Ngoại truyện 24: Sườn mật ong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày trước hôm thi vòng hai, bọn họ quay về thành phố Tĩnh Hải. Huyên Hiểu Đông làm một tảng sườn nướng to, một nửa vị tỏi, một nửa vị mật ong. Những khúc sườn đều đặn bóng bẩy được xếp gọn gàng, sau khi tẩm ướp xong thì được bọc vào giấy bạc rồi cho vào lò nướng.

Lúc thành phẩm nướng xong được bưng ra, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta thèm thuồng, đến ngay cả Thịnh Vô Ngung cũng không kìm được buông câu cảm thán khen ngợi, "Quá đỉnh."

Mùi thơm ngào ngạt, vàng sém bóng loáng, rắc thêm bột ớt và bột thì là Ai Cập, xé một khúc sườn ra ăn thử, chất lượng thịt vô cùng tươi ngon, đúng là người ta phải trầm trồ.

Huyên Hiểu Đông cười, "Món này dễ lắm, tẩm ướp xong rồi gói kỹ vào giấy bạc, đem đi nướng là được. Cái chính là cần chia thành hai giai đoạn, sau khi nướng chín thì mở giấy bạc ra quết thêm một lớp mật ong, dầu ăn, nước chanh, rắc thêm vừng rồi nướng lại cho khô thịt thì ăn mới ngon. Thật ra đây là một món chính rất dễ để bắt tay vào làm, em học được mẹo này từ đồng đội đấy." Y lại hơi rầu rĩ, "Trước đây mỗi khi bọn em gặp phải khó khăn gì quá lớn trong lúc huấn luyện, đội bếp núc sẽ nấu món này, ăn để tăng cường sức khỏe, như vậy huấn luyện mới có thành tích tốt được."

Thịnh Vô Ngung vuốt tay y, "Tôi tin bài sát hạch thể năng của em nhất định sẽ ổn thôi." Nếu như Huyên Hiểu Đông có vấn đề, chỉ sợ tất cả mọi người đều thi không qua. Lượng vận động mỗi ngày của y đã kinh khủng tới mức làm anh cảm thấy đau lòng, thể lực và nghị lực của y thật sự hơn người, dù là ai cũng không thể ngờ trông một vóc dáng cao lớn thế này lại có thể bùng nổ sức chịu đựng lớn đến vậy.

Huyên Hiểu Đông lo lắng, "Không phải em sợ sát hạch, em sợ huấn luyện sau này cơ. Dù sao em cũng đã 30, không thể bằng người trẻ được."

Thịnh Vô Ngung thấy vẻ ủ rũ trên gương mặt vẫn còn trẻ trung chán, cắn răng véo mặt y, "Bảo em 20 người ta vẫn tin hết." Vóc dáng duy trì vận động dài hạn nên không có chút thịt thừa nào cả, gần như là không có mỡ, nếp sống cũng lành mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, ngủ sớm dậy sớm, tự canh tác tự trồng trọt tự ăn, mắc cảm vặt mấy hôm là khỏe re. Nhất là đôi mắt ấy, trắng đen rõ ràng, trong veo tinh khiết, bảo y 30 tuổi á? Ai tin? Thậm chí y còn nhanh nhẹn và khỏe mạnh hơn số ít thanh niên có nếp sống không tốt.

Ngược lại là chính bản thân anh đây, do hai chân ít vận động, dù mấy năm qua đã cố gắng tập trung duy trì việc rèn luyện, nhưng hai chân vẫn không tránh khỏi trạng thái gầy yếu, thiếu sức mạnh. Huyên Hiểu Đông nấu cơm ngon, anh không thể không ăn vượt quá khả năng ăn bình thường của mình. Thật sự nếu anh không chú ý hơn, thêm mười năm nữa, có khi trông anh sẽ già hơn Huyên Hiểu Đông mười tuổi mất. Suy nghĩ này khiến anh tỉnh ngộ ra, tỉ mỉ cân nhắc và tính toán lại năng lực thu hút mỗi ngày của mình, quyết định bỏ hết tất cả thói quen sống không tốt, rất biết tự hạn chế, kiên quyết phải gìn giữ vóc dáng.

