Chương 68: Mặt dày mới theo được vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Phong Khải Trạch đuổi tới nơi, Thương Tình đã lên một chiếc xe nhưng là xe của vệ sĩ, chứ không phải xe của anh, các vệ sĩ nhìn nhau không biết tại sao phu nhân không ngồi cùng cậu chủ.

Phong Khải Trạch đuổi hết mọi người đi rồi cũng chen vào ngồi cùng cô.

Thương Tình thấy anh ngồi vào, sắc mặt càng thêm phần khó coi, cô không biết Phong Khải Trạch rốt cuộc muốn làm gì! Đang yên đang lành cứ phải sang chọc chó mới được à?

"Giận rồi à?"

Phong Khải Trạch nắm lấy tay cô, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt chớp chớp thả thính, đến cả nốt ruồi bên khóe trái mắt cũng chói mắt cực kỳ.

Thương Tình vẻ mặt không cảm xúc, thu tay về, "Không."

Phong Khải Trạch bỗng cong môi cười!

Hào quang của anh vô cùng mạnh mẽ, lúc anh vui người khác cũng vui lây, sức nóng của,anh vô tận như một viên kim cương.

"Em ghen rồi!"

Phong Khải Trạch đưa ra kết luận.

Thương Tình cười lạnh, cô có gì mà ghen chứ? Khoảnh khắc cuối cùng ở kiếp trước, Thương Thiến Thiến nói cho cô biết anh và Nhạc Mộng Như đính hôn rồi, tuy chưa kết hôn nhưng đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn, cô có gì mà ghen chứ?

Cô lạnh lùng nhìn Phong Khải Trạch, đôi mắt trong trẻo sáng như sao, như có thể nhìn thấy vào tim của đối phương. "Anh nói xong chưa? Tôi còn có việc, anh không đi, tôi sẽ bắt taxi đi đấy."

"Đừng gấp, đi luôn đây."

Tâm trạng Phong Khải Trạch không tệ, anh vẫy tay, người bên ngoài nhìn thấy, lập tức khởi động.

Mỗi lần Phong Khải Trạch ra ngoài có ít nhất bốn chiếc xe đi theo, tuy hai người họ đang ngồi xe chuyên dụng của vệ sĩ nhưng vẫn cực kỳ thoải mái. Phong Khải Trạch mở tủ lạnh mini ra thấy có sữa tươi liền đưa luôn cho Thương Tình, cô nói chuyện lâu như thế chắc chắn là khát rồi.

Thương Tình liếc anh, "Tôi không uống cái này."

Phong Khải Trạch hơi ngượng ngùng, lớn tới chừng này, trước giờ đều là người khác phục vụ anh, chứ anh chưa từng phải đoán ý người khác, đừng nói là nhớ đến sở thích của người khác.

Anh vô cùng ảo não, bỗng cảm thấy bản thân theo đuổi cô quá thất bại!

Anh cất sữa đi, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Cho tôi hai ngày, à không một ngày, tôi nhất định sẽ tìm hiểu hết các sở thích của em."

Thương Tình thấy anh lại bắt đầu lên cơn rồi, chẳng thèm để ý nữa.

Tính thời gian thì hôm nay có thể trị bệnh cho em trai của Tư Không Cẩn rồi, vả lại ở kiếp trước đã từng điều trị một lần, kiếp này càng dễ dàng hơn. Chỉ có điều, Tư Không Cẩn kiếp trước hại cô như vậy, cô không làm gì đó thì thật có lỗi với bản thân.

Thấy Thương Tình lại mặc xác mình, Phong Khải Trạch nghĩ một hồi rồi bỗng mở lời.

"Thực ra thì chuyện lúc nhỏ, là ai cứu tôi cũng không quan trọng nữa."

Thương Tình bỗng sững sốt.

Thấy cô có phản ứng, Phong Khải Trạch liền nghiêm túc nói.

"Trước kia đối xử với em như vậy là tôi không đúng, nhưng tiếp xúc thời gian này, tôi thật sự thích con người em, cho nên chuyện đó ai thật ai giả, đã không quan trọng nữa."

Thương Tình nghe xong, bèn liếc anh.

"Ai thật ai giả? Vậy anh cảm thấy chuyện anh bị rơi xuống nước đó, là Nhạc Mộng Như lừa anh hay là tôi lừa anh?"

Phong Khải Trạch không ngờ Thương Tình sẽ so đo chuyện này, khẽ ngập ngừng, thật ra chủ quan thì anh tin Thương Tình, nhưng qua thời gian lâu rồi, cũng không có chứng cứ, anh không biết phải làm sao trả lời mới đúng. Nếu nói anh tin cô, có phải Thương Tình sẽ cảm thấy anh lập trường không kiên định?

Nhưng sự do dự của anh đủ để Thương Tình hiểu nhầm, cô bỗng cảm thấy bực mình! Quay đầu đi không nói gì nữa.

Phong Khải Trạch thấy hình như Thương Tình lại giận nữa, lúc này mới biết mình phạm phải sai lầm gì, nhưng không biết tại sao, Thương Tình cứ luôn lành lạnh với anh, giờ thấy cô giận anh lại thấy vui!

"Cho nên mới bảo em ghen rồi!" Anh nói nhanh, giọng khẳng định.

Thương Tình nghe xong, bướng bỉnh nói, "Không có!"

