Chương 81: Gạt bỏ những lời đồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lâm Dịch Thục, bà ở bên ngoài nói tôi như thế nào, nhưng bởi vì tôi sợ bà, sợ Lâm gia nhà bà cho nên vẫn luôn không dám giải thích, đúng lúc, hôm nay mọi người đều có mặt ở đây, chúng ta nói rõ ra hết luôn đi!"

Trong mắt Lâm Dịch Thục lóe lên một tia hoảng loạn, nhưng lúc này, người chủ trì bữa tiệc đã đến, nhìn thấy Thương Tình, Lâm Văn Phong do dự một lát, cuối cùng vẫn kéo cô!

"Thương Tình, hôm nay là ngày trọng đại của Lâm gia, cô có chuyện gì giải quyết riêng được không?"

Thương Tình hất tay Lâm Văn Phong ra, liếc mắt nhìn anh, cười lạnh, "Giải quyết riêng? Nhà chúng tôi sắp phá sản rồi, sao tôi phải giải quyết riêng? Anh có biết lúc nãy ông nội và bố anh đã nói gì với tôi không? Nói tôi nếu dám không nghe lời Lâm Dịch Thục thì Lâm gia các người sẽ làm cho nhà chúng tôi phá sản! Ha ha, thật là oai phong! Rốt cuộc là Lâm Dịch Thục gả chồng, hay là Thương gia chúng tôi ở rể, dì à, tốt nhất là bà nói rõ ra ngay ở đây đi!"

Thương Bách Tề thay đổi sắc mặt, cũng không quan tâm tới mất mặt nữa, sắc mặt tái nhợt hỏi, "Bọn họ... thật sự dám nói như vậy?"

Lâm Văn Phong khó xử, anh biết lúc nãy ông nội gọi tất cả mọi người đến nhà sau, anh cũng biết là vì chuyện của dì và dượng, chuyện như vậy trước đây cũng từng xảy ra, nhưng anh không quan tâm.

Trước kia mỗi lần như vậy Thương Tình đều khóc lóc chạy đi, anh không rõ nội tình, mẹ anh nói bởi vì Thương Tình không nghe lời cho nên mới nói cô ấy mấy câu, không ngờ sự thật lại là như thế!

Mọi người xung quanh đều ôm dáng vẻ xem kịch hay, Lâm gia thật quá oai phong, lại dám nói ra những lời như vậy, hơn nữa con gái đã gả ra ngoài như nước hất đi, thế mà còn muốn quản lí chuyện trong nhà của con gái, cái gia đình vợ này thật là... dài tay nhiều chuyện!

"Sao có thể? Tôi... Lâm gia chúng tôi sao có thể nói ra những lời như vậy!"

Lâm Dịch Thục hơi giận dữ, lại căm hận nói, "Cô... cô đánh mẹ kế của mình trước mặt nhiều người như vậy! Cô thật sự làm mất hết mặt mũi của Thương gia chúng ta rồi! Vậy mà cô còn dám bịa đặt vô lý nữa hả?"

Bà ta cầu cứu kéo lấy Thương Bách Tề, "Bách Tề, anh nói gì đi..."

Thương Bách Tề lạnh lùng liếc nhìn bà ta, sự lạnh lẽo trong ánh mắt đó khiến Lâm Dịch Thục phải rụt tay lại.

Thương Tình cười mỉa mai, quét mắt nhìn những người xung quanh, rồi mở miệng nói, "Lúc trước Lâm Dịch Thục ở bên ngoài nói xấu tôi thế nào, tôi đều im lặng nhẫn nhịn, nhưng hôm nay, tôi không nhẫn nhịn được nữa! Hôm nay tôi muốn hỏi tất cả mọi người ở đây, mọi người đã nghe Lâm Dịch Thục nói những gì, chúng ta sẽ đối chất ngay tại chỗ!"

Có một người phụ nữ từ lâu đã thấy Lâm Dịch Thục không thuận mắt, giả vờ tức giận lên tiếng nói.

''Cô bé này, con thật không hiểu chuyện, Dịch Thục tốt với con cỡ nào chứ! Mỗi tháng bà ấy đều cho con năm mươi ngàn tệ tiêu vặt nhưng chỉ cho Thiến Thiến có năm ngàn tệ thôi đó! Thế mà con còn đánh bà ấy!"

"Rất tốt." Thương Tình nhìn chằm chằm Lâm Dịch Thục, "Năm mươi ngàn, bà đưa tiền mặt hay là chuyển khoản cho tôi?"

Lâm Dịch Thục thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, Lâm Văn Phong lại không giúp bà, người của Lâm gia vẫn còn ở phía sau, không thể trốn tránh nên run rẩy trả lời, "Có lúc đưa tiền mặt, có lúc chuyển khoản..."

Thương Tình lại cười, "Bà chuyển bằng điện thoại hay máy tính?"

Lâm Dịch Thục không hiểu ý đồ của cô, bởi vì căng thẳng cho nên dựa theo lời nói của cô trả lời, "Có lúc dùng điện thoại..."

"Vậy bây giờ bà lấy điện thoại ra tìm, chỉ cần bà tìm ra được bất cứ số tài khoản ngân hàng nào có có liên quan đến tên của tôi, thì coi như bà đã từng chuyển tiền cho tôi."

Lâm Dịch Thục giật mình! Vội vàng giấu điện thoại ra sau lưng mình, "Ta... ta chuyển tiền xong thì xóa tin nhắn luôn rồi..."

"Sau đó mỗi tháng bà đều tìm tôi lấy sô tài khoản một lần? Được, tôi lại hỏi bà, tôi có thẻ của ngân hàng nào? Chắc không phải chuyện này bà cũng không biết chứ?"