Nghĩ tới đây, Thịnh Vô Ngung trông rất ấm ức, nhìn khúc sườn thơm mùi tỏi trước mặt mà không còn cảm thấy ngon nữa. Anh cầm ly nước ép trái cây bên cạnh, nhớ ra lượng đường trong nước trái cây cũng cao lắm, lại đành đặt xuống, đổi sang ly nước đá, sau đó nhắc nhở Huyên Hiểu Đông, "Bác sĩ nói tôi cần kiểm soát lượng đường, khoảng thời gian tới em đừng bỏ đường vào đồ uống nhé."

Huyên Hiểu Đông đáp lưu loát, "Được, em biết rồi."

Thịnh Vô Ngung tiếp tục nói: "Canh cũng không cần nấu nhiều như vậy, bỏ bớt muối và đường đi nhé."

Huyên Hiểu Đông xé khúc sườn, mùi thơm càng ngày càng ngào ngạt, "Được." Y cầm một miếng sườn giơ lên mép Thịnh Vô Ngung, mùi thơm độc đáo của mật ong và thì là Ai Cập quẩn quanh ở chóp mũi anh, "Anh ăn cái này trước đi, sáng mai em sẽ chú ý làm món thanh đạm hơn."

Thịnh Vô Ngung: "..."

Sườn nướng cả tảng lớn ăn siêu ngon, một mình Huyên Hiểu Đông đã ăn hết hơn nửa, sau khi ăn xong, y lại sốt sắng tới phòng tập thể hình.

Thịnh Vô Ngung nhận được một cuộc điện thoại, mở cuộc họp ngắn ngay trong phòng sách. Sau khi kết thúc, anh cũng thay quần áo thể thao rộng rãi, ra ngoài đi tới phòng tập thể hình, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông chỉ mặc một chiếc quần soóc rằn ri, đang tập plank.

Có lẽ y đã chạy xong 5km trên máy chạy bộ, trên người đẫm mồ hôi. Thiết bị đếm giờ trước mặt y đã hiển thị được mười phút, mồ hôi tuôn ra như mưa, nhưng Huyên Hiểu Đông vẫn còn kiên trì, cơ bụng đã hơi run run, da lưng nhô lên đường nét đẹp mắt, nhìn từ góc nghiêng sang thì bả vai, mông và gót chân y như một đường thẳng tắp, quả thật là cảnh đẹp ý vui.

Thịnh Vô Ngung nhất thời thay đổi ý định, đi tới điều chỉnh tốc độ chậm cho máy chạy bộ, sau đó bản thân anh cũng bước lên từ từ tập, ánh mắt trước sau vẫn ngắm nhìn chăm chú cơ thể kiện mỹ rung động lòng người của Huyên Hiểu Đông; nhìn vào mái tóc ướt nhẹp, vừa mới cắt không lâu mà nó đã dài ra, đẫm mồ hôi, kề sát lên vầng trán và phần cổ của y; phần gân xanh ở cổ gồ lên, bả vai rộng và cánh tay vẫn chống đỡ cơ thể rất vững vàng và ổn định.

Huyên Hiểu Đông vốn hết sức chăm chú, hơi thở đều đặn dài lâu, nền tảng ổn định, nhưng Thịnh Vô Ngung không hề làm gì cả, chỉ mở máy chạy bộ tập bên cạnh y thôi mà dường như y vẫn có thể cảm nhận được sức nặng cái nhìn của anh, cảm nhận được ánh mắt anh như có như không nhìn lưng eo mình, nhìn chăm chú đôi chân, bụng mình... Y bất giác bị mất tập trung, hơn nữa còn vô thức quan tâm đến hai chân Thịnh Vô Ngung có đi ổn định không, tốc độ có nhanh quá hay không.

Một khi bị phân tâm thì bài tập plank này không thể chống đỡ được nữa, Huyên Hiểu Đông thả lỏng nằm xuống, thở hổn hển nhìn sang phía Thịnh Vô Ngung, mi mắt ẩm ướt, trông vô cùng đáng thương. Thịnh Vô Ngung bật cười, "Bao nhiêu phút?"

Huyên Hiểu Đông khiển trách anh, "Anh cứ nhìn em làm gì?" Thịnh Vô Ngung cười nhẹ tênh như mây gió, "Sáng mai là khảo hạch rồi, hôm nay em chỉ cần khởi động thôi. Với cả nhìn thì làm sao, em cũng có thể nhìn tôi cơ mà."

Huyên Hiểu Đông không thèm quan tâm đến anh, chỉ đứng lên lau mồ hôi, lại làm vài động tác giãn cơ, sau đó về phòng tắm rửa một mình.

