Chương 6 : "Là ai đánh em?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều tối, Thừa Dật cùng với Khả Ái trở về biệt thự Tống gia. Cũng giống như mọi lần khác, trước mặt ông nội Tống hai người đều tỏ ra thân thiết, quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Sau khi mọi người dùng cơm tối xong, ông nội Tống nói có chuyện muốn nói với Thừa Dật nên hai người nhanh chóng đi vào thư phòng. Để lại Khả Ái và Thừa Hưng ở trong phòng khách, hai người im lặng chìm đắm trong thế giới riêng của mình, không ai nói với ai câu nào. Đến cuối cùng, Thừa Hưng vẫn là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này.

" Khả Ái, chúng ta có thể nói chuyện được không? "

" A... Vâng "

" Chúng ta ra sân sau đi "

" Nhưng .... "

Khả Ái chưa nói hết câu đã bị Thừa Hưng nắm cổ tay kéo đi.

Anh (Thừa Hưng) kéo cô dừng lại trước gốc cây cổ thụ, nơi này là phía sân sau của biệt thự, trồng rất nhiều cây cảnh và nhiều loại hoa khác nhau, hơn nữa nó còn rất rộng và đẹp.

" Khả Ái em còn nhớ không? Trên thân cây nảy khi còn nhỏ chúng ta đã có những kỉ niệm đẹp với nhau. Em và anh cùng nhau khắc tên của chúng ta lên trên này, đến bây giờ hai chữ ấy vẫn chung thủy đứng bên cạnh nhau. Nhưng em và anh bây giờ...."

" Bây giờ em đã lớn, người em yêu là Thừa Dật " Khả Ái cắt ngang lời nói của anh.

" Anh biết "

" Khả Ái mấy năm nay em sống có tốt không? "

" Anh họ, em sống rất tốt. Hơn nữa Thừa Dật anh ấy rất yêu chiều em "

" Em nói thật chứ? "

" Vâng, anh họ "

Thừa Hưng im lặng nhìn cô, hai tiếng "anh họ" như một tấm màn ngăn cách ở giữa, đẩy quan hệ của anh(T. H) và cô ra xa.

" Khả Ái, anh có thể ôm em được không? "

Sợ cô không đồng ý anh vội nói : " Như một người anh trai ôm em gái của mình "

Khả Ái nhìn ra được trong ánh mắt và lời nói của anh đang mong chờ cô đồng ý. Cô gật đầu nói.

" Có thể "

Thừa Hưng được sự đồng ý của cô, tiến lại ôm cô vào trong lòng, giọng nói khàn khàn nói nhỏ vào tai cô.

" Khả Ái anh rất nhớ em "

Sau đó Thừa Hưng nhanh chóng buông Khả Ái ra, ngón tay nhẹ nhàng đẩy mái tóc dài che lấp một bên má của cô ra phía sau. Khi anh thu tay về, ngón tay vô tình xượt qua má của cô. Khả Ái theo phản xạ nghiêng đầu qua một bên, kêu nhẹ một tiếng. Mặc dù đã được chườm đá rồi nhưng nó vẫn còn chút đau.

" A... "

Thừa Hưng thấy biểu hiện của cô như vậy thì không khỏi nghi ngờ, nếu để ý kĩ sẽ thấy được bên má của cô có chút sưng. Anh nhìn vào là biết đã sảy ra chuyện gì.

" Là ai làm? "

Khả Ái nãy giờ vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghe thấy tiếng nói lạnh tanh của Thừa Hưng giật mình hoàn hồn lại.

" Là ai đánh em? " Thừa Hưng hỏi lại cô một lần nữa.

Cô luống cuống che đi bên má của mình, lảng tránh qua chuyện khác.

" A... Không có gì... Em vào trong chờ Thừa Dật đây "

Sau đó cô quay người toan bước đi, nhưng bị Thừa Hưng đứng chặn trước mặt, không cho cô rời đi. Khuân mặt hiện lên sự tức giận chưa từng có hỏi cô.

" Anh nói là ai làm, ai đánh em? "

" Không phải, chỉ là em.... "

Nhưng lời của Khá Ái mới nói đến một nửa, đã bị tiếng nói vọng ra từ phía sau cắt đứt.

" Là tôi "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net