau khi thất bại thì bỏ thuốc vào trong nước cho cô uống, muốn cưỡng hiếp cô!

Nếu lần ấy cô không dọa hắn sẽ nhảy lầu, e là hắn đã thành công rồi.

Nhưng chuyện không dừng ở đó, hắn đã cấu kết với Lâm Dịch Thục từ trước, Lâm Dịch Thục lắp camera trong phòng cô, mượn tay Lê Kính Dân phát tán clip ra ngoài, đến ngày thứ hai, khắp các trang mạng đều là video khỏa thân của cô! Tiêu đề là phòng tắm của một công ty nổi tiếng, khiến Thương Bách Tề giận tới nổi thiếu chút nữa xuất huyết não!

Vì cơ thể cô đẹp nên dù Thương Bách Tề cho người xóa hết video đi, cũng vẫn còn hạng triệu bản share, còn Lê Kính Dân nhận tiền của Lâm Dịch Thục đã sớm cao chạy xa bay ra nước ngoài rồi, Lâm Dịch Thục vừa khóc vừa nói do bà ta nhìn người không chuẩn, nhưng chuyện đã rồi nói còn có tác dụng gì?

Ở bữa tiệc nhà họ Phong hôm ấy, cô bị đồn dụ dỗ tận hai người đàn ông cùng lúc, bị hủy sạch danh tiếng một lần nữa!

Mọi người bàn tán về cô rất nhiều, thậm chí còn có tin đồn, chỉ cần ngoại hình dễ nhìn chút thì cô đều tự nguyện lên giường với người ta, cô triệt để biến thành tội đồ của nhà họ Thương, trở thành thành phần cặn bã của thành phố Hải Trung!

Lâm Dịch Thục muốn triệt để hủy hoại cô, khiến cô không dám ra ngoài, trở thành bước đệm cả đời cho con gái bà ta.

Trong một lần tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Lâm Dịch Thục với Lê Kính Dân, cô mới biết được sự thật, trong điện thoại, Lâm Dịch Thục còn trách Lê Kính Dân không cưỡng hiếp được cô, nếu video nhạy cảm đó bị phát tán thì Thương Tình không còn cơ hội vực dậy được nữa! Đến tận lúc đó, Thương Tình mới biết mẹ con họ ác độc tới mức nào...

Mà lúc này, kẻ cặn bã kia đang ở ngay trước mắt, cô phải làm sao mới được đây?

"Xin chào, chú là Lê Kính Dân, bác sĩ tâm lý của cháu."

Lê Kính Dân không tệ, trông mới hơn ba mươi, ôn hòa ấm áp, rất dễ khiến người khác có thiện cảm.

Thương Tình phớt lờ bàn tay đang vươn ra của hắn, cau mày cười khinh bỉ.

"Ai nói ông là bác sĩ tâm lý của tôi chứ?"

Lâm Dịch Thục nghe vậy, lập tức kéo Thương Bách Tề đến, ra chiều lo lắng nói, "Tình Tình, con đừng sợ, bác sĩ Lê rất tốt, chú ấy chỉ muốn giúp con thôi, tình trạng hiện tại của con rất nguy hiểm."

"Là với tình trạng bây giờ của tôi, dì rất nguy hiểm chứ nhỉ?"

Thương Bách Tề thấy Thương Tình gọi Lâm Dịch Thục là dì, có chút không hài lòng, nhưng Lâm Dịch Thục kéo ông lại, lộ ra nụ cười tủi thân.

"Không sao, Tình Tình thích gọi thế nào thì gọi thế nấy đi, Tình Tình à, con đưa bác sĩ Lê lên phòng của con nhé! Hai người cứ từ từ nói chuyện!"

Thương Tình không cần nghĩ cũng biết, trong phòng cô bây giờ chắc chắn đã lắp camera, vội vàng muốn cô đưa một người đàn ông vào trong phòng, quả là một người mẹ kế vô cùng tốt, vô cùng quan tâm cô.

Thương Tình cười cười, ''Muốn trở thành bác sĩ tâm lý của tôi, cũng được thôi, nào đến đây, rót trà cho tôi đi!"

Thương Bách Tề nghe vậy cực không hài lòng, "Tình Tình, sao con mất lịch sự vậy! Bác sĩ Lê là khách!"

Lê Kính Dân nghe vậy xua tay, hắn ra hiệu với Lâm Dịch Thục xong cười nói, "Không sao, các cô gái tuổi này hơi ngỗ nghịch, tôi hiểu mà!"

Nói rồi, hắn lập tức rót cho Thương Tình một tách trà.

Thương Tình đón lấy, nở nụ cười, "Ông nói đúng, các cô gái tuổi như tôi thường hay ngỗ nghịch, hơn nữa...còn rất khó tính!"

Nói xong, tách trà trong tay cô rơi xuống, đổ lên người Lê Kính Dân!

Phòng khách truyền đến tiếng la hét của Lâm Dịch Thục, lời trách cứ của Thương Bách Tề, nhưng hay nhất là Lê Kính Dân lại không nhảy dựng lên.

Trong mắt hắn thoáng qua sự tàn bạo nhưng vẫn cười ôn hòa, nói "Như này, chú đã đủ điều kiện để làm bác sĩ tâm lý của Thương tiểu thư chưa?"

Biểu cảm cửa hắn rất nghiêm túc nói, "Chú thật sự rất muốn giúp cháu."

Nếu là người khác, thấy Lê Kính Dân như vậy nói không chừng đã mềm lòng rồi, nhưng trong mắt Thương Tình, cô chỉ thấy được sự lố bịch.

"Vẫn còn thiếu một chút."

Thương Tình cong môi, cúi xuống cầm ấm trà lên hất vào mặt hắn, nhìn hắn bị lá trà dính khắp mặt, lòng cô thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.

Lần này, Lê Kính Dân thật sự nổi giận, từ trước tới giờ hắn chưa từng bị ai làm nhục như vậy!

Lâm Dịch Thục thấy vậy bèn chạy tới, vừa dùng khăn lau cho Lê Kính Dân, vừa dùng khẩu hình nói hai chữ, "Thêm tiền."

Vì vậy Lê Kính Dân mới nhịn xuống, nhưng Thương Bách Tề lại nhịn không nổi!

"Thương Tình! Con điên rồi à?"

Tay Thương Bách Tề run run chỉ vào Thương Tình, ông chưa từng giận như vậy bao giờ, Thương Tình thật sự quá vô lễ rồi! Như vậy còn ai dám đến nhà họ Thương làm khách nữa chứ?

Nhưng Thương Tình lại điềm tĩnh một cách lạ lùng, cô liếc nhìn Lê Kính Dân, chầm chậm nói.

''Bố không biết sao? Mọi người đều nói, một bác sĩ tâm lý tốt là người có thể hiểu rõ nổi đau khổ của bệnh nhân, con lấy nước tạt ông ta, nhưng trong lòng lại cực kỳ hoảng loạn, cần sự giúp đỡ, con đoán bác sĩ Lê cảm nhận được nên mới không tức giận, đúng không ạ?"

"Con còn mạnh miệng cãi láo!" Thương Bách Tề giận tới nỗi mặt đỏ phừng phừng.

Lê Kính Dân nghe xong, chỉ đành nghiến răng nói, "Thương tiểu thư nói đúng, những người có chướng ngại tâm lý thường sẽ làm ra một số hành động đi ngược với ý thức của họ, tôi hiểu mà, nên tôi nhất định sẽ cố gắng điều trị cho cô ấy!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net