Thịnh Vô Ngung vận động xong trở về phòng, nghe thấy Huyên Hiểu Đông đặt máy ghi âm tài liệu mà anh ghi âm cho y nghe trong phòng tắm. Anh đẩy cửa vào, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông đang thong thả ngâm mình trong bồn tắm, chân dài gác lên thành bồn, mắt nhắm lại không biết đang nghe tài liệu thật hay đã ngủ thiếp đi rồi. Trong bồn tắm có thả mấy viên tinh dầu tắm bóng, bong bóng được tạo bọt tràn cả ra ngoài. Ấy thế mà hôm nay y còn thả tinh dầu vào bồn tắm, khắp cả phòng tắm đều ngập tràn hương sữa.

Anh không nhịn được cười, mở vòi sen tắm sạch mồ hôi trên người mình trước, sau đó thoải mái bước chân vào trong bồn tắm. Chân anh bỗng nhiên mềm nhũn, ngã vào trong nước. Rõ ràng trước đó Huyên Hiểu Đông vẫn luôn nhắm mắt, lúc này y đã nhanh chóng vươn cánh tay ra vững vàng ôm lấy anh.

Thịnh Vô Ngung không kìm được bật cười, Huyên Hiểu Đông đang ôm anh cũng không nhịn được nữa mà bật cười theo. Hai người ngồi trong bồn tắm mặt đối mặt, mũi chạm mũi, môi kề môi, cuối cùng là hôn. Nụ hôn của cả hai nồng đượm hương sữa.

Cả hai cũng không dây dưa trong phòng tắm quá lâu, dù sao sáng mai Huyên Hiểu Đông phải thi vòng hai. Hai người tắm xong về phòng, chỉ sắp xếp qua sách vở một chút rồi ôm nhau ngủ.

Sáng hôm sau thi vòng hai, Thịnh Vô Ngung đích thân lái xe đưa Huyên Hiểu Đông đi, lần này anh đã cẩn thận hơn rồi, cuối cùng không còn gặp phải căn bệnh cảm mạo kia nữa.

Thi vòng hai gồm phỏng vấn chuyên ngành và hai bài sát hạch thể năng. Bài kiểm tra này đối với Huyên Hiểu Đông mà nói thì hoàn toàn không phải vấn đề, điều bận tâm duy nhất chỉ có phỏng vấn chuyên ngành thôi. Nhưng Thịnh Vô Ngung đã giúp y ôn tập lâu như thế nên chẳng còn chút lo lắng nào cả, trước khi xuống trường thi, y còn trao cho anh cái hôn trên xe, sau đó mới vẫy tay bảo cho mình xuống xe.

Thấy thời gian sát hạch buổi chiều sắp sửa kết thúc, Thịnh Vô Ngung lại tới điểm thi ở trường quân đội chờ sẵn ở cổng. Gần hết giờ thi nên cổng trường có rất nhiều phụ huynh, con gái cũng không ít, Thịnh Vô Ngung đứng đó, gương mặt quả thật rất tuấn tú, có kha khá người lặng lẽ lén nhìn anh.

"Ngài Thịnh."

Thịnh Vô Ngung quay đầu, thấy là Nghiêm Duệ Phong thì cũng không quá bất ngờ, "Đội trưởng Nghiêm? Anh có công vụ ở đây à?" Mọi người lại càng liếc nhìn nhiều hơn, thật sự là hai người đàn ông này đứng ở cổng trường toát ra khí thế quá mạnh mẽ.

Thịnh Vô Ngung hào hoa phong nhã, tuấn tú tao nhã, mặc áo sơ mi quần dài may đơn giản, phong độ quyến rũ. Nghiêm Duệ Phong mặc thường phục, khí chất quân nhân rất nổi bật, cao lớn anh tuấn, dáng người thẳng tắp. Hai người đứng đối mặt với nhau tạo ra cảm giác khí thế tương đương, cho đến khi kết thúc kỳ thi, mọi người đều bất tri bất giác đứng cách xa ra một chút.

Nghiêm Duệ Phong lắc đầu, "Gọi tên tôi là được rồi, anh đợi Huyên Hiểu Đông phải không? Hôm nay cậu ấy thi tốt lắm, nhìn ra được ngài Thịnh dành rất nhiều thời gian dạy cậu ấy. Trước nay cậu ấy không thích phát biểu hay nói chuyện trước đám đông, bây giờ lại có thể thong thả mà nói, mấy vị giáo sư đều rất khen cậu ấy."

