Chương 72: Tức giận đánh người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc xuống xe, Phong Khải Trạch đã đưa cho cô khẩu súng này. Nhà Tư Không tuy rằng nghiêm ngặt hơn nhà họ Vạn, nhưng cũng không phải nơi dễ ra vào gì, thấy không, cần dùng đến rồi này.

Vương Sâm ôm chân quỳ trên đất, trừng mắt nhìn Thương Tình vẻ không thể tin được, oán hận, không cam lòng, giận dữ! Hắn ta hận không thể lập tức phản kích lại! Nhưng mà không được, trước mắt Thương Tình đã hại Tư Không Trường Sinh, hắn không được động đến Thương Tình, bởi vì bọn hắn cần một người để chịu cơn giận của Tư Không Cẩn.

Hắn nghiến răng ken két nói, "Thương Tình! Cô được lắm! Cô đúng là không sợ chết! Đợi đó đi! Cậu chủ nhất định sẽ xé cô ra làm trăm mảnh!"

Thương Tình đang ngồi, khẽ cúi xuống nhìn hắn, Vương Sâm quỳ ở chỗ cách cô khoảng năm mét, khoảng cách này rất tốt, cô dễ nhắm trúng hơn.

Cô ước lượng khẩu súng, vừa xoa giảm cơn đau ở huyệt hợp cốc vừa cười, nói.

"Biết tại sao tôi lại bắn anh không?"

Dáng vẻ điềm tĩnh của Thương Tình làm các vệ sĩ đang bao vây cô vô cùng kinh ngạc, cảm thấy cô đúng là không sợ chết!

Bởi vì Thương Tình cầm súng đứng bên cạnh Tư Không Trường Sinh, bọn họ không dám làm bừa, sợ sau này bị truy cứu trách nhiệm.

Nhưng đến lúc Tư Không Cẩn tới, Thương Tình chết chắc!

Thương Tình vẫn ung dung như không nhìn thấy ánh mắt như hổ rình mồi của đám vệ sĩ xung quanh, cô tiếp tục cười rồi bảo.

"Chưa được cho phép mà anh đã dám tăng lượng thuốc, có thể thấy anh có ý đồ riêng, hơn nữa... anh còn muốn mượn tay tôi giết người, chứng tỏ anh không trung thành với Tư Không Cẩn, dã tâm không nhỏ!"

Đám vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, nghe ý của Thương Tình có phải là thuốc Vương Sâm bưng lên có vấn đề? Có vấn đề mà dám đưa cho cậu út uống?! Trừ phi Thương Tình cố tình hại cậu út?

Các vệ sĩ đang tưởng tượng ra hàng loạt thuyết âm mưu, không biết vô tình hay cố ý mà tách Thương Tình và Vương Sâm ra, chuẩn bị báo cáo lại chuyện này cho Tư Không Cẩn.

Vương Sâm nghe xong, cố đè lại sự hoảng loạn trong lòng, hung hăng nói.

"Đừng có ngậm máu phun người! Ai tăng liều lượng chứ? Lẽ nào cô chỉ ngửi đã phân biệt được?"

Lúc này bác sĩ cầm hộp thuốc cấp cứu vội vàng chạy đến, Tư Không Trường Sinh lúc này trông cực kỳ ghét đáng sợ, bọn họ không dám di chuyển, đành khám tại chỗ rồi tính tiếp.

Vị bác sĩ nọ thầm trao đổi ánh mắt với Vương Sâm, sau đó vội vàng khám cho Tư Không Trường Sinh. Vài phút sau, người đó run rẩy nói, "Không ổn rồi, cậu út... cậu út sắp chết rồi!"

Ông ta còn chưa nói xong bỗng có tiếng quát lớn truyền đến!

"Ông đang nói bậy gì thế?!"

Mọi người đều kinh sợ! Tư Không Cẩn tới rồi!

Tư Không Cẩn đã từng thấy được năng lực của Thương Tình nên rất tin tưởng cô, cũng tin tưởng Phong Khải Trạch cho nên không hề lo lắng.

Lại thêm chuyện Thương Tình nhờ anh lần trước... vì không muốn đối đầu với nhà họ Vạn, nên anh không giúp cô, thấy ngại nên không dám ở cùng với cô, không ngờ anh vừa buông lỏng một lúc mà đã xảy ra chuyện thế này?!

Bác sĩ thấy vậy, hoảng sợ nói.

"Cậu chủ! Cậu tìm tên lang băm này ở đâu vậy? Cơ thể cậu út yếu ớt, dùng thuốc bắt buộc phải cẩn trọng, nhưng người phụ nữ này lại cho cậu ấy uống đồ bổ quá liều, cơ thể không hấp thụ được, bây giờ lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, thần tiên cũng không cứu được nữa! Người phụ nữ này chính là hung thủ! Nhất định là cô ta cố ý làm vậy!"

Bác sĩ khăng khăng khẳng định Tư Không Trường Sinh sắp chết rồi, tình trạng hiện tại của cậu ấy y như trước đó ông ta suy đoán, xuất huyết mà chết.

Ông ta nghi ngờ Thương Tình căn bản không hiểu về y thuật, nếu không sao lại kê ra đơn thuốc như vậy chứ? Vậy mà Tư Không Cẩn lại tin tưởng cô ta như thế, đúng là quỷ tha ma bắt!

Em trai hắn sắp chết rồi sao?

