21. Mặn nồng (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Trước đêm giao thừa, Tề Mãn Mễ dẫn Vương Ngân Khâu đến kho đồ cũ dưới tầng hầm của đài phát thanh. Đồ nội thất và đồ trang trí bị vứt bỏ dường như đang ngủ đông trong hang động đó. Trước đấy, Tề Mãn Mễ đã từng đi theo các chị trong đoàn biểu diễn đến đây một lần, sau rồi cứ khi nào rảnh rỗi cậu lại tự mình đến kiếm đồ. Mỗi lần Vương Ngân Khâu về nhà, hắn đều sẽ phát hiện trong nhà có thêm vài món đồ. Tề Mãn Mễ giống như một chú kiến con dọn nhà, mua lại những món đồ chơi mà mình thích rồi mang chúng về trang trí căn nhà ở Xuân Hiểu Uyển của bọn họ.

Cậu mua một khung ảnh nhỏ màu trắng ngà để đóng khung bức ảnh chụp chung của mình và Vương Ngân Khâu, đặt nó lên tủ đầu giường. Cậu còn mua cả một tấm vải hoa màu vàng kem để phủ lên chiếc điện thoại bàn màu đỏ ở nhà. Sau khi mua đồ xong, cậu sẽ tiện đường ghé qua Bệnh viện Nhân Dân gần đó để thăm Lâm Xảo Nhi. Lâm Xảo Nhi đã bắt đầu rụng tóc. Tề Mãn Mễ kiếm được hai cuộn len nhung dày từ đâu không biết và dành nguyên nửa tháng để đan một chiếc mũ cho cô. Cậu cho Lâm Xảo Nhi xem những món đồ cậu đã mua được. Đồ đạc được đổ ra khắp giường bệnh. Lâm Xảo Nhi với khuôn mặt tái nhợt, cười nói phụ họa: "Oa, trông đẹp quá." Tề Mãn Mễ nhíu mũi cười rộ lên.

Có lần Tề Mãn Mễ ở lại chỗ Lâm Xảo Nhi suốt một buổi chiều. Đến tầm bốn, năm giờ, thế giới bên ngoài cửa sổ đã tối sầm lại. Lão Kiều mang cơm đến. Vì tác dụng phụ của hóa trị, Lâm Xảo Nhi đã không còn cảm giác thèm ăn nữa. Tề Mãn Mễ ôm hộp cơm của mình, ngồi ăn bên cạnh cô. Cậu ăn gì trông cũng rất ngon miệng, một hộp đầy cơm trắng cùng cá hố chiên thơm nồng và dưa chưa xào đậu phụ khô mà cậu ăn hết sạch sành sanh. Lâm Xảo Nhi nhìn cậu mỉm cười.

Sau đó, chỉ cần không có việc gì làm là Tề Mãn Mễ đều sẽ tiện đường ghé qua Bệnh viện Nhân dân ăn cơm cùng Lâm Xảo Nhi. Có lần, Lâm Xảo Nhi cầm hộp cơm của mình, nói cậu: "Tề Mãn Mễ à, bây giờ chị càng tin rằng lẽ ra em nên được sinh ra ở đây, để rồi sau này em có thể là người thân bạn bè của bọn chị từ nhỏ. Chính em là người đã tìm thấy chị ở ga tàu ngày hôm đó, chứ không phải chị tìm thấy em."

Tề Mãn Mễ nhìn Lâm Xảo Nhi, không hiểu lời cô nói có ý gì.

