Chương 22: Khẩu Bazooka gây họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là đâu?" Kanon nhìn ngó xung quanh, có vẻ nàng đang ở trong một khu vườn lớn của nhà nào đó.

Nằm không cũng dính đạn là chỉ tình trạng nàng bây giờ.

Chỉ mấy phút trước nàng còn đứng trước cửa nhà Sawada, đột nhiên bị khẩu bazooka mười năm từ đâu bay đến, 'bùm' một cái nàng được một chuyến miễn phí đến mười năm sau.

Kanon thở dài, nàng lấy trong túi ra mắt kính phản quang chất lượng cao đảm bảo đeo lên là khỏi thấy mắt, đặc sản của Ảo thế giới để che đi đôi mắt đặc biệt. Ảo thuật của Mukuro lên đôi mắt nàng biến mất rồi, may mà có mắt kính hôm qua Ảnh La phu nhân gửi đến.

"Uy! Ngươi là ai?"

Kanon theo phản xạ xoay người lại, nàng nghi hoặc nhìn hai người trước mặt, giọng nói có phần không chắc chắn, "Mười năm sau Tsuna và Yamamoto?"

"Tiểu thư nhận thức chúng ta sao?" Sawada Tsunayoshi vẫn giữ nụ cười xã giao, như nhớ đến gì đó, hắn hơi nhíu mày, "Mười năm sau?"

"Ân, ta bị khẩu Bazooka mười năm của Lambo đưa đến đây." Nàng mở bức thư nãy giờ vẫn cầm giơ lên cho họ xem, "Vốn định đến dự lễ tạ ơn mẹ kiểu Vongola mà không ngờ vừa bước vào cổng đã bị quăng đến đây."

Yamamoto cầm lấy bức thư, hắn quay qua nói nhỏ với Tsuna, "Hình như mười năm trước đúng là có chuyện này."

"Các ngươi..... không quen biết ta sao?" Kanon cảm thấy rất rõ vẻ cảnh giác của hai người họ, cho dù từ mười năm trước đến không có khả năng họ không nhận ra nàng, vụ bị hoán đổi bởi khẩu bazooka với Vongola là chuyện thường, hay là...... nơi này vốn dĩ nàng không tồn tại?

Quả nhiên câu tiếp theo Tsuna nói khẳng định suy đoán của nàng.

"Ta quả thật chưa từng gặp qua tiểu thư, xin hỏi tên tiểu thư là...."

"Yanagi Kanon, ta là của ngươi người thủ hộ Hư vô." Kanon tháo sợi dây trên cổ ra, giơ trước mặt họ chiếc nhẫn Vongola như chứng minh lời nói của mình.

!!!!

Kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn, một lúc sau Tsuna mới tìm lại lời nói, "Ở đây không tiện, chúng ta vào trong nói chuyện đi."

Kanon gật đầu, theo chân họ bước vào trong biệt thự.

_______ Văn phòng Vongola Juudaime ________

"Yanagi tiểu thư, chiếc nhẫn này ta có thể xác định nó giống với nhẫn Vongola." Tsuna trả lại nhẫn cho nàng sau khi đã kiểm tra, "Nhưng mà ngươi có chứng cớ nào khác không? Dù sao từ trước đến giờ ta chưa từng nghe qua về nhẫn Hư vô."

"Chuyện này sao....." Kanon ngẫm nghĩ một hồi mới nói, "Tsuna ngươi suốt ngày bị Reborn bắn đạn Dying Will, bộc phát mặc đúng một chiếc quần, trần truồng chạy khắp nơi có được xem là chứng cớ không?"

"...." nụ cười trên mặt vị Vongola thủ lĩnh có chút cương lại, hiển nhiên hắc lịch sử một thời trung học là nỗi ám ảnh đối với vị thủ lĩnh này.

"Còn có lúc đi Mafia Land ngươi bị Reborn và Colonello mang ra làm bao tải để họ thi nhau đánh."

"...." đột nhiên cảm thấy người có chút đau.

"Còn lúc....."

"Khụ, đến đó là được rồi, Yanagi tiểu thư." Tsuna căn không cho nàng nói tiếp, hắn cảm thấy để nàng nói tiếp chắc cả đống hắc lịch sử của hắn bị lôi ra sạch sẽ.

Yamamoto ngồi kế bên cười vui vẻ, "Mấy chuyện này quả thật rất hoài niệm a."

Kanon bỗng cảm thấy kì thực họ cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, tỷ như Yamamoto vẫn là thiên nhiên hắc. Khi trở về nàng phải kể cho Mucchi chuyện này mới được.

Khi trở về....?!

"Ah!!!" Kanon nhớ đến chuyện hệ trọng mà nãy giờ nàng quăng sang một bên, "Chẳng phải nói khẩu Bazooka chỉ hoán đổi trong năm phút sao? Vì cái gì nãy giờ ta còn ở đây."

Tsuna: "....."

Yamamoto: "....."

Hình như bọn họ cũng quên luôn việc này. ∑(⊙▽⊙"

"Ngô..... hôm qua khẩu Bazooka bị rớt xuống nước, vậy là nó.... hư rồi?" Kanon nói xong liền trầm mặc, hư rồi nàng về kiểu gì? Ở đây luôn? Reborn sẽ giết nàng nếu thực sự nàng làm vậy. Chắc chắn luôn!

Nhưng mà tạm thời thì nàng phải ở lại đây, Lambo vài ngày nữa mới về, đồng nghĩa với việc vài ngày nữa khẩu Bazooka mới xuất hiện ở đây.

"Yanagi-san ở thế giới kia làm sao quen biết chúng ta?" Yamamoto thực hứng thú với người thủ hộ Hư vô không xuất hiện ở đây.

"Ta chuyển vào lớp các ngươi, chính thức quen biết là vào ngày Valentine Kyoko rủ ta đến nhà Tsuna học làm socola từ Bianchi-nee."

"Học từ... Bianchi?" nghe được từ nguy hiểm Yamamoto hơi run rẩy khóe miệng, Tsuna kém chút nữa sặc nước.

Kanon chớp mắt hoàn toàn quên mất trình độ nấu ăn độc nhất vô nhị của Bianchi, tò mò hỏi, "Sao vậy?"

"Không..... không có gì." Yamamoto cười ha ha, nhanh chóng chuyển đề tài, "Đến giờ ăn rồi, chúng ta đi qua nhà ăn đi."

"Được." Tsuna đứng lên, dẫn đầu đi trước.

Nhưng không biết vì lời nói của Kanon như điềm báo hay không mà đến phòng ăn, cả ba người sững sờ nhìn một bàn đồ ăn 'đặc biệt'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net