Chương 97: Làm anh thích chết mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đi, đối diện với anh mắt muốn nói lại thôi của các binh sĩ và giáo sư, Thương Tình mỉm cười.

"Mọi người muốn hỏi tại sao tôi không ở lại?"

Một binh sĩ trẻ tuổi trong đó gật đầu, anh là người Phong Khải Trạch mang đến từ trong nước, trung thành tận tâm lần đầu tiên anh nhìn thấy thiếu gia thích một người đến như thế, mặc dù người này rất thông minh nhưng cũng quá tuyệt tình!

Thương Tình cười, "Mọi người không hiểu anh ấy, lúc nãy nếu tôi muốn ở lại thì chúng ta vẫn chưa ra ngoài tôi đã bị anh ta trói lên xe rồi."

Mọi người nhìn cô kinh ngạc, Thương Tình nhìn lại bệnh viện ở sau lưng, nhàn nhạt nói.

"Ở lại chắc chắn phải ở, nhưng mà bây giờ anh ấy rất bận, tôi cũng lười cãi nhau với anh ấy, tôi đến đây để cứu người, việc nghiên cứu thuốc điều trị là nhiệm vụ của giáo sư Tất bây giờ binh lính của chúng ta chia làm hai đường, giáo sư Tất đưa giáo sư Thang và giáo sư Lý đi, anh, hộ tống bọn họ, Bàng Thất anh dẫn mười mấy người đi theo tôi."

Thương Tình dặn dò xong trực tiếp kéo Bàng Thất đang ngây ngẩn ra đi mất, thiếu gia bảo bọn họ bảo vệ phu nhân, nhưng phu nhân không nghe lời bây giờ anh có nên mách không?

Thương Tình liếc anh ta.

"Tôi muốn tốt cho thiếu gia các anh thôi, anh chắc chắn muốn mách chứ?"

Bàng Thất run rẩy! Phu nhân thật đáng sợ, còn đọc được suy nghĩ của người ta!

Lúc này Phong Khải Trạch vô cùng chán nản, lúc dẫn người bố trí phòng thủ, sắc mặt vẫn rất ảm đạm, Tả Kỳ nhìn thấy ở bên cạnh bất mãn lên tiếng.

"Thương tiểu thư không đáng để anh đối xử tốt như vậy." Người phụ nữ tham sống sợ chết đó không nói hai câu đã đi mất, sao có thể xứng với thiếu gia của bọn họ?

Phong Khải Trạch lập tức âm trầm nhìn anh ta,"Sau khi cuộc chiến kết thúc, trở về lĩnh gia pháp! Bên cạnh tôi không cần thuộc hạ nghi ngờ quyết định của chủ nhân!"

Tả Kỳ cảm thấy ấm ức, Hữu Hoành vỗ vai anh ta.

"Cậu quá khắt khe rồi, nếu như phu nhân tham sống sợ chết, cô ấy đã không chạy đến đây."

Tả Kỳ vốn đang bực tức bỗng ngẩn ra, cảm thấy Hữu Hoành nói cũng có lý.

Phát súng đầu tiên vang lên, hai nhóm đang đối đầu với nhau trong một trấn không người, lực sát thương của vũ khí đủ để khiến xương cốt con người phải tan biến, rất nhiều người đã chôn vùi ở đây còn có rất nhiều người bị thương, nhưng ngay lúc này không có ai dám đưa người bị thương đi, chỉ một động tác nhỏ cũng có thể mất mạng!

Mà lúc này Thương Tình đang ở phía sau Phong Khải Trạch, cô dẫn người đi tìm vòng vòng trong thành phố, cuối cùng nhìn trúng một chiếc xe phun nước.

Ở nơi khói lửa như thế này cô không quan tâm cách làm độc ác như thế nào, chỉ cần có thể đối phó với kẻ thù, tại sao không can đảm thử chứ?

Tiếng súng đạn càng lúc càng dày đặc, lúc này, những căn nhà ở hai bên đột nhiên phun nước, quân địch toàn thân đã ướt sủng có hơi kỳ quái, là muốn tắm cho bọn họ à?

Nhưng bọn họ nhanh chóng đã biết được sự lợi hại trong đó, thứ nước kia làm cho da có cảm giác nóng rát mặc dù không đến nổi lỡ loét, nhưng vẫn rất đau!

Bọn họ vội vàng chĩa súng vào tòa nhà, sau đó tránh khỏi cơn mưa nhân tạo, nhưng chỉ một lúc như vậy đã chết không ít người!

"Có người đang giúp chúng ta."

Đúng ra đây là chuyện vui nhưng lông mày Phong Khải Trạch lại nhếch lên, chỉ cảm thấy trái tim như đang rơi tự do!

"Yểm hộ những người đang giúp chúng ta!"

"Dạ!"

Thương Tình từ nơi xa cũng nghe thấy mệnh lệnh của Phong Khải Trạch, hơi cong môi.

Một lúc sau, một chiếc xe phun nước lao ra, xông về phía quân địch!

Trên xe không có người nhưng súng nước bắn ra bốn phía, làm cho phiến quân ở một bên đều ướt sũng, mặc dù có hơi đau, nhưng cố gắng nhẫn nhịn cũng không phải không được, cho nên lúc xe đi qua, bọn họ sợ có bom trên đó nên không dám ngăn cản chỉ tránh né, cho nên từng người đều đã ướt đẫm, vô cùng khó chịu.