Thịnh Vô Ngung hỏi: "Đội trưởng Nghiêm cũng tham gia sát hạch à?"

Nghiêm Duệ Phong nói: "Không, chỉ là sau khi thi xong có giáo sư đã nói với tôi thôi. Trường thi, giám khảo và trình tự thi tất cả đều là rút thăm. Tôi chỉ là người tuần tra trường thi thôi."

Thịnh Vô Ngung gật đầu, lại cười bảo: "Cảm ơn sự chăm sóc và ủng hộ đội trưởng Nghiêm dành cho Hiểu Đông từ trước tới nay."

Nghiêm Duệ Phong khẽ giọng nói: "Đây là điều cậu ấy đáng được nhận——Buổi tối tôi có hẹn với mấy vị lãnh đạo cấp cao ăn cơm, ngài Thịnh và Hiểu Đông có thể nể mặt dùng bữa cùng không? Chúng tôi có dự án máy bay không người lái, hi vọng có thể nhận được sự ủng hộ của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm."

Thịnh Vô Ngung nói: "Được, làm phiền đội trưởng Nghiêm rồi." Đương nhiên dự án hợp tác chỉ là cái cớ, muốn hợp tác vô cùng đơn giản, đối với Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm mà nói thì không đáng nhắc tới. Nghiêm Duệ Phong đích thân đứng ra hẹn người ta, việc này sẽ giúp cho quá trình học tập nghiên cứu sau này của Huyên Hiểu Đông, anh không từ chối.

Nhưng y là chồng của anh nên anh sẽ không nhân nhượng một bước nào cả, rõ ràng Nghiêm Duệ Phong cũng ý thức được điểm này, vậy nên hắn không tiếp tục lén hẹn một mình Huyên Hiểu Đông nữa, mà trực tiếp tới tìm anh luôn.

Thịnh Vô Ngung không nói tiếp nữa, Nghiêm Duệ Phong cũng im lặng, hắn vốn là người kiệm lời, chỉ đứng im giống như một ngọn núi.

Cuối cùng cổng trường cũng mở, hàng loạt thí sinh ào ra, lúc vừa ra, Huyên Hiểu Đông liếc mắt một cái là thấy bọn họ. Thật sự khí chất hai người này quá mức bắt mắt. Một người như dao, lưỡi dao sắc bén; một người lại như thanh kiếm, tra lưỡi vào vỏ. Cả hai nhìn thấy y thì đều mỉm cười.

Huyên Hiểu Đông dừng lại, biểu cảm có phần hoang mang, "Đội trưởng Nghiêm?"

Thịnh Vô Ngung gọi y tới, "Đội trưởng Nghiêm nói tối nay mời chúng ta dùng bữa."

Nghiêm Duệ Phong gật đầu, Huyên Hiểu Đông nhìn Thịnh Vô Ngung, thấy anh không phản đối thì cũng chỉ đành nói: "Cảm ơn đội trưởng Nghiêm."

Nghiêm Duệ Phong nói: "Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, hai người đi trước, tôi đi đón người."

Thịnh Vô Ngung gật đầu nói: "Được, vậy bọn tôi về thay quần áo trước rồi sẽ qua." Chiều nay Huyên Hiểu Đông khảo hạch thể năng, dĩ nhiên là người ngợm đầy mồ hôi, thất lễ quá.

Sau khi Nghiêm Duệ Phong rời đi, Huyên Hiểu Đông mới thầm thở phào, nhìn Thịnh Vô Ngung, tỏ ra phấn khích, "Em thi cũng được lắm đấy!"

Tròng mắt y lấp lánh, "Thần kỳ thật, bí quyết của anh có tác dụng thật đó, bao nhiêu giáo sư sĩ quan nhìn em, em không thấy căng thẳng chút nào, hỏi câu nào em cũng trả lời được."

Thịnh Vô Ngung và y cùng về xe, anh vừa lái xe vừa hỏi lần lượt từng câu một y đáp thế nào, sau đó bèn nói: "Ổn rồi, em nhất định sẽ vượt qua vòng hai với điểm số cao, khảo hạch thể năng với em mà nói thì lại càng không thành vấn đề."

