Chương 36: Phong thiếu, xin tự trọng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Khải Trạch không hài lòng liếc Bàng Long một cái.

"Anh đổi vị trí cho Bàng Thất đi, anh ta linh hoạt hơn."

Tuy không bị khiển trách nhưng Bàng Long vẫn âm thầm kêu khổ, quỳ một chân nhận lệnh.

Anh ta theo Phong thiếu gần bảy năm rồi! Phong thiếu lại đẩy anh ta đi chỉ vì một cô vợ chưa cưới chẳng thích thú gì! Nhưng anh ta không dám nói gì, chỉ nghe lệnh.

Thương Tình thấy hơi lạ, cô lập tức rời khỏi vòng tay của Phong Khải Trạch, lạnh lùng nói.

"Chúng ta đã hủy hôn rồi, xin Phong thiếu hãy tự trọng!"

Thương Tình không giữ mặt mũi cho anh như vậy khiến Phong Khải Trạch không vui.

Thấy mọi người đều đang nhìn, anh nghiến răng kéo cô ra một góc.

"Cô đúng là người không có lương tâm, tôi đang giúp cô đấy biết không, nếu cô không phải vợ sắp cưới của tôi thì ngày mai Tư Không Cẩn báo thù cả nhà họ Thương của cô đấy!"

Thương Tình cười nhạt, "Tôi cần anh giúp chắc? Rỗi hơi!"

Không có anh, cô hoàn toàn có khả năng rút lui, chỉ tội không nhẹ nhàng thế này thôi.

Dù thế thì cô cũng không cần anh ta giúp!

Nghĩ vậy, cô rút tay khỏi tay Phong Khải Trạch.

Phong Khải Trạch sắp bị người phụ nữ này làm tức phát điên rồi!

Đúng! Trách anh vừa nghe cô gặp nguy hiểm thì lập tức chạy tới đây, kết quả người ta có thèm nhận ân tình này đâu!

Thấy Thương Tình sắp đi mất, Phong Khải Trạch chửi thề một tiếng, "Chết tiệt", nhưng vẫn chạy theo!

"Anh làm gì đấy!"

Thương Tình hét lên một tiếng, vì Phong Khải Trạch đang vác cô lên vai.

"Làm gì hả? Đương nhiên là đưa cô về! Đêm hôm khuya khoắt một mình cô còn muốn đi đâu?"

Anh cảm thấy hơi mắt mặt nên bổ sung thêm một câu, "Không phải lo cô gặp chuyện thì mẹ tôi sẽ đau lòng, cô nghĩ tôi thèm quan tâm cô sống hay chết à?"

Thương Tình nghĩ quả nhiên là vậy, anh ta tới đây cũng chỉ vì bác Phong mà thôi.

May là cô không nghĩ sai.

Nếu Phong Khải Trạch biết anh nói bừa một câu mà Thương Tình đã tin, anh chắc chắn sẽ tức đến bóp chết cô luôn!

Thấy Phong Khải Trạch lái xe về phía nhà họ Thương, Thương Tình nhịn không nổi nói, "Không về nhà họ Thương."

Phong Khải Trạch cau mày, "Không về nhà họ Thương thì cô muốn đi đâu?"

Thương Tình đang bị thương nên không muốn về, kiểu gì mai Lâm Dịch Thục xem camera cũng biết cô nửa đêm chạy ra ngoài nên cô thà về căn nhà đã thuê còn hơn, dù sao đã dọn dẹp xong hết rồi.

Thương Tình chỉ đường, nói nghiêm túc, "Muộn như vậy mới về sợ cha lo lắng, kỳ tới tôi định đi học lại nên đã thuê một phòng ở ngoài, tới đó đi."

Phong Khải Trạch cau mày, Thương Tình còn ở một mình bên ngoài?

Anh liếc cô một cái, trước đây có tóc mái dày che đi còn đỡ, bây giờ không chỉ khí chất cô thay đổi, gương mặt xinh đẹp, chỉ dựa vào đôi mắt sáng như có vạn vì sao kia cũng đủ thôi thúc người khác muốn phạm tội rồi, cô còn muốn đi học, thế mà nhà họ Thương cũng đồng ý?

Nhà họ Thương đối xử với cô vợ này của anh kiểu gì đấy?

Phong Khải Trạch phớt lờ cô, lái xe thẳng về nhà họ Phong, nếu cô không muốn về nhà họ Thương, thì tới nhà họ Phong vậy!

Thấy Phong Khải Trạch không nghe lời, Thương Tình lạnh giọng nói, "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"

Phong Khải Trạch hừ một tiếng, "Đêm nay tới chỗ tôi, ngày mai mặc kệ cô sống hay chết!"

Đến nhà họ Phong? Không thèm!

Thương Tình không muốn dây dưa với Phong Khải Trạch, lạnh lùng nói, "Bây giờ anh có thể lập tức không cần quan tâm tôi sống hay chết nữa, dừng xe!"

Phong Khải Trạch không nghe, vẫn lái xe về hướng biệt thự Hải Tâm, cửa xe cũng bị khóa từ lâu rồi.

Trước ngực Thương Tình có vài vết thương đang rỉ máu, kiếp trước sao cô không phát hiện ra Phong Khải Trạch lại ưa quản chuyện bao đồng thế nhỉ?