"Kế hoạch hai bắt đầu."

Thương Tình ở xa quan sát, ra lệnh bằng bộ đàm.

Bàng Thất nghe thấy nhanh chóng hành động, bọn họ đã đen từng bó cành cây từ trong nhà kho bệnh viện ra ngoài, Thương Tình rắc rất nhiều bột thuốc lên đó, sau khi đốt cháy, một làn khói xanh đen bay ra chiến trường.

Bởi vì chúng bay ra từ phía sau Phong Khải Trạch, nên quân địch cũng không chú ý lắm, Bàng Thất đốt thêm mấy đám lửa nữa thuốc của Thương Tình cũng đã hết.

Suốt thời gian này cô cũng không phải không có chuẩn bị, cô sớm đã đề phòng có người đến quấy phá, mỗi ngày đều sai người của Phong Khải Trạch vào rừng cũng không phải chơi không.

Khói càng lúc càng dày, người của Phong Khải Trạch ngửi thấy chỉ cảm giác hơi cay mũi nhưng đám khói đó vừa bay đến bên quân địch lập tức vang lên những tiếng kêu thảm thiết!

Dường như đám khói đó có phản ứng với thứ trong nước chỗ nào bị ướt đều giống như bị tạt axit, đau đến mức bọn họ không cầm nổi súng nữa!

Mặc dù Phong Khải Trạch có hơi ngạc nhiên nhưng nếu lúc này không đánh thì lúc nào đánh nữa? Bọn họ thừa thắng xông lên, trong một lúc máu thịt đầy trời, tiếng la hét thảm thiết vang lên không dứt!

Bọn họ xông lên trước, những người bị thương tất nhiên vẫn ở nguyên tại chỗ, Thương Tình bận rộn tổ chức người của bệnh viện đưa những người bị thương này về, tốc độ của bọn họ rất nhanh nhưng vẫn rất có trật tự, Phong Khải Trạch xông vào trận chiến ở phía trước, còn Thương Tình ở sau lưng thay thế Bàng Cửu lo liệu hậu phương, hơn nữa vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh không hề hoảng hốt dường như còn có thể khiến người ta an tâm.

"Báo cáo phu nhân! Tất cả người bị thương đều đã được đưa đi!"

Lúc này ánh mắt Bàng Thất nhìn Thương Tình vô cùng tôn kính, còn dùng cả từ báo cáo.

Thương Tình cười thản nhiên, "Rất tốt, chỗ này không còn các anh nữa đi lên trước giúp đỡ đi!"

"Dạ!" Mười người cầm vũ khí lên lao về phía trước, lúc này nhiều thêm một người cũng đồng nghĩa với nhiều thêm một phần sức lực!

Phong Khải Trạch cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít, mặc dù anh đã bị thương nhưng đối phương đã bị đánh tan tác, khỏi phải nói anh đang vui sướng cỡ nào!

Đột nhiên! Mắt anh sáng lên!

"Bàng Thất?" Giật mình như gặp phải quỷ! Nếu Bàng Thất ở đây, vậy...

Nghe tiếng gọi của thiếu gia nhà mình, Bàng Thất xông như bay đến trước mặt anh, "Thiếu gia! Tôi về rồi!"

Ngữ điệu giống như chờ được khen ngợi này khiến Phong Khải Trạch thật sự muốn đập chết anh ta!

Anh kéo Bàng Thất đến một góc khuất, nghiến răng hỏi!

"Thương Tình đâu?"

Nói đến Thương Tình, mắt Bàng Thất lập tức sáng lên!

"Thiếu gia, anh không biết phu nhân giỏi cỡ nào đâu! Thời gian qua cô ấy đã sớm chuẩn bị xong hết rồi, khói độc vừa nãy là chúng tôi đốt đó..."

Anh ta vẫn chưa nói xong, mắt Phong Khải Trạch đã đỏ lên!

"Cô ấy trở lại rồi? Không phải cô ấy đi rồi sao?"

Bàng Thất không huyên thuyên nữa, ngưỡng mộ nhìn thiếu gia, "Phu nhân sợ anh càm ràm làm lỡ việc chính, nên không cãi anh, rời đi ngay nhưng chưa được bao xa đã quay trở lại... từ đầu phu nhân đã không định rời khỏi thiếu gia, phu nhân rất thích thiếu gia đó..."

Phong Khải Trạch nghe thấy thế trong lòng nóng rực, ngay cả mắt cũng nóng!

Người phụ nữ chết tiệt này! Thật không nghe lời! Thật không sợ chết? Lại thật khiến tên đáng chết là anh thích điên lên được!

"Đáng chết! Cô ấy đang ở đâu?"

"Đang cứu người, phu nhân bảo tôi nói với anh, nếu anh bị thương, cô ấy sẽ không cho bất cứ ai băng bó cho anh, bảo anh tự xem mà làm!"

Khóe miệng Phong Khải Trạch không nhịn được mà nhếch lên, anh hung dữ vỗ vai Bàng Thất, "Quay về tôi sẽ xử lý anh!"

Sau đó phấn khởi ôm súng xông ra ngoài!

Dường như cơ thể anh có một nguồn năng lực vô tận, hận không thể ngước mặt lên trời hét vài tiếng cho thỏa!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net