Chương 2 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Thời Phong? Nếu như cô nhớ không nhầm, em trai của Mộ Thời Cảnh tên là Mộ Thời Phong, cũng lớp 12, cũng trốn học.
Không kịp nghĩ quá nhiều, cô lại nghe thấy âm thanh truyền ra trong loa phát thanh, “ Bạn học tuần trước gây sự, đánh nhau có: Đào Nhiên của lớp 9-2…”
Cô lại ‘vinh danh bảng vàng’, cũng là nữ sinh duy nhất trong đám học sinh kém bị thông báo phê bình.
Mãi cho đến khi toàn bộ giáo viên và học sinh trên thao trường tản đi, ‘ điếu thuốc kia’ của Đàm lão đầu mới hút xong, vào cuối mùa thu này, hút thuốc cũng có thể hút đến mức trán của thầy ấy thấm mồ hôi.
Các giáo viên khác trong phòng làm việc tấp nập trở về, cô cũng rời đi. Ra khỏi phòng làm việc, bầu không khí vô cùng tươi mát, cảm kích chiếc điện thoại phô trương kia, Đàm lão đầu buông tha cô như vậy, không bảo cô mời phụ huynh.
Nhưng cuối cùng bảo cô đem bài thi về nhà để phụ huynh ký tên, chuyện ký tên trên bài thi này không phải chỉ có học sinh tiểu học mới bị yêu cầu như vậy sao?
Một ngày học nhàm chán kết thúc, tiếng chuông tan học vang lên, cô liếc nhìn bài thi vô cùng thê thảm kia, cuối cùng vẫn đem nhét vào trong balo.
Lý Dương đi qua, ném gói bánh que cay lên trên bàn của cô, bản thân cậu ta cũng xé một gói khác, ăn nhiệt tình, hỏi cô: “ Có đi xem tớ chơi bóng không?”
Cô vác balo: “ Tớ còn có việc, không rảnh đi chơi với cậu.” Nam khuê mật kiêm tiểu lâu la kiêm thêm bạn học Lý Dương so với một bao bánh que cay 5 xu, cô vẫn khá yêu thích cái thứ hai.
Lý Dương dựa vào góc bàn của cô, nhỏ tiếng hỏi: “ Cậu thật sự bị chuyển giao cho Mộ Thời Cảnh?”
Đào Nhiên không nói gì, chỉ cho cậu ta một ánh mắt không thân thiện biết rõ còn hỏi.
Lý Dương gật đầu, từ trong balo lấy ra một quyển sách đưa cho cô: “ Cậu giúp tớ đưa quyển sách này đến ban cấp 3, lớp 12-1 của khoa xã hội, Tống Tử Mặc.”
“ Không rảnh!”
Lý Dương vẫn như cũ cười hì hì, “ Khác giới à, nói không chừng cậu lang thang khắp nơi thì có thể gặp được người mà cậu thầm mến đấy. Cậu cứ rụt rè thế này, anh ta cũng đã là cha của đứa trẻ rồi, đến lúc đó cậu khóc ngất ở trong nhà vệ sinh cũng vô tích sự thôi.” Truyện được dịch và đăng full tại lustaveland.