Thấy trên đường không có xe, Thương Tình dơ kim dí vào cổ anh.

"Anh biết bản lĩnh của tôi rồi đấy, không muốn bị đâm thì mau dừng xe!"

Bị Thương Tình uy hiếp, trong lòng anh cực giận, giây tiếp theo anh phanh xe gấp, nhanh tay nắm chặt tay cô kéo lại khiến cô ngã vào lòng anh!

Thương Tình không ngờ lực của Phong Khải Trạch lại lớn như vậy, cô định phản kháng nhưng bị Phong Khải Trạch ôm chặt lại!

Anh ghé sát tai cô nói bằng giọng nguy hiểm, "Không dạy dỗ cô một chút thì cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đúng không?"

Tay Thương Tình bị giữ chặt, cả người ép sát vào anh, nhìn khuôn mặt Phong Khải Trạch ngay trước mắt, cô phát hiện bản thân bắt đầu lo lắng, cô sợ Phong Khải Trạch, sợ lần nữa phát sinh chuyện gì đó với anh ta!

Cho nên cô càng giãy giụa mạnh hơn! Phong Khải Trạch ôm chặt lấy cô, đường cong cơ thể nhất nhô cách một lớp quần áo mỏng không ngừng cọ xát lên cơ thể anh, đặc biệt là mùi hương lành lạnh đó, xộc thẳng vào mũi rồi len lỏi thắp lửa từng tế bào, anh nhìn cô muốn giãy giụa thoát khỏi lòng anh, trong lòng dâng lên một cơn giận lạ kỳ, anh chẳng thèm nghĩ ngợi, cúi xuống hôn lên môi cô.

Thương Tình mở to mắt!

Trên người Phong Khải Trạch có loại sức hút vô cùng nam tính, mùi hương đó rất tươi mới, khô ráo như ánh nắng.

Thân thể anh cũng hóng bỏng như vậy, bàn tay ôm chặt lấy cô như muốn làm cô tan chảy...

Sự kích động của cơ thể khiến Thương Tình vô thức phát ra tiếng rên khe khẽ, cô ngồi trong lòng Phong Khải Trạch, bị anh ôm rất chặt, sự kích động dần trở nên nóng bỏng hơn, càng lúc càng mãnh liệt!

Phong Khải Trạch chẳng dễ chịu hơn là bao, sớm biết cô ngọt ngào như vậy anh đã không hôn cô rồi! Khi cô bị hôn hoàn toàn không còn dáng vẻ hung hăng như bình thường nữa, cơ thể mềm mại vẫn đang đấu tranh thầm lặng đó lại giống như đang vô tình quyến rũ Phong Khải Trạch, khơi lên ngọn lửa trong mắt anh!

"Ư..." Phong Khải Trạch bỗng ngừng lại, thấy Thương Tình không chỉ cắn anh mà còn trừng mắt lườm anh!

Trong đôi mắt sáng phủ thêm một lớp sương mơ hồ, khiến người nhìn vào có cảm giác tê dại. Phong Khải Trạch không những không tức giận mà còn cười.

"Đây là lần thứ hai cô cắn tôi rồi đấy..."

Giọng anh nghe hơi khác bình thường, khàn khàn dễ chịu khiến mặt Thương Tình đỏ ửng lên!

"Anh dám hôn tôi dám cắn!"

Những lời của cô rơi vào tay Phong Khải Trạch chẳng khác nào một lời mời gọi.

Anh mỉm cười, hôn cô một lần nữa!

Thân thể mềm mại của cô bị giữ chặt trong lòng anh, Thương Tình vài lần muốn trốn tránh nhưng không được, trong cơn tức giận cô chỉ có thể cố sức cắn vào môi đối phương!

Nhưng phản ứng của Phong Khải Trạch vô cùng nhanh, không lần nào cô cắn trúng cả, lần nào cũng bị Phong Khải Trạch hôn lại, hai người cứ vậy mà dính chặt lấy nhau, nhìn như thể đang hôn nhau rất mãnh liệt!

Mỗi lần cố gắng phản kích lại đều là vẻ ám muội đó, hơi thở của Thương Tình càng lúc càng gấp hơn, thân thể đang bùng chấy chống lại ý thức của cô, đồng thời cô cũng cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể Phong Khải Trạch!

Chết tiệt! Phong Khải Trạch hứng lên rồi!

Đôi chân cô yếu ớt đá vào anh, sự ma sát đó như khuấy động, khiến Phong Khải Trạch càng hôn say đắm hơn, nếu còn không dừng lại, anh sẽ muốn cô ngay trong xe mất!

Có người gõ cửa xe đúng lúc này!

Phong Khải Trạch giật mình, Thương Tình nhân cơ hội này thoát ra khỏi lòng anh, bò về vị trí của mình, thở hổn hển.

Dáng vẻ ngại ngùng vừa tức giận của cô giống như một bông hồng có gai, rung động lòng người, Phong Khải Trạch vẫn muốn tiếp tục, sau lại phát hiện cơ thể mình có phản ứng, chết tiệt! Không ngờ anh lại có cảm giác với Thương Tình...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net