Chương 58: Nghênh ngang bước tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Tình cười lạnh, nhận lấy lễ phục rồi bước lên lầu, sau đó nhìn thấy người công nhân bước ra từ bên trong, còn có cả Thương Bách Tề.

Chỉ trong một ngày mà Thương Bách Tề như già đi rất nhiều, sự việc thành ra như vậy ông cũng không còn mặt mũi nào ra ngoài nữa, nhưng tốt xấu gì vẫn không quên bảo người hủy đi camera.

"Tình Tình..." Thương Bách Tề vốn định xin lỗi nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thương Tình, lại không nói ra được.

Nhìn thấy bóng lưng lom khom của ông, Thương Tình vô thức nhớ lại kiếp trước, khi Lâm Dịch Thục và Thương Thiến Thiến được người nhà họ Vạn đón đi, nhà họ Thương bị dồn tới mức đường cùng, lúc đó ông ấy luôn miệng nói xin lỗi cô, bộ dạng uể oải tiều tụy đó khiến cô muốn hận cũng hận không nổi.

Nói cho cùng cô và Thương Bách Tề đều là vật hy sinh của hai mẹ con họ, kết cục của cô thê thảm thì Thương Bách Tề cũng chẳng tốt hơn là bao.

"Bố, bố không phải lo chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài, nếu Thương Thiến Thiến vẫn còn trong viện thì chuyện này e là phải còn trì hoãn vài ngày, ngày mai bố vẫn nên tới công ty đi, đừng quên chính sự."

Trong lòng Thương Bách Tề thì nghĩ, sao lại không bị truyền ra ngoài được? Ông không tin những người đó có thể giữ nổi cá miệng họ.

"Được rồi... Chuyện trong nhà con không cần lo lắng... Có điều chẳng mấy nữa là khai giảng rồi, không phải con muốn học đại học, thi liên cấp thạc - tiến sĩ sao? Ôn tập cho tốt là được...."

"Con nói thật đó."

Thương Tình đứng ở cầu thang, nghiêm túc nói với Thương Bách Tề.

"Chuyện hôm nay, con đảm bảo một chữ cũng không bị truyền ra ngoài, bố yên tâm đi."

Cái khác cô không dám nói, nhưng chuyện liên quan tới danh dự của Thương Thiến Thiến, nhà họ Vạn nhất định sẽ không mặc kệ không quan tâm, thủ đoạn của nhà họ Vạn mấy trăm năm nay mọi người đều rõ như ban ngày, chỉ có chuyện người khác không nghĩ tới chức không có thủ đoạn nào họ không dám làm. Cho nên chỉ cần Vạn Thiệu Luân ra tay, chút chuyện hôm nay đám người đó tuyệt đối phải nuốt chặt xuống bụng, trừ khi không muốn sống nữa.

Thương Bách Tề lắc lắc đầu, bỗng nhiên ông nghĩ lẽ nào Thương Tình nhờ vả nhà họ Phong giúp đỡ? Đúng vậy! Cũng chỉ có nhà họ Phong mới có thể chống lại được thôi!

Ông ngẩng đầu muốn xác nhận lại thì thấy Thương Tình đã lên lầu rồi.

Trong lòng Thương Bách Tề nhẹ nhõm không ít, nhưng vừa nghĩ tới Thương Thiến Thiến là lại nhíu mày, loại chuyện này cũng không bưng bít được, không dám lớn tiếng nói thì cũng sẽ rỉ tai nhau, chỉ hy vọng đám người hôm nay có thể quản được cái miệng của mình, không thì sau này Thương Thiến Thiến làm sao lấy chồng được?

Chớp mắt đã hai ngày trôi qua.

Hai ngày này Thương Tình chuyên tâm điều chế thuốc, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, cũng chẳng quan tâm chuyện của Lâm Dịch Thục nữa, mấy ngày này có Vạn Thiệu Luân ở đây dù cho không tình nguyện đi nữa, hắn cũng sẽ xử lý ổn thỏa cho Lâm Dịch Thục, việc cô cần làm là đợi kết quả thôi.

Chỉ tiếc là, cơ hội tốt như vậy, nếu không phải do Vạn Thiệu Luân tự nhiên chen chân vào thì cô hoàn toàn có thể tống cổ Lâm Dịch Thục ra khỏi nhà, đạp Thương Thiến Thiến xuống vũng bùn!

Cô muốn báo thù, nhưng cô không có kiên nhẫn chờ đến mười năm nữa, điều cô muốn là đánh cho bọn họ không kịp trở tay chứ không phải là chậm rãi từng bước một, khiến đối phương nâng cao cảnh giác, để rồi đấy lại từ từ đối phó.

Có điều nghĩ đi nghĩ lại, hai mẹ con đó lần này gặp phải thất bại lớn như vậy, trong thời gian ngắn có lẽ cũng không dám manh động, hay cô làm chuyện của mình trước, chờ cơ hội tốt lần sau vậy.

Phong Khải Trạch thất thần nhìn điện thoại, "Bàng Thất, anh nói xem tại sao hai ngày nay cô ấy không nghe điện thoại của tôi, cô ấy không sợ tôi tức giận sẽ không thích cô ấy nữa sao?"

Bàng Thất mới được điều từ bên ngoài về, cũng biết chuyện Phong Khải Trạch có người mới, lúc này nghe anh hỏi trong lòng anh ta nghĩ thầm, chỉ sợ trong lòng người ta căn bản không hề có thiếu gia, sao thèm để ý thiếu gia thích hay không thích cô ấy? Nhưng anh ta đương nhiên không dám nói như vậy.

"Thiếu gia, con gái đều rụt rè như vật đó, sao có thể vừa theo đuổi liền rung động được? Cô gái như vậy anh cũng không thích mà, không có tính thách thức gì cả."