Huyên Hiểu Đông nói: "Ừm, đơn giản, tay không 5km, phần chiến thuật thì em là người đầu tiên quay về, mấy cái khác như squat chân sau, nâng người lên trên xà đơn, gập cánh tay chống xà kép, hít đất, gập bụng, toàn bộ em đều được xuất sắc."

Y bỗng thở dài thườn thượt, lại hỏi anh: "Sao bỗng nhiên đội trưởng Nghiêm lại muốn mời chúng ta ăn cơm?"

Thịnh Vô Ngung nói: "Anh ta nói là có dự án máy bay không người lái muốn tìm người hợp tác, tôi không đoán nhầm thì hẳn là sẽ có giáo viên hướng dẫn tương lai của em. Kết quả thi viết của em vừa có, vốn dĩ đề vòng hai cũng vừa phải, chưa kể lần này em còn thi không tệ, tiếp theo sẽ là kiểm tra chính trị, rất nhanh là có thể nhận được thư thông báo trúng tuyển. Trước tiên làm quen với giáo viên tương lai của em, sau này sắp xếp cho em nhiệm vụ học tập."

Huyên Hiểu Đông hai mắt đầy hưng phấn, "Hôm nay em nghe ngóng được, sau khi trình diện khai giảng xong sẽ có hơn một tháng huấn luyện quân sự."

Thịnh Vô Ngung: "..." Anh u oán liếc mắt nhìn y, Huyên Hiểu Đông vẫn còn đang phấn khích, "Hôm nay có vài cái tên cũ, trông ai cũng rất giỏi, không ngờ học nghiên cứu sinh lại có thể được gặp nhiều người giỏi như thế, có khi sau này lại là bạn học."

Thịnh Vô Ngung thở dài một hơi, "Tôi bảo này... Em không cảm thấy không nỡ chút nào sao? Phải xa tôi lâu như vậy cơ mà."

Huyên Hiểu Đông quay đầu nhìn anh, bỗng nhiên bật cười, "Thế mà anh bảo sẽ mừng cho em."

Thịnh Vô Ngung lái xe, Huyên Hiểu Đông nói: "Còn mấy tháng nữa mà, chúng ta đi đâu chơi ha? Em cam đoan sẽ luôn ở cùng anh, cho đến khi nào anh hài lòng mới thôi."

Thịnh Vô Ngung nói: "Buổi tối nói sau đi."

Quả nhiên buổi tối chủ và khách đều vui vẻ. Mặc dù Huyên Hiểu Đông không am hiểu xã giao nhưng có Thịnh Vô Ngung và Nghiêm Duệ Phong ở đây, nhóm giáo sư già cũng hòa ái dễ gần hơn. Hơn nửa thời gian đều bàn bạc chuyện hợp tác dự án với Thịnh Vô Ngung, ấy vậy mà họ chỉ chân thành thảo luận dự án giả thiết máy bay quân dụng không người lái thật, mở rộng ý tưởng, nhìn ra được là có chuẩn bị mà đến, các nhu cầu dự án đều rất rõ ràng. Cũng may Thịnh Vô Ngung cũng ở đây, việc giải đáp xã giao không chút phí sức.

Buổi tối sau khi về nhà, hai người đều đã uống chút rượu, mang theo cảm giác chếnh choáng mà ôm nhau rủ rỉ nói chuyện trên giường.

"Ở trường mà có ngày nghỉ, em sẽ ra ngoài cùng anh——Ba năm trôi qua nhanh lắm."

"Sáng mai chúng ta đi ăn món gì ngon ở nhà hàng tư nhân đi. Chử Nhược Chuyết nói sơn trang Bích Bồ được lắm, hay là qua đó giải sầu?"

"Khi nào chân anh kiểm tra lại, em đi cùng anh."

"Chẳng phải trước kia anh nói có một nơi xem được vết chim trên vách đá sao? Em và anh cùng đi xem được không?"

"Hay là chúng ta đi đảo Dừa cho kỳ nghỉ thứ hai nhé?"

Nói chung thì, Huyên Hiểu Đông thi cử tốt nên hết sức thỏa thuê mãn nguyện, đêm hôm đó hứa hẹn không biết bao nhiêu chuyến đi chơi bên ngoài, lại còn tự trải nghiệm, dùng cả tay lẫn miệng thì mới xem như dỗ vui được Thịnh Vô Ngung đang hụt hẫng rầu rĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net