Hôm ấy, khi cùng Vương Ngân Khâu ghé vào kho đồ cũ, Tề Mãn Mễ đã kể với Vương Ngân Khâu về lời nói của Lâm Xảo Nhi. Lúc đó, bọn họ đang nằm trên chiếc ghế sofa bọc da nhung màu xanh lá cây, chân tay duỗi thẳng. Tề Mãn Mễ nhìn lên trần nhà cao cao xa vợi của nhà kho. Bên cạnh chỗ bọn họ là một chiếc ghế sofa đơn màu đỏ bị mẻ mất một góc, một hộp thư màu xanh lá cây rỉ sét và một cặp tủ đầu giường màu xanh trắng. Tề Mãn Mễ rất thích một chiếc đèn kính màu nhỏ, nó được đặt trên bàn làm việc bằng gỗ gụ ở sâu trong nhà kho. Cậu không đủ tiền mua nên mỗi lần đến nơi này, cậu đều đi ngó xem chiếc đèn nhỏ có còn ở đó không.

Trước khi kỳ nghỉ đông của Vương Ngân Khâu kết thúc, có một lần nọ cậu đã định cắn răng mua chiếc đèn kính màu ấy và đặt nó lên tủ hông trong phòng khách nhà bọn họ. Nhưng cuối cùng Tề Mãn Mễ lại không mua. Cậu cầm tiền đến cửa hàng quần áo may đo để đặt mua một chiếc áo len cho Vương Ngân Khâu. Lần đầu tiên cậu đến, ông chủ đã hỏi cậu kích cỡ như thế nào. Cậu chớp chớp mắt lắc đầu. Lần thứ hai đến, cậu mang theo một chiếc áo len của Vương Ngân Khâu để họ tham khảo. Ông chủ lại hỏi cậu muốn màu sắc như thế nào. Tề Mãn Mễ lựa ra màu sắc trông ra dáng "người lớn" nhất trong số các kệ quần áo may sẵn trong cửa hàng.

Sau đó, Vương Ngân Khâu lắc đầu với lão Kiều, than rằng: "Tôi đoán cái màu này đến Vương Quốc Minh cũng ngại mặc vì trông nó quá là già luôn." Nhưng hắn vẫn mặc nó, màu vàng đất với sọc đỏ, cổ tim, phần cổ áo còn được cẩn thận may viền đỏ cùng tông màu.

Sau khi Tề Mãn Mễ nhận áo đến tay, cậu đỏ mặt, nâng nó lên cho Vương Ngân Khâu xem như đang hiến dâng vật quý, nói: "Tặng anh món quà năm mới." Vương Ngân Khâu dở khóc dở cười.

Vào đêm giao thừa, Vương Ngân Khâu mặc chiếc áo len đó bên trong áo khoác bông, đạp xe chở Tề Mãn Mê đến nhà Dương Đỗ Quyên ăn tối.

Tề Mãn Mễ mặc một chiếc váy dày mượn từ một chị gái có dáng người cao lớn trong đoàn, tóc giả tung bay trong gió. Vương Ngân Khâu ở phía trước dặn dò cậu: "Nhớ đừng nói gì cả. Dù sao Dương Đỗ Quyên ăn cơm xong là vội ra ngoài đi đánh bài, đến lúc đó chúng ta sẽ về nhà xem Gala Xuân vãn, có biết chưa?"

Tề Mãn Mễ đút hai tay vào túi áo khoác của Vương Ngân Khâu Khâu rồi ôm lấy eo hắn, gật đầu nói: "Em biết rồi."

Bọn họ đi ngang qua quảng trường trung tâm thành phố, pháo hoa nổ rần rần trên đỉnh đầu. Tề Mãn Mễ ngẩng đầu lên trầm trồ. Cậu hô lớn: "Anh ơi, pháo hoa kìa!"

Vương Ngân Khâu giữ vững tay lái, mắng: "Em đừng lộn xộn."

Tề Mãn Mễ ngẩng đầu nhìn suốt đường đi, mỗi lần pháo hoa nổ lại "oa" lên một tiếng ở yên sau. Dọc đường, pháo hoa bung nở trên trời cao, hương thơm của bữa cơm đoàn viên mỗi năm một lần của gia đình bay ra từ các ô cửa sổ bên phố, một vài đứa trẻ tụ tập trên vệ đường chơi pháo đốt, đủ loại pháo sáng, pháo con ong hay pháo ném. Cả thế giới tràn đầy vẻ nhộn nhịp và ấm áp.