Đào Nhiên muốn cầm sách đánh cậu ta, đúng lúc có bạn học chơi bóng ở cửa gọi cậu ta, Lý Dương cấp tốc rời đi, vẫn không quên gửi cho cô một cái hôn gió.
Còn dặn dò cô một câu: “ Đừng quên đi đưa sách đấy, Tống Tử Mặc của lớp 12-2 của khoa xã hội chính là nam sinh cao nhất đẹp trai nhất lớp khoa xã hội đó.”
Đào Nhiên híp mắt, nhìn gói bánh que cay trên bàn, đây chính là phí chạy vặt của cô, 5 xu! 
Tuy vô cùng không tình nguyện, nhưng vẫn thay Lý Dương đem quyển sách qua đó. Trong miệng lảm bẩm cái tên ấy, Tổng Tử Mặc? Rất quen nha, hình như trong đại hội khen thưởng của trường từng nghe qua.
Khó khăn lắm mới leo đến tầng 4 của ban cấp 3, điện thoại trong túi rung mấy cái.
Mộ Thời Cảnh hỏi cô, [ Nhiên Bảo, vẫn chưa tan học à?]
Cô trả lời, [ Hôm nay em trực nhật.]
Vừa nhấn phím gửi đi liền cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu của cô hình như đụng vào tường đồng vách sắt, cô xoa xoa đầu, ngẩng đầu lên muốn phát cáu, nhưng gương mặt kia đập vào mắt làm cho cô mất luôn cả năng lực suy nghĩ.
Trong đầu lẩn quẩn câu nói kia của Lý Dương, “ Nói không chừng cậu lang thang khắp nơi, sẽ có thể gặp được người mà cậu thầm mến đấy.”
Cô bây giờ rất muốn ôm Lý Dương, sau đó phong cho cậu ta danh hiệu bán tiên.
Người kia thản nhiên nhìn cô một cái, mặt không biểu cảm nghiêng người đi qua. Nhưng cô vẫn không nén nổi run động, nhịp tim đang đập với tốc độ 180 bpm.
Cô vuốt ngực, xoay người, bóng lưng cao ráo thẳng tấp của anh đã khắc vào trong mắt cô. Thời gian một năm rưỡi trôi qua, cô lại lần nữa gặp được anh, ấn tượng như vậy đấy.
Trực tiếp đem quyển sách đến lớp 2 của khoa xã hội, không tìm được Tống Tử Mặc, lớp 12 của bọn học đang trong giờ tự học, chỉ là nhờ bạn học ở cửa sổ giúp đưa qua.
Cô bây giờ đang vội đến nhà vệ sinh, cô có một tật xấu, khi căng thẳng liền muốn đi vệ sinh. Vừa rồi gặp được nam sinh ngưỡng mộ đã lâu, lúc đó cô căng thẳng đã muốn chạy ngay vào toilet rồi.
Nhanh như chớp cấm đầu vào phòng rửa tay, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, vẻ mặt liền trở nên bức bách. Có ai nói cho cô biết tại sao nam sinh kia lại ở trong phòng rửa tay của nữ không?

Không kịp nghĩ quá nhiều, cô vội vàng híp mắt rồi dùng tay che lại, lỗ tai nóng lên, mặt chắc chắn đỏ không thể tưởng tượng nổi nữa, cô lắp ba lắp bắp nói: “ Tôi… tôi không phải cố ý, cái…cái gì cũng chưa nhìn thấy.”
Nam sinh kia có vẻ như rất bình tĩnh, “ Nhìn thấy hay không chỉ có trong lòng bạn biết thôi?”
Đào Nhiên, “…” Lỗ tai càng nóng hơn.
“ Đứng mãi không đi là muốn tiếp tục nhìn à?” Dừng một lát, anh ấy lại hỏi: “ Cái quần này của tôi kéo hay không kéo?”
Ầm một tiếng, máu toàn thân của Đào Nhiên chảy ngược, vội vàng xoay người chạy ra ngoài, lúc chạy đến cửa của toilet, do gạch men sứ trên mặt đất ẩm ướt, dưới chân trượt một cái, đôi chân vấp vào nhau, quỳ gối xinh đẹp ở ngay cửa. Truyện được dịch và đăng full tại lustaveland.
Đệch ~ Mẹ kiếp!
Không có thời gian bận tâm đến cơn đau ở đầu gối, liền lăn một vòng chạy ra khỏi toilet.

Sau khi đã chạy khỏi cô lại liếc nhìn bảng kí hiệu của toilet, đệch, thì ra vị trí ngược với toilet nam nữ của tầng học khối cấp 2 của bọn cô, vậy mà vừa rồi cô theo thói quen chạy vào cái phòng mà cô tự cho là đúng kia.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền ra từ trong phòng rửa tay, cất bước chạy về hướng cầu thang của tầng. Chạy thẳng xuống tầng dưới, tim cô vẫn đang đập điên cuồng, trong đầu cũng là một mảng mơ hồ, cô đã nhìn thấy gì ấy nhỉ?…
Suốt đường đi cô đều đang nghĩ tại sao lúc vào nhầm vừa nảy, cô không vội vàng rời đi, mà lại đứng ngay ngốc ở trong đó chứ? Là muốn giải thích gì à, hay là như anh ấy nói, là muốn tiếp tục nhìn một lát?
Chạy đến thao trường thì đã thở không nổi nữa, trực tiếp nằm lên trên con đường nhựa, nhắm mắt lại cả đầu đều là hình ảnh tương đối dơ bẩn vừa rồi.
Trên thao trường thổi qua một trận gió thu, thẳng cho đến khi đầu óc dần dần trở lại bình thường, trong lòng cũng bình phục lại, cô mới chạy về hướng cổng trường.
Khi đến cổng trường, xe của Mộ Thời Cảnh đã đợi ở bên đường từ sớm, anh ta xuống xe thay cô mở cửa xe, lại thân thiết thắt dây an toàn cho cô.
Xe hơi lái về đường xe, chậm chạp bò về phía trước, anh ta nghiêng mặt có chút nịnh nọt hỏi: “ Buổi tối muốn ăn gì?”