Sắc mặt Lâm Dịch Thục trắng bệch, bà ta chưa từng chuyển tiền thì làm sao biết được?

Thương Tình cười nhìn Thương Bách Tề, "Bố, bố có biết không? Trước giờ Lâm Dịch Thục chưa từng cho con một xu nào cả, bà ta mua cho con quần áo toàn là đồ lỗi rẻ tiền, thẻ ăn ở trường cũng được nạp tiền sẵn, nhưng tiền trong thẻ mỗi tháng đều không đủ ăn, bố nói con ăn mặc quê mùa, ha ha, con chỉ có số quần áo quê mùa đó để mặc thôi, có lúc con xin tiền bà ta, bà ta nói Thương gia đều nhờ bà ta mới chống đỡ được, con ăn của bà ta, ở của bà ta, lại còn hỏi tiền? Bố, bố nghèo đến mức không nuôi nổi con gái rồi sao?"

Sắc mặt Thương Bách Tề rất đáng sợ! Mỗi tháng ông đều đưa cho Lâm Dịch Thục rất nhiều tiền để chi tiêu trong nhà, Lâm Dịch Thục nói đa số đều đưa cho Tình Tình tiêu hết rồi...

"Không... không phải như thế! Bách Tề, là tự Tình Tình nó thích những bộ quần áo xấu xí đó..."

Lâm Dịch Thục càng giải thích càng vô vị, những ánh mắt xem kịch như đang bắn thủng trăm ngàn lỗ trên người bà ta! Ngay cả hai người bạn của bà ta cũng cảm thấy không đúng lắm, lặng lẽ lùi ra, hơn nữa người chủ trì yến tiệc hôm nay lại là Lâm Văn Phong, còn những người khác của Lâm gia đều đang bận rộn chải chuốt ăn diện, xem ra hình tượng mẹ kế hiền lành mà Lâm Dịch Thục hao tâm trình diễn bao lâu nay, chỉ sợ hôm nay sẽ hoàn toàn sụp đổ!

"Còn gì nữa không? Lâm Dịch Thục còn nói gì nữa không? Ai có thể nói cho đương sự là tôi biết tôi đã làm những gì mà bản thân cũng không biết không?!"

Lúc này Thương Bách Tề cũng không ngăn cản cô nữa, ông cũng muốn xem thử Lâm Dịch Thục coi Thương gia như thế nào, đối xử với Tình Tình như thế nào!

Một cô gái nhỏ cảm thấy Thương Tình rất khí phách, đột nhiên bước ra nói lớn, "Lâm Dịch Thục nói cô từ nhỏ đã thích nói dối, thích tằng tịu với con trai, còn nhỏ tuổi mà đã có bạn trai, bảo tôi đừng học theo cô..."

Cô ta còn chưa nói xong đã bị mẹ mình kéo ra sau, có chút thấp thỏm nhìn Thương Tình.

"Thật thú vị." Thương Tình nhìn chằm chằm Lâm Dịch Thục, "Nói dối? Tôi đã nói dối những gì? Lúc nào, ở đâu, nói cái gì? Ngoại trừ bà và Thương Thiến Thiến còn ai có thể làm chứng? Tôi có bạn trai? Tên gì, bao nhiêu tuổi, trông như thế nào? Thật nực cười, tự bản thân tôi lại chẳng biết gì hết."

Cô vừa đặt ra một đống câu hỏi, đầu Lâm Dịch Thục đã hỗn loạn, lại không biết phải phản bác như thế nào!

Bà ta muốn tiếp tục bịa đặt, nhưng như vậy hình tượng của bà ta thật sự sẽ hủy hoại hoàn toàn! Sao người của Lâm gia còn chưa ra đây nữa? Lâm Văn Phong tên nhóc thối tha này sao lại không gọi người đến cản Thương Tình lại chứ!

"Còn gì nữa không? Còn gì nữa?"

Thương Tình lại lên tiếng hỏi, thái độ đó giống như đã bị mẹ kế bức đến phát điên, nên không còn biết sợ gì nữa!

Trong đám đông có người thấp giọng nói.

"Lâm Dịch Thục nói cô không phải con ruột của ba cô!" Người nói là một phụ nữ rất gợi cảm, "Bà ta nói lúc trước mẹ ruột của cô Dương Nhan Sơ rõ ràng đã có người trong lòng, nhưng lại đột nhiên kết hôn với ba cô, nói không chừng bởi vì Dương Nhan Sơ đã có con với người ta, nhưng người ta không nhận, nên mới gả thấp đến Thương gia."

"Cái gì?" Thương Bách Tề tức giận trợn mắt nhìn Lâm Dịch Thục! Ông không ngờ Lâm Dịch Thục lại dám nói ra những lời như vậy, mặt mũi của Thương gia từ lâu đã bị bà ta làm cho mất sạch rồi!

"Ha..." Thương Tình cười nhạt, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, "Hình như nhóm máu của bố tôi là Rh thì phải?"

Cô nhìn Thương Bách Tề, "Năm năm trước bố gặp tai nạn xe cần máu gấp, em gái sợ đau, là tôi truyền máu cho bố, dì à, bà cho rằng người có nhóm máu Rh rất nhiều sao, hay là cho rằng người khác đều rất ngu ngốc, nói thật, lúc trước tôi nhát gan cho rằng chỉ cần ngoan ngoãn thì bà sẽ tha cho tôi, không ngờ bà không chỉ không cho tôi được sống yên ổn ở nhà, mà còn giúp cho tiếng xấu của tôi vang xa ở bên ngoài."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net