Tề Mãn Mễ ngồi ở yên sau, hô lên: "Anh ơi, em không nhớ nổi năm ngoái mình đã đón năm mới như thế nào nữa."

Vương Ngân Khâu nghe không rõ lắm, quay đầu hỏi: "Gì cơ?"

Tề Mãn Mễ không lên tiếng. Mười tám năm cuộc đời mà cậu đã trải qua cứ như là chuyện của kiếp trước vậy. Giờ đây cậu thực sự đang ở trong một thành phố, còn cùng một người trong nhà chuẩn bị đi ăn bữa cơm tất niên. Sau khi ăn xong, bọn họ lại trở về ngôi nhà ấm áp của mình, xem TV một lúc rồi lên giường nghỉ ngơi.

Khi về nhà và bật đèn trong phòng khách lên, Tề Mãn Mễ phát hiện chiếc đèn kính màu nhỏ mà cậu ngày nhớ đêm mong đang được đặt trên bàn phòng khách. Vương Ngân Khâu đã thay bóng đèn cho nó, nếu cắm điện vào, chiếc đèn sẽ quay chầm chậm, trông cực kỳ đẹp mắt. Hôm đó, Tề Mãn Mễ còn chẳng màng xem Gala Xuân vãn, cứ vậy nằm dài trên ghế sofa ngắm nhìn chiếc đèn kính nhỏ trên tủ hông.

Vương Ngân Khâu tắm xong, gấp món quà năm mới của mình và cất lại vào tủ quần áo. Hắn tựa lưng vào ghế sofa, vòng tay qua vai Tề Mãn Mễ. Tề Mãn Mễ dựa sát vào người hắn. Tề Mãn Mễ hỏi hắn thường làm gì vào đêm giao thừa. Vương Ngân Khâu nói: "Sau khi ăn tối với Dương Đỗ Quyên xong, bà ấy tự chơi của bả, anh tự chơi của anh, không thì vào phòng ngủ sơm." Hắn vẫn rất ghét năm mới, nhà người khác náo nhiệt bao nhiêu thì trông hắn và Dương Đỗ Quyên càng cô quạnh bấy nhiêu. Sau khi ăn xong, hắn liền lên lầu kéo Mạo Mạo xuống chơi. Vương Ngân Khâu đứng chờ Mạo Mạo ở ngoài cửa, Mạo Mạo còn đang ăn thịt viên, uống rượu với bố mình. Vương Ngân Khâu dựa vào cạnh cửa ấm áp của nhà người ta, xoa xoa mũi, cúi đầu đá mũi giày lên bức tường ẩm mốc.

Tề Mãn Mễ đột nhiên siết chặt nắm đấm, cắt ngang ký ức của Vương Ngân Khâu, hét lớn: "Em còn chưa thức đêm bao giờ cả, năm nay em muốn thức đêm đón Giao thừa."

Vương Ngân Khâu giật mình, cười mắng: "Vậy thì em cứ thức đêm đi."

Hai người dựa vào nhau, cùng xem tiểu phẩm trong chương trình Gala Xuân vãn. Tề Mãn Mễ ôm một túi kẹo sữa hiệu WoWo mà mình đã mua, xem được cái gì cũng đều cảm thấy rất buồn cười. Vương Ngân Khâu không hiểu nổi điểm cười của cậu là gì. Vương Ngân Khâu chăm chú nhìn Tề Mãn Mễ một lúc rồi nghiêng người liếm môi Tề Mãn Mễ, nói: "Có vị kẹo sữa."

Tề Mãn Mễ hôn lại hắn. Vương Ngân Khâu ném túi kẹo sữa trong tay Tề Mãn Mễ lên bàn trà, đè Tề Mãn Mễ nằm ra trên ghế sofa, cúi xuống hôn cậu. Hắn vừa hôn vừa liếm cổ Tề Mãn Mễ, Tề Mãn Mễ vòng tay ôm lấy Vương Ngân Khâu.