Tư Không Cẩn nghe xong liền khiếp sợ! Hắn lao đến trước mặt Tư Không Trường Sinh, rồi bị cảnh tượng trước mắt kích thích đến mức con ngươi co lại!

"Trường Sinh?!"

Vết máu trên người Tư Không Trường Sinh thật sự khiến ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ! Cậu như không còn thở môi tím tái như đã chết! Không ai dám đụng vào!

"Đừng động vào cậu ấy."

Thương Tình đột nhiên lên tiếng, cô liếc nhìn vị bác sĩ khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi kia với vẻ mặt kỳ quái, trầm giọng nói, "Cậu ta chưa chết, nhưng anh mà động vào thì cậu ta sẽ chết thật đấy!"

Tư Không Cẩn toàn thân căng cứng, nghe Thương Tình nói vậy, hắn nhìn chằm chằm Thương Tình với ánh mắt hung ác, mất kiểm soát ngay lập tức!

"Là cô! Tại sao cô muốn hại em tôi?"

Em trai hắn sắp chết rồi, là Thương Tình hại nó, đã thế còn lạnh lùng ngồi ngay bên cạnh, chẳng có chút chột dạ nào cả.

Hắn không nhẫn nhịn nổi nữa, túm cổ áo Thương Tình!

"Sao cô lại giết em tôi? Là vì lần trước tôi không giúp cô đối phó nhà họ Vạn nên cô giết em tôi để trả thù à?! Cô là đồ phụ nữ ác độc!"

Mắt Tư Không Cẩn đỏ ngầu, hoàn toàn mất lý trí.

Thương Tình cau mày, "Không phải, bác sĩ của anh có vấn đề, ông ta không..."

Cô còn chưa nói xong thì Tư Không Cẩn đã dí súng vào đầu cô!

"Đồ đê tiện! Cô dám làm hại Trường Sinh, thế thì cô chết đi! Đi chết đi!"

Thương Tình không ngờ Tư Không Cẩn lại điên cuồng như vậy, khoảnh khắc bị dí súng vào đầu, cô không khỏi trợn to mắt!

Chỉ nghe 'pằng' một tiếng, Tư Không Cẩn nổ súng rồi, nhưng đúng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, có người hất tay anh ta lên, súng bắn lên trời.

Giây tiếp theo, Thương Tình liền rơi vào một cái ôm chặt, Phong Khải Trạch bừng bừng lửa giận trừng mắt nhìn Tư Không Cẩn, "Tư Không Cẩn! Anh điên rồi sao? Dám động vào người phụ nữ của tôi?!"

Lúc nhìn thấy Phong Khải Trạch, Tư Không Cẩn dần tỉnh táo lại, hắn đang làm gì thế này? Đáng lẽ ra phải tìm cách cứu em trai trước mới phải! Dù cho chỉ còn một hơi thở cuối cùng, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Trường Sinh chết đi như vậy được!

Thấy hắn không nghe lời khuyên, cứ muốn động vào Tư Không Trường Sinh, Thương Tình dùng sức đẩy mạnh hắn ra, đứng chắn trước mặt Tư Không Trường Sinh nói, "Anh bình tĩnh đi! Chẳng phải anh nói tin tưởng tôi sao? Tôi không cho phép anh động vào cậu ấy!"

Tư Không Cẩn bị cô đẩy ra, muốn cười mà không cười nổi, đôi mắt ánh lên sự hung ác nham hiểm xuyên qua lớp kính, nhìn Thương Tình đầy vẻ thù hận.

"Đời này chuyện hối hận nhất mà tôi làm chính là tin tưởng cô, giao Trường Sinh cho cô!"

Hắn hít sâu một hơi, trong giọng nói chứa hận ý điên cuồng khát máu!

"Nếu Trường Sinh chết rồi, tôi sẽ cho cả nhà họ Thương cô chôn cùng nó!"

Thương Tình tức muốn nổ phổi, cô khó khăn lắm mới bỏ qua cho Tư Không Cẩn được vì nghĩ rằng bản thân đã hận sai người.

Ai ngờ hắn vừa nghe tên bác sĩ kia nói đã chẳng rõ trắng đen, muốn giết cô!

Nếu vừa rồi Phong Khải Trạch không đến kịp thời, cô đã bị Tư Không Cẩn giết rồi! Nghĩ tới đây, ánh mắt Thương Tình cũng trở nên vô cùng đáng sợ, nắm chặt súng trong tay!

"Nếu như cậu ta chết rồi, cả gia đình tôi chôn cùng cậu ta cũng được! Bây giờ anh bình tĩnh lại ngay cho tôi! Anh còn dám động vào tôi thì Tư Không Trường Sinh sẽ phải chết thật đấy!"

Tư Không Cẩn không biết có nên tin lời cô không, dáng vẻ hiện giờ của Trường Sinh khiến tim anh như bị khoét một lỗ lớn máu chảy đầm đìa.

"Chôn cùng? Nghe thì hay đấy... cô... cô còn không bằng một cọng tóc của Trường Sinh! "

Tư Không Cẩn vẫn chưa kiểm soát được sát khí, nhìn sang Tư Không Trường Sinh hắn càng thêm hận! Cả hoa viên như bị đóng băng, ánh mặt trời chiếu xuống hắn cũng không thêm chút hơi ấm nào!

Ngay sau đó, Phong Khải Trạch bước lên một bước, nắm lấy tay Thương Tình, cùng đứng kề vai sát cánh với cô, lạnh lùng nhìn về phía Tư Không Cẩn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net