Chương 6: Làm sao để sống chung với kẻ thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ thể cao lớn của anh dần tiến lại gần hơn, sự tàn nhẫn đang trỗi dậy trong đáy mắt khiến người khác cảm thấy ngột ngạt!

Mỗi khi anh tức giận thì đến bố anh cũng phải chào thua! Thương Tình trước đây đều không dám đối đầu, nhưng bây giờ, cô chẳng sợ gì cả.

"Năm đó khi lên giường với anh, anh vì muốn mỉa mai tôi, đã đặc biệt tìm người tới giúp tôi khâu lại, chuyện này chỉ có anh và tôi biết. Tối nay, bọn họ muốn cưỡng hiếp tôi, những vết thương trên người tôi đều là do lúc phản kháng bọn chúng để lại, tôi không hề bị gì hết, nếu không tin, anh có thể kiểm chứng!"

Phong Khải Trạch dường như đang nghe kể chuyện cười!

Nhưng Thương Tình càng lạnh nhạt thì sự phẫn nộ của anh ta càng sôi sục.

"Cô vì muốn tôi lên giường với cô, đúng là không từ một thủ đoạn nào cả nhỉ! Thì ra cô muốn tôi làm như vậy để kiểm chứng cho cô sao? Cô... nằm... mơ... nhé!"

Lời vừa dứt, anh liền buông Thương Tình, mở cửa bước ra, chỉ nghe sau lưng Thương Tình lạnh nhạt nói với anh.

"Anh không phải luôn muốn hủy hôn sao? Chỉ cần anh chứng minh được sự trong trắng của tôi, ngày mai tôi sẽ hủy hôn."

Phong Khải Trạch dừng bước, cười chế nhạo.

"Chỉ cần tôi từ nơi này bước xuống, nói rằng cô toàn thân đều là vết thương, danh tiếng của cô sẽ không còn nữa, đến lúc đó, cái hôn ước chết tiệt kia tự nhiên sẽ không còn giá trị nữa."

Tuy rằng anh sẽ không làm như vậy, dù gì thì việc xúc phạm một người con gái cũng không có gì hay ho cả, nhưng nhìn thấy bộ dạng muốn vạch rõ ranh giới với mình của Thương Tình, lại còn dám đem chuyện hủy hôn ra uy hiếp anh, anh sẽ bắt cô ta phải cầu xin mình.

Không ngờ Thương Tình lại tin là thật, cô lập tức đáp trả, "Sau đó tắt cả mọi người đều biết tôi cắm sừng anh, lại còn cắm những hai cái, nhất định rất đẹp."

Lời nói của cô khiến Phong Khải Trạch lập tức quay lại, sát khí trong ánh mắt như muốn nuốt chửng lấy cô.

Thương Tình biết rằng chuyện này không đủ để uy hiếp anh, dù gì thì cô vẫn chưa bước chân vào cửa nhà họ Phong.

Cho nên sau khi nói xong, cô lập tức ngậm chặt miệng, dáng đứng thẳng tắp của cô dưới ánh đèn điện hiện ra có chút mong manh.

"... Nể tình chúng từ nhỏ đã lớn lên cùng với nhau, lại thêm tôi tự giác hủy hôn, anh giúp tôi một lần có được không? Anh không cần phải nói dối, tôi vốn dĩ là người vô tội, anh không tin, có thể kiểm tra, nếu như không kiểm tra thì anh phải tin tôi. Lẽ nào, anh nỡ để người con gái đã từng rất yêu anh phải thân bại danh liệt."

Cô đánh cược rằng Phong Khải Trạch vẫn còn chút lương tâm với cô, hơn nữa bộ dạng của cô bây giờ chắc chắn trông rất thê thảm.

Chỉ cần có thể cầm cự qua đêm nay, bảo vệ được danh dự của mình, cô sẽ có một tương lai mới nhanh thôi, cho nên, cô đồng ý cúi đầu.