Sau khi Vương Ngân Khâu cởi quần của Tề Mãn Mễ, hắn bế cậu lên đặt vào giường trong phòng ngủ. Bộ ga giường mới thay có màu vàng kem với họa tiết hoa xung quanh và đàn chim bồ câu bay qua ở chính giữa. Tề Mãn Mễ nằm trên đàn chim bồ câu, ánh mắt nóng rực. Cậu hoài nghi rằng đàn chim bồ câu đang vỗ cánh và nâng cậu bay lên. Vương Ngân Khâu vuốt ve qua lớp quần lót bên dưới người cậu, Tề Mãn Mễ không nhịn được kêu lên: "Anh, anh ơi..."

Vương Ngân Khâu ghé vào bên tai cậu, hỏi: "Mình có thể thực hành không em?"

Tề Mãn Mễ kẹp chặt hai chân, kẹp luôn tay của Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu mở chân cậu ra và cởi nốt quần lót xuống. Hai người dán sát vào nhau. Vương Ngân Khâu vụng về nhớ lại vài điểm kiến thức lý thuyết trên đĩa CD. Tề Mãn Mễ vừa ngượng vừa lo, để mặc Vương Ngân Khâu hôn khắp nơi trên người mình. Vào đêm giao thừa năm 1998, bọn họ đã trải qua một buổi lễ trưởng thành đầy ý nghĩa trong đời.

Ngày hôm đó, Tề Mãn Mễ gào khóc, ôm lấy cổ Vương Ngân Khâu, cuối cùng khàn giọng gọi hắn: "Vương Ngân Khâu, đau... đau quá..."

Vương Ngân Khâu cúi đầu, hôn lên nước mắt của cậu.

Trong cơn mơ màng, Tề Mãn Mễ ngẩng đầu nhìn chiếc đèn tròn ấm áp trên trần nhà, vàng sáng tròn nhỏ ấy giống như vầng trăng đang mọc lên ở phía đông và lặn xuống về phía tây. Cậu nhớ tới hôm Vương Chi Duệ ngồi ở sảnh sân bay và hỏi mình: "Vậy em sẽ yêu anh ấy chứ?"

Tề Mãn Mễ bật khóc thành tiếng. Đây là lần đầu tiên cậu mở rộng thân thể mình, bị một người tiến vào sâu và thô bạo như vậy, ra ra vào vào nơi ấy như chốn không người. Cậu làm thế là vì gì nhỉ. Tề Mãn Mễ nhớ tới mảng trần nhà cao xa kia, vô số ánh đèn đang chiếu xuống, khiến cơ thể ửng đỏ của cậu lộ rõ hoàn toàn, không còn chỗ trốn. Mặc dù cậu rất ngốc nghếch, nhưng giờ thì cậu cũng đã hiểu, tất nhiên là vì cậu yêu hắn.

Trong TV, tiếng đếm ngược bắt đầu vang lên, 5, 4, 3, 2, 1....Chúc mừng năm mới. Tiếng pháo hoa vang lên khắp nơi trên thế giới.

Sáng sớm, Tề Mãn Mễ ôm đầu gối, ngồi đối diện với Vương Ngân Khâu trong bồn tắm. Vương Ngân Khâu hỏi cậu có cảm thấy khó chịu không. Tề Mãn Mễ lí nhí nói: "Mông em đau." Nói xong thì tự cười ngây ngốc. Vương Ngân Khâu cũng cười lên theo. Qua cánh cửa phòng tắm đang hé mở, Tề Mãn Mễ thấy chiếc đèn kính màu nhỏ mà Vương Ngân Khâu tặng cho mình vẫn đang xoay tròn trong phòng khách.

Vương Ngân Khâu vuốt tóc cậu, cười nói: "Tề Mãn Mễ à, cảm ơn em, năm mới vui vẻ nhé." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC