Chương 4: Dấu vết dưới y phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lời nói của hắn khiến mọi người xì xào!

Theo như lời đối phương vừa nói, là Thương Tình dụ dỗ bọn họ, kết quả là có người đi ngang qua, cô sợ bị phát hiện nên mới bày ra bộ dạng thê thảm, muốn tống gian phu vào ngục? Hay là hai tên? Đối diện với sự suy đoán của mọi người, Thương Thiến Thiến thầm vui sướng, vừa khóc vừa nói.

"Chị, chẳng trách chị giận dữ như thế, em tin là chị bị họ ép buộc thôi, chắc chắn là bọn họ cưỡng bức chị."

Cho nên, không cần biết là cưỡng bức hay cố ý, thì không thể thay đổi được chuyện Thương Tình đã không còn giữ được tấm thân trong sạch nữa rồi!

Thương Bách Tề nghe tới đó liền nổi giận, cũng không màng đến chuyện có mất mặt hay không nữa rồi, lập tức chất vấn, " Tình Tình! Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?"

Lâm Dịch Thục cũng nhân cơ hội này tiếp tục thêm, "Tình Tình, lúc đó con mới uống có một ly rượu hoa quả đã say rồi, mẹ mới sai người đưa con tới căn nhà phụ để nghỉ ngơi, không ngờ con lại có thể làm ra chuyện như thế này... "

Mấy người bọn họ cứ thế lời qua tiếng lại với nhau khiến Thương Tình cảm thấy hình như lại quay về kiếp trước của mình, bị Thương Thiến Thiến đem người tới bắt quả tang cảnh cô không một mảnh áo che thân, cùng với hai tên này ở chung một phòng.

Ở kiếp trước, hai tên đàn ông cũng như thế, một mực nói rằng đã quan hệ với cô, khiến cho tất cả mọi người đều biết rằng vị thiếu phu nhân tương lai nhà họ Phong phóng đãng thế nào, dám quyến rũ hai người đàn ông lạ trên giường ngay trong nhà chồng chưa cưới, đúng là không biết xấu hổ mà!

Khi đó cô mới mười tám tuổi, tính cách lại nhút nhát, đối diện với sự chế nhạo, trách móc của mọi người, cô không thể biện hộ gì được cho chính mình, cuối cùng chỉ biét khóc!

Kết quả lời đồn thổi ngày càng lan rộng, thanh danh của cô bị hủy, hôn ước cũng vì thế mà tan theo mây khói!

Nhưng cô được sống lại một lần nữa, lại chọn đúng ngày hôm nay tái sinh, chắc chắn là ý trời!

Lần này, cô không thể mền yếu... càng không thể nhu nhược nữa!

Quản gia thấy tình hình căng thẳng, liền lén lút gọi điện cho phu nhân.

Xung quanh những lời bàn tán ngày một lớn tiếng, Thương Tình hít một hơi thật sâu, coi như không nghe thấy gì! Sau đó cô nhìn sang hai kẻ mà kiếp trước cô căm ghét tới tận xương tủy, lạnh nhạt nói.

"Hai người muốn giết tôi, muốn diệt khẩu, bởi vì tôi nghe trộm được tội ác của hai người."

Âm thanh quá mức lạnh nhạt từ cô khiến cho mọi người đều yên tĩnh trở lại.

Hứa Triết giật mình, sau đó nở một nụ cười gian manh, "Thương tiểu thư, đừng có cố gắng chuyển chủ đề chứ, lúc nãy cô không giống như bây giờ chút nào cả, nhiệt tình như là chưa nhìn thấy đàn ông bao giờ vậy, nhưng cơ thể đó đúng là... "

Thương Tình đột nhiên bật cười.

Mọi người đều nghĩ cô chắc điên rồi, lúc này còn cười được sao?

Nhưng tiếng cười của cô vang lên trong nhà khách, vô tình làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Cuối cùng, ánh mắt của cô chững lại.

"Rốt cuộc thì ai mới là người muốn chuyển chủ đề chứ? Ba tháng trước, tại bữa tiệc vùng ngoại ô, các người uống say rồi tới trêu ghẹo con gái Lưu gia ở thành phố Hải Trung trong vườn hoa, kết quả là cô gái đó không chịu được nhục nhã, đập đầu vào đá tự vẫn! Các người sợ sự tình bị bại lộ, mang thi thể của cô ấy giấy trong vườn hoa khu biệt thự ngoại ô nhà Chu Diệu Văn... "

"Cô nói láo!"

Hứa Triết đột nhiên mặt nhân mày nhó cắt ngang lời cô!

"Chúng tôi chỉ là ngủ với cô thôi. Cô có cần phải vu oan cho chúng tôi như thế không? "

Trong lòng hắn đang hoang mang cực độ, nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh!

"Vu oan?"

Ánh nhìn của Thương Tình hướng về phía Chu Diệu Văn, "Cậu nhìn cái dáng vẻ của cậu đi, có giống như là tôi đang vu oan cho cậu không?"

Chuyện giết người còn giật gân hơn là chuyện giường chiếu. Tất cả mọi người đều bất giác nhìn sang Chu Diệu Văn, nhưng lại nhìn thấy bộ dạng của một anh chàng cao hơn mét tám, lúc này đang đứng run lẩy bẩy.

"Con gái của tôi!"

Thì ra người nhà họ Lưu cũng tới đây, bởi vì mãi không tìm thấy con gái, tinh thần bà Lưu suy sụp rất nhiều, ông Lưu muốn bà thoải mái một chút nên mới đưa bà tới đây, không ngờ lại nghe được tin dữ này!

"Không... Con tiện nhân này! Cô đừng có mà vu oan cho chúng tôi!"

Hứa Triết vừa nói vừa đẩy Chu Diệu Văn, muốn hắn ta gọi điện hủy hết dấu vết đi, nhưng người nhà họ Lưu đã xông tới, bà Lưu liền giữ chặt lấy Chu Diệu Văn không buông tha, giọng chất vấn.

"Có phải các cậu đã giết chết con gái tôi không? Có phải không?''

Cục diện bỗng chốt trở nên hỗn loạn, trong tiếng ồn ào, Thương Tình nói với ông Lưu, "Ông Lưu, nếu như ông không mau chóng gọi điện đi tìm thi thể, thì bọn họ sẽ hủy dấu vết đi đó."

Ông Lưu bất giác nhìn sang Thương Tình, nhưng chuyện này liên quan đến sự sống chết của con gái ông, không có thời gian để suy nghĩ nhiều, ông lập tức đi gọi điện.

Còn ở phía bên kia, Chu Diệu Văn đã bị bà Lưu chất vấn ép đến mức hoảng loạn.

Hắn ôm lấy đầu ngồi thụp xuống, "Tôi... Tôi không cố ý làm thế đâu! Là cô ấy tự đập đầu chết mà!"

"Hả? Tôi giết chết các anh!"

Bà Lưu nghe tới đó, không còn để ý đến hình tượng của mình nữa, ra sức cào cấu.

Lúc này, Hứa Triết cuối cùng cũng hoang moang. Thương Tình làm sao biết được chuyện này vậy? Cô ta không thể biết được!

Thương Tình thầm cong môi lên nghĩ, vì kiếp trước hai tên này tiêu dao bên ngoài mười năm sau mới bị tống vào tù, nguyên nhân chính là do chuyện này!

Lúc đó thanh danh của cô đã bị hủy, nhưng khi nghe được tin này thì chỉ cảm thấy được giải hận! Kiếp này, cô phải đích thân tống bọn chúng vào tù.

Hiện trường mọi người đang rất hoang mang, quản gia nhanh chóng bắt lấy hai tên này!

Tận mắt nhìn thấy điện thoại bị người khác tịch thu mất, bọn họ không có cơ hội để báo tin ra bên ngoài, Hứa Triết cuối cùng cũng suy sụp.

Hắn đột nhiên thoát ra khỏi tay bảo vệ vồ người về phía Thương Tình, hắn vươn tay ra ý đồ muốn bóp cổ cô, nhưng chỉ còn cách Thương Tình tầm khoảng một mét thì bị bảo vệ tóm lại.

"Con tiện nhân này, mày đổ oan cho tao! Tao sẽ không tha cho mày đâu! Mày giả vờ cũng giống lắm, dưới đống quần áo này của mày toàn là dấu vết ân ái mà tao lưu lại đó! Mày có nói gì đi chăng nữa, mày cũng bị chúng tao thịt rồi!"

Hắn điên cuồng vùng vẫy, ngón tay cách cổ của Thương Tình chỉ trong gang tấc.

Thương Tình lùi về phía sau nữa bước, nhịp tim bắt đầu đập nhanh.

Sợ hãi, lo lắng, vui vẻ, kích thích làm cho nhịp tim càng ngày đập càng nhanh.

Cô hình như đã thay đổi hoàn toàn rồi, thì ra cái cảm giác được báo thù nó là như thế này sao?

Cô nghe thấy âm thanh hết sức lạnh nhạt của chính mình.

"Anh sẽ bị buộc tội cưỡng hiếp và cố ý giết người, đồ súc sinh, mau cút xuống địa ngục đi!"

"Tiện nhân!"

Hứa Triết muốn giơ chân lên đạp cô, nhưng đã bị bảo vệ lôi đi mất. Độ cánh tay muốn bóp lấy cô càng ngày càng cách xa, Thương Tình nhìn kỹ hồi lâu, sau đó mỉm cười, nhìn về phía Thương Thiến Thiến.

Nụ cười đó làm cho Thương Thiến Thiến run rẩy. Cô đột nhiên có cảm giác, Thương Tình khác trước nhiều rồi! Làm cô có chút sợ hãi.

Thương Thiến Thiến im lặng nghiến chặt răng, nhân lúc mọi người vẫn còn náo loạn, cô vỗ ngực mình, trong lòng có chút kích động nói.

"Chị à... Những lời hắn nói không phải là sự thật đúng không? Có thật là chị bị bọn họ... "

Chỉ một câu nói thôi, lại làm cho sự chú ý của mọi người dồn về phía cô, quả nhiên, không làm nhục được cô thì Thương Thiến Thiến sẽ không buông tha.

"Cô đang nói nhảm gì thế hả?"

Nữ chủ nhân nhà họ Phong vội vàng đi tới, từ xa đã nghe thấy giọng nói của Thương Thiến Thiến khiến cho bà vô cùng tức giận.

Lý Uyển Oánh hận bản thân rời đi không đúng lúc, không ngờ lại có chuyện như thế xảy ra, bà bèn gửi lời xin lỗi tới toàn thể quan khách, " Sự biệc ngày hôm nay đều là trách nhiệm của Phong gia, không ngờ rằng lại để bọn cầm thú lọt vào đây, Phong gia nhất định sẽ điều tra rõ ràng rồi sẽ giải thích với mọi người."

Nói xong, bà liền gọi quản gia đưa người nhà họ Lưu lúc này như người mất hồn đi đến đồn cảnh sát.

Mọi người xung quanh mỗi người một suy nghĩ, vốn dĩ tưởng là tin đồn nhảm nhí, không ngờ rằng lại biến thành một vụ án giết người! Thật là không thể tin được.

Thương Thiến Thiến nhìn thấy Lý Uyển Oánh đi tới liền cấu mạnh bản thân một cái, khóc lóc chạy lại chỗ Phong phu nhân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net