Kỳ là lạ, Phong Khải Trạch vốn dĩ muốn chờ Thương Tình cầu xin anh, nhưng khi cô thật sự cầu xin, Phong Khải Trạch lại cảm thấy không vui.

Nhất là khi Thương Tình đứng ở đó trên người đầy vết thương, tóc mái dài che khuất đi ánh nhìn của cô, trông dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Thật là điên rồ! Anh lại thấy thương cho người phụ nữ này sao?

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng Phong Khải Trạch tức giận nói.

"Cút xuống đây!"

Phong Khải Trạch nói xong liền đi nhanh xuống lầu, khoảnh khắc mà anh xuất hiện, tất cả mọi anh nhìn đều hội tụ lại.

Nhìn thấy anh mặt mày nhăn nhó, Thương Thiến Thiến càng vui mừng ra mặt!

Lời nói của Phong thiếu gia rất có trọng lượng, từ lúc sinh ra đã đứng ở bục cao, người như thế này sẽ không bao giờ vì một người mà mình luôn căm ghét mà nói dối.

Lý Uyển Oánh nhìn anh với ánh mắt kỳ vọng, lúc nãy bà có gửi tin nhắn vào điện thoại của cho con trai, anh chắc là đã nhận được tin nhắn rồi nhỉ?

"Thế nào rồi?"

Giọng nói của bà có chút run run, dù gì thì chuyện này cũng liên quan đến cuộc đời của một người con gái.

Phong Khải Trạch nhìn thấy đám người này thì càng cảm thấy phiền phức, anh đứng ở bậc cầu thang, dõng dạc nói:

"Cô ấy không sao, mẹ yên tâm đi!"

Nói xong câu này, không cần biết biểu cảm của mọi người như thế nào bèn quay người đi lên tầng.

Phía cuối hành lang, Thương Tình đã mặc xong quần áo đứng ở đó, Phong Khải Trạch đi ngang qua cô, ánh mắt lạnh lùng, không thèm nhìn cô lấy một cái, nét mặt như hiện lên bốn chữ " chán ghét cực độ".

"Không thể nào!"

Thương Thiến Thiến hét lên thất thanh!

Nhìn thấy mọi người xung quanh đang hướng về phía mình, đến ngay cả Thương Bách Tề cũng lộ ra cái nhìn xét nét tới cô, Thương Thiến Thiến bây giờ mới nhớ lại là mình đang ở đâu, còn cô lúc này lại đang buông lời chất vấn ai đó.

Cô lập tức bịt miệng lại, cười một điệu cười gượng gạo, "Con, ý con là chị làm sao có thể bị người khác ức hiếp được chứ... quả nhiên mọi thứ chỉ là hiểu lầm thôi."

Tuy cô đã nói như thế, nhưng lời vừa lỡ miệng nói ra vẫn khiến cho mọi người lộ ra cái nhìn có ý nghĩa sâu xa, xem ra cô con gái nhỏ nhà họ Thương cũng không đơn giản đâu, sự việc hôm nay e là còn có nội tình, chỉ là chuyện xấu trong nhà không muốn truyền ra ngoài, bọn họ chắc là cũng không nhìn ra được.

Thương Tình từng bước đi xuống dưới, tâm trạng đã bình thường trở lại, khiến cho người khác không nhìn ra được một chút bất thường nào, cô đi thẳng đến chỗ Lý Uyển Oánh, nhìn vào đôi mắt vẫn còn có đôi chút lo lắng của bà, cô liền nở nụ cười.

"Bác gái à, nếu như hiểu nhầm đã được gỡ bỏ thì cháu xin phép về trước ạ, dù sao thì Phong thiếu gia nhìn thấy cháu hình như có chút không được vui cho lắm."

Lời của cô vừa nói trực tiếp thừa nhận sự thật rằng Phong Khải Trạch rất ghét cô.