Phong Khải Trạch cười lớn, "Anh nói đúng."

Anh đứng dậy, "Đàn ông vẫn nên hào phóng một chút, nếu cô ấy đã không nghe điện thoại, thì tôi tự mình tới tìm cô ấy vậy!"

Thấy Phong Khải Trạch tới, Thương Tình hơi kinh ngạc, mấy ngày hôm nay cô trực tiếp tắt điện thoại của Phong Khải Trạch, thế mà anh ta lại không tức giận.

"Ngẩn ra đó làm gì? Buổi đấu giá đêm nay em không muốn đi nữa sao?" Phong Khải Trạch liếc nhìn Thương Tình, không ngờ khi cô ở nhà sẽ có dáng vẻ này, rất đáng yêu.

Giờ Thương Tình mới nhớ ra hôm nay là ngày tổ chức buổi đấu giá, cô vội vàng nói, "Anh chờ chút, tôi đi thay quần áo."

Nhưng Phong Khải Trạch kéo tay cô lại, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

"Không cần, tôi đưa theo stylist đến rồi, đừng vội."

Anh nói xong, một người đàn ông xinh đẹp bước tới vừa nhìn thấy Thương Tình liền cảm thán, "Trời ơi! Thiếu gia, không ngờ vợ chưa cưới của ngài lại xinh đẹp như vậy! Tôi dám đảm bảo, đêm nay ngài là người đàn ông hạnh phúc nhất đấy."

Thương Tình còn chưa kịp nói gì, người đàn ông kia đã vỗ tay, sau đó một tốp người vây quanh cô đưa lên lầu, khiến đám người hầu bị dọa một phen.

Phong Khải Trạch là người cuối cùng đi lên lầu, nhưng anh phát hiện phòng của Thương Tình quá nhỏ, chỉ có mười mấy người bước vào thôi đã khiến người khác cảm thấy chật chội thở không nổi.

Anh thực sự không hài lòng, đúng lúc này, Thương Bách Tề quay trở về.

Khi nghe Phong Khải Trạch muốn dẫn Thương Tình đến buổi đấu giá, Thương Bách Tề vô cùng cao hứng nói.

"Thật sao? Phong thiếu, vậy Thương Tình nhờ cậu chăm sóc!"

Hai ngay này thành phố Hải Trung thật sự không có tin gì lưu truyền, ông còn tưởng là do Phong Khải Trạch ra tay, vậy nên lần đầu sinh ra cảm giác gần gũi với vị con rể này, hơn nữa còn vô cùng nhiệt tình.

Thái độ Phong Khải Trạch không được tính là tốt, anh dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn khắp căn phòng lạnh lùng nói, "Nhà họ Thương nghèo thế này cơ à?"

Thương Bách Tề sửng sốt, vẻ mặt vô cùng lúnh túng!

"Phòng ở của người hầu nhà họ Phong, còn lớn hơn phòng ngủ của tiểu thư nhà họ Thương, thêm nữa..."

Anh chỉ vào một số đồ vật đã cũ kỹ trong phòng, "Những thứ này không nên ở bãi rác sao?"

Phong Khải Trạch trước giờ chưa từng nhân nhượng ai, anh rất ngạo mạn còn không coi ai ra gì, vốn dĩ anh còn muốn giữ mặt mũi cho Thương Bách Tề, dù sao bao nhiêu năm nay anh cũng chưa từng giao thiệp gì với ông bố vợ này, nhưng sau khi nhìn thấy căn phòng của Thương Tình, anh liền đổi ý.

Thương Tình ở bên cạnh nghe thấy cũng cảm thấy lúng túng, nhưng cô vừa động đậy đã bị stylist ấn xuống, "Tiểu thư xinh đẹp của tôi ơi, cô đừng có mà lộn xộn, tôi đang kẻ eyeliner cho cô đấy, là một bước vô cùng quan trọng."

Thấy con gái không có cách nào mở lời, Thương Bách Tề cười làm hòa, "Là do tôi bất cẩn, những chuyện trong nhà từ trước tới giờ đều là mẹ con bé làm chủ..."

"Mẹ?" Phong Khải Trạch nhìn thẳng vào Thương Bách Tề, đôi mắt đen hơi ánh tím càng tỏ rõ thái độ không thích!

"Mẹ của Thương Tình không phải đã sớm qua đời rồi sao, nhà này có quỷ hả?"

Thương Tình không nhịn nổi phụt một tiếng, không ngờ cô và Phong Khải Trạch lại có cùng một suy nghĩ như vậy.

Nghĩ đến Lâm Dịch Thục, Thương Bách Tề lại cảm thấy lúng túng mặc dù chuyện kia cảnh sát vẫn chưa cho được một lời giải thích thỏa đáng, nhưng bây giờ xem ra Lâm Dịch Thục đúng là không thích hợp để làm một người mẹ.

"Vâng... Lát nữa tôi sẽ cho người tới đổi."

Phong Khải Trạch lúc này mới gật đầu, tuy rằng dựa vào điều kiện nhà họ Thương, dù cho có nỗ lực đến thế nào cũng không đáp ứng được yêu cầu của anh, nhưng mà Thương Tình cũng sẽ không phải ở đây bao lâu nữa, đợi anh theo đuổi được cô rồi, sẽ đón cô tới ở cùng anh, đủ tuổi là hai người lập tức kết hôn.

Nghĩ đến tương lai hạnh phúc sau này, khuôn mặt căng thẳng của Phong Khải Trạch mới lộ ra ý cười.

"Được rồi, lát nữa tôi sẽ cho người mang chút đồ đạc tới, Thương Tình là vợ chưa cưới của tôi, hy vọng tất cả người nhà họ Thương đều nhớ rõ điểm này!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net