Chương 17: Trận chiến nhẫn sương mù (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nagi, cố lên nhé." Kanon vẫy tay cổ vũ.

Chrome gật đầu đi về phía sân đấu. Trận đấu của người thủ hộ sương mù bắt đầu.

Kanon nhìn Chrome chiến đấu với Mammon, có chút thở dài, Nagi tiến bộ thật nhanh, chỉ mới mười ngày đã sử dụng ảo thuật tốt như vậy....... nhưng mà đấu với Arcobaleno có chút khó khăn.....

Chrome đâm mạnh cây thương xuống sàn, một loạt cột lửa phóng lên, trúng ngay trực diện Mammon.

Nhưng Mammon bay ra khỏi cột lửa, hắn xoay một vòng, cả phòng thể dục kể cả những cột lửa bị đông lạnh.

"Hử? Yanagi, ngươi không thấy lạnh sao?" Reborn để ý đến Kanon khác với những người còn lại.

"Àh ta có thể kháng ảo thuật." Kanon cười nói, "Kì lắm sao?"

Cực kì không bình thường a! Reborn và Colonello đứng nghe bên cạnh đồng lòng phun tào, Chưa nói đến đây là ảo thuật của một trong Arcobaleno, thuật sĩ mạnh nhất thế giới – Viper, từ trước đến nay làm gì có ai hoàn toàn kháng được ảo thuật!!!

Bình tĩnh, Kanon âm thầm nhắc nhở họ, hai ngươi đang thoát tuyến a! Cẩn thận bị OOC bây giờ!

'Rắc'

Vũ khí của Chrome bị phá vỡ, ảo thuật nội tạng trên người cô ấy dần biến mất. Kanon nhíu mày, Lam dứa! Ngươi làm cái gì còn không mau tới a!

Như đáp lại lời của nàng, màn sương dần bao bọc lấy Chrome. Cùng lúc đó, Tsuna bỗng nhiên ôm đầu nói, "Đến rồi!"

Giọng Tsuna không lớn, nhưng trong trường hợp không ai nói gì, mọi người nghe rõ. Không quan tâm bản thân trở thành tâm điểm, Tsuna hét lớn, "Là hắn ta......hắn ta đến rồi!"

"Hắn ta?"

"Người đang nói gì vậy Juudaime?"

Tsuna dường như không nghe Yamamoto và Gokudera hỏi, cậu một lần nữa hét lên, "Mukuro! Rokudo Mukuro đang đến đây!"

Màn sương càng ngày càng nhiều lên, chúng bao bọc Chrome tạo thành một quả cầu. Giọng điệu cười 'kufufufu ~' vang khắp phòng.

'Rầm' Mammon không canh giác bị đánh bay văng xuống sàn. Sương mù tan đi, không còn là Chrome Dokuro nữa, mà là Rokudo Mukuro.

"Có vẻ ngươi chẳng tỏ ra vẻ chút gì." Mukuro ngẩng đầu lên, "Một tên Mafia tầm thường."

Đối với người thường kiểu lên sân khấu của Mukuro có lẽ rất soái, nhưng với Kanon thiếu nữ thì lại khác. Nàng ở trong tâm trí nói với hắn, "Cứ thích làm màu."

"Kufufu ~ Sakura không thấy ta soái sao?"

"Không!"

"...."

Gokudera không thể tin được nhìn Mukuro xuất hiện, "Rokudo Mukuro, không thể nhầm được."

"Vậy là Mukuro vẫn ổn." Tsuna để lộ tia lo lắng còn có chút..... mừng rỡ (?).

Kanon thiếu nữ bỗng nhớ đến bữa trước Vivian nói với nàng, giờ ngẫm lại.... kì thực 6927 cũng có khả năng....

"Đã lâu rồi không gặp. Ta đã trở lại." Mukuro quay lại nhìn thoáng qua bọn họ, "Từ tận cuối cùng của sự luân hồi."

Kanon nhìn nửa khuôn mặt của hắn, không thể không công nhận hắn..... có chút.... soái...

Bậy! Nàng đang nghĩ gì vậy?! Hắn một chút cũng không soái!!!

"Rokudo..... Mukuro?" Mammon ngồi dậy, từ từ bay lên, "Ta đã nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải.... Ta nhớ rồi......Khoảng một tháng trước có kẻ muốn thoát khỏi nhà tù Vindice...... Tên của kẻ đó là Rokudo Mukuro."

"Vượt ngục?!" Kanon nhướng mày, cười như không cười nhìn tên nào đó, "Một tháng trước ngươi vượt ngục? Vì sao ta không nghe ai nói nhỉ?"

"...." Mukuro bỗng cảm thấy thật áp lực, hình như hắn chưa nhắc qua chuyện này với nàng...

"Vì sao không nói? Ta có thể giúp a." Kanon tỏ vẻ lần trước ba tên Vindice khinh thường nàng còn chưa lãnh đủ hậu quả đâu, lần đó bị sốt nên tạm buông tha.

"Khụ..." Mukuro bị sặc khi nghe nàng nói.

"Yanagi.... Vindice không thể động được a." Tsuna run rẩy khóe miệng nói.

"Vì sao không thể động?" Kanon hỏi lại Tsuna.

"Bởi vì....." Tsuna đột nhiên nhớ đến cảnh tượng thê thảm của ba tên Vindice lần trước, ngoan ngoãn ngậm miệng, hắn hoàn toàn tin tưởng Yanagi thực sự có khả năng chạy đến chỗ Vindice quậy long trời lở đất.

"Nhưng ta nghe nói vụ vượt ngục thất bại rồi mà." Mammon tiếp tục nói, "Ngươi bị tống xuống nơi sâu thẳm nhất của nhà ngục, nơi mà cả ánh sáng lẫn âm thanh không lọt tới."

"Nga ~ đó là nguyên do ngươi trở thành đồ hộp trái dứa a ~" Kanon âm thầm nói với hắn.

"Kufufu ~ ta không ngại ngươi tới ở với ta đâu Sakura."

"Không cần! Cám ơn đã mời, ta nghĩ đồ hộp trái dứa không nên bỏ hoa anh đào vào, sẽ hư vị đó."

"...."

Mukuro nghẹn lời với nàng, hắn giận cá chém thớt chuyển đối tượng qua Mammon, "Có vẻ như mạng lưới thông tin mà Varia tự hào cũng chẳng đầy đủ."

"Hả?"

"Ta thực sự đang đứng ở đây." Gió từ đâu thổi qua làm mái tóc hắn bay nhẹ che đi con mắt xanh, Kanon bỗng có cảm giác mình thực sự bị hắn thú hút.

Nhưng cảm giác chỉ đến trong một giây, trước khi Kanon kịp nhận ra nó đã biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net