Phong Khải Trạch thì lại chắc chắn, anh huênh hoang cười, "Em biết không? Em mà giận là tôi thấy vui, em vẫn để ý tới tôi lắm, đừng cứng miệng nữa!"

Thương Tình nghe xong, mất kiên nhẫn túm cổ áo anh kéo về phía mình!

Vệ sĩ đang lái xe phía trước giật mình! Làm sao bây giờ, hình như phu nhân muốn động tay động chân với cậu chủ, anh có nên bảo vệ cậu chủ không?

Phong Khải Trạch thấy thế liền ấn nút, một tấm vách ngăn lập tức kéo xuống, sau đó vệ sĩ không nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa.

Anh giơ hai tay đầu hàng, nhưng mặt cười rất đắc ý.

"Được rồi, bây giờ người khác không nhìn thấy nữa, em muốn ức hiếp tôi thế nào cũng được, đừng giận nữa được không?"

Anh dừng lại một chút, rồi nói rõ từng từ một, "Tôi và Nhạc Mộng Như thật sự không có gì."

Thương Tình hừ một tiếng, gương mặt nhỏ lạnh như băng áp lại gần, ánh mắt sắc lẹm.

"Anh và cô ta có gì hay không tôi không có hứng thú biết! Anh còn nói linh tinh cái gì nữa thì mở cửa cho tôi xuống xe!"

Phong Khải Trạch đột nhiên cười, gật đầu nhìn cô.

"Em nhìn em xem, em chẳng khách khí gì với tôi cả, thật ra là em đã tin tôi thích em rồi, biết tôi sẽ không làm tổn thương em nên mới dám đối xử với tôi như vậy đúng không?"

Nói xong, không cần Thương Tình kéo, anh cũng tự tiến sát lại.

Thu lại nụ cười, đôi mắt đẹp đẽ tràn đầy sự nghiêm túc.

"Tôi thật sự thích em, tôi không thích vòng vo tam quốc, thích thì nói là thích, lúc trước tôi đối xử không tốt với em, cũng đã có nhiều chuyện xảy ra. Em có thể giận cũng có thể hận, nhưng cho tôi cơ hội được không."

Ánh mắt anh tràn đầy sự kiên định.

"Tôi đã chắc chắn là em thì em bắt buộc phải là của tôi!"

Thương Tình càng nghe, khớp tay nắm chặt càng kêu răng rắc, nhưng sau cùng vẫn không đánh.

"Anh chắc chắn đến thế cơ à? Anh nên biết, tôi cũng là người có thù tất báo! Nếu mười mấy năm trước anh không thích tôi thì sau này cũng không cần thích nữa. Hơn nữa, đừng nói là mười mấy năm, cho dù hai mươi mấy năm, năm mươi năm! Đến khi chết! Tôi cũng không sẽ thích..."

Cô còn chưa kịp nói hết thì đã bị nụ hôn của Phong Khải Trạch chặn lại! Thương Tình lập tức cắn anh, Phong Khải Trạch kịp thời buông ra, tiếc nuối nói.

"Quả nhiên, lúc không nói chuyện em đáng yêu hơn."

Tay Thương Tình vừa động, một cây kim xuất hiện trong tay cô, ánh mắt sắc lạnh, chuẩn bị phóng kim!

Phong Khải Trạch khẽ nhướng mày.

"Nếu em dám nhúc nhích, tôi sẽ kéo vách ngăn lên để mọi người nhìn thấy, em bị tôi cưỡng hôn như nào!"

"Anh... không biết xấu hổ!"

Phong Khải Trạch không tức giận chút nào, "Biết xấu hổ thì có theo được vợ không?"

Nói xong anh lại hôn Thương Tình, cách anh thích một người rất thẳng thắn, chính là muốn gần cô, dính lấy cô, hận không thể ôm cô vào lòng không buông.

Bây giờ Thương Tình có giãy cũng không thoát được, thế là không thèm giãy nữa, dù sao thì dây thần kinh xấu hổ cũng đứt rồi, cô không tin đang trong xe mà Phong Khải Trạch dám làm gì cô!

Phong Khải Trạch đương nhiên là không làm vậy, mắt anh đỏ ngầu lên, nỗ lực kiềm chế bản thân, đến lúc không khống chế được nữa mới chịu dừng lại.

Thương Tình lầm lì xoa đôi môi sưng đỏ, quay đầu không thèm nhìn anh.

Lúc này đã đến nhà Tư Không rồi, Thương Tình lập tức gạt chuyện với Phong Khải Trạch sang một bên.

Còn Phong Khải Trạch gượng gạo vắt chéo chân, cả người bồn chồn, nghĩ, có nên tổ chức hôn lễ ở nước ngoài không? Anh sắp không chịu được nữa rồi!

Một bên khác, Nhạc Mộng Như đang trong chuyến lưu diễn toàn quốc, sắc mặt lúc này rất khó coi, cô ta mới đi có ba tháng, thành phố Hải Trung đã biến động lớn như vậy rồi? Không được! Cô phải về trước kỳ hạn, nổi tiếng hơn nữa thì có tác dụng gì? Cái cô muốn là địa vị thiếu phu nhân của nhà họ Phong kìa!

Thương Tình.... một kẻ vô dụng thôi, còn muốn trở mình?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net