Sự nghi ngờ của mọi người dần biến mất, cũng có chút tiếc nuối vì không được xem một vở kịch hay.

Lý Uyển Oánh nắm lấy tay cô, "Con yên tâm, bác nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con!"

Thương Tình khẽ gật đầu, đột nhiên liếc qua một bên, lạnh lùng nhìn sang bên Thương Bách Tề.

"Chúng ta về nhà thôi bố ơi."

Thương Bách Tề lúc này mới như người trong mộng vừa tỉnh giấc, "Hả? À ừ! Chúng ta về thôi!"

Lần này, Thương Thiến Thiến và Lâm Dịch Thục đều không nói thêm lời nào, lặng lẽ đi theo sau.

Trước khi rời đi, Lý Uyển Oánh còn sai người đưa Thương Tình đi tắm rửa, thay xong quần áo rồi mới rời đi, từ đó có thể thấy được rằng, bà đối xử với Thương Tình rất tốt.

Thương Bách Tề đã bị sự việc ngày hôm nay làm cho bối rối, ông lại không phải là kẻ ngu đần, tất nhiên hiểu rằng sự việc ngày hôm nay không đơn giản chỉ có thế.

Nhìn bộ dạng của vợ và cô con gái nhỏ đều rất khó coi, con gái lớn không sao cả, bọn họ đáng lẽ phải vui vẻ mới đúng chứ?

Tiệc tàn, xe vừa đi ra khỏi biệt thự nhà họ Phong, chưa đi được bao xa, Lâm Dịch Thục không kiềm chế được sự tức giận của mình.

Bà ta quay người lại, hướng cái nhìn hằn học về phí Thương Tình.

"Tình Tình! Con hôm nay làm sao thế hả? Xuất hiện một cách thê thảm như thế, thật là mất mặt quá!"

Nếu như không phải có Thương Bách Tề ở bên cạnh, lời nói của bà ta làm sao có thể dễ nghe đến vậy? Hơn nữa hôm nay bà ta và Thương Thiến Thiến để lộ ra bản tính thật sự trước mặt Thương Bách Tề, để có thể cứu vãn tình hình, bà tất nhiên sẽ đổ hết tội tình lên người Thương Tình.

Ánh mắt dữ dằn của Lâm Dịch Thục làm cho Thương Tình cảm thấy có chút ngột ngạt.

Chỉ vì từ nhỏ tới lớn cô đều nhìn sắc mặt của Lâm Dịch Thục để sống, chỉ cần Lâm Dịch Thục tức giận, cô liền run lên theo phản xạ, kiếp trước luôn luôn là như vậy, mẹ kế như là ngọn núi đè lên con người cô.

Nhưng bây giờ, cảm giác sợ hãi đó rất nhanh chóng bị sự kích thích thay thế! Còn điều gì có thể vui hơn bằng việc tự mình xé tan đi nỗi sợ hãi trong lòng chứ?

Chỉ thấy Thương Tình lại trở về là một kẻ nhút nhát, Thương Thiến Thiến lập tức khóc rất oan ức.

"Chị à, em chỉ muốn giúp chị nên mới nói sai một chút, chị... chị sao lại nói em như thế trước mặt bao nhiêu người..."

Thương Bách Tề nhìn thấy cô con gái nhỏ khóc lóc, lập tức mềm lòng.

Ông cũng cảm thấy Tình Tình ngay từ đầu đã cố tình không tha cho Thiến Thiến, lại còn vô lễ với vợ mình, hơn nữa Tình Tình đã thừa nhận có phát sinh quan hệ với Phong thiếu gia trước mặt bao nhiêu người như thế, tuy rằng hai đứa đã có hôn ước từ trước, nhưng như thế vẫn thật là xấu hổ.

Lâm Dịch Thục nhìn thấy cái chau mày của Thương Bách Tề, biết được rằng trong lòng ông cũng không vui liền cố tình nổi giận đẩy ông một cái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net