Cô trả lời: “ Tùy anh, em không kén ăn.”
“ Không kén ăn thì tốt, không như em trai của anh, kén chọn đủ thứ.”
Cô nghĩ đến cái tên kia trong thông báo phê bình hôm nay, Mộ Thời Phong, dưới sự điều khiển của lòng hiếu kỳ, thế là gọi thẳng tên họ: “ Mộ Thời Cảnh, em trai của anh cũng đang học ở trường của bọn em à?”
Mộ Thời Cảnh mi tâm cau lại, “ Nhiên Bảo, tuổi của anh so với em lớn gần gấp đôi, em nên gọi anh một tiếng anh chứ.”
Cô cười đùa, “ Gọi anh là Mộ đại ca à? Quá tục. Cảnh ca ca sao? Ai ôi, quá buồn nôn, toàn thân của em đều nổi da gà rồi này, cho nên em gọi anh là Mộ Thời Cảnh là thích hợp nhất.”
“ …” Tùy cô vui vẻ đi, một cái xưng hô thôi mà, anh ta phải nói nhiều hơn, một lát nữa cô lại bắt đầu không có chuyện bới móc.
Đào Nhiên vẫn nghĩ chuyện của Mộ Thời Phong, lại hỏi: “ Hỏi anh đó nói đi, em trai của anh học chung trường với em à?”
“ Ừm. Em quen nó?”
Cô lắc đầu, “ Không quen, tên có hơi quen mà thôi.”
Mộ Thời Cảnh cười bất đắc dĩ: “ Chắc là đã nghe thấy trong danh sách thông báo phê bình phải không? Hai năm trước thì yêu sớm bị thông báo, bây giờ là trốn học bị thông báo, đúng là chỉ có nó thôi.”
Cô thuận miệng hỏi một câu: “ Anh ta có bạn gái?”
“ Ừm, bạn gái của nó là lớp trưởng của lớp tụi nó, vì chuyện yêu sớm này mà anh còn bị chủ lớp của tụi nó mời đến trường, nhưng nó đâu phải đứa nghe lời, vẫn luôn làm theo ý mình, sau này anh cũng chẳng thèm quản nó.”
Đào Nhiên đối với chuyện Mộ Thời Phong yêu sớm cũng không quá quan tâm, không tiếp lời của Mộ Thời Cảnh, mà là nghiêng mặt nhìn về phía cảnh bên đường ở ngoài cửa sổ.
Nói đến yêu sớm, nam sinh vừa rồi trong toilet, chính là người cô thầm mến hơn một năm, đáng tiếc cô ngay cả tên của anh cũng không biết.
Lần đầu tiên gặp trong sân trường thì cô đã nhớ kỹ anh, lần sau gặp lại có lẽ là hai người, anh và bạn gái của anh.
Sân trường nói lớn không lớn, cấp 2 cấp 3, hơn một năm nay, từ lúc ấy trở đi cô cũng chưa từng gặp lại anh, cô thật sự sợ sẽ có một ngày ngay cả dáng vẻ của anh cũng sẽ dần dần không còn nhớ nữa, nào ngờ hôm nay đã gặp lại nhưng lại ở một nơi lúng túng như vậy.
Cô vẫn im lặng không nói, Mộ Thời Cảnh thức thời nên không nói thêm nữa, mở bài nhạc nhẹ nhàng, đều là những ca khúc violon, nghe Thẩm Lăng nói cô thích nhất là violon, hôm nay anh ta cố ý bảo thư ký mua đĩa CD các ca khúc violon. Truyện được dịch và đăng full tại lustaveland.

Cô không ngờ đến Mộ Thời Cảnh lại sống cùng một tiểu khu với cô, cô và Thẩm Lăng sống ở căn nhà số18, Mộ Thời Cảnh sống ở căn nhà số 3, chênh lệch giữa hai tầng cũng chỉ có 300m.
Thấy cô có chút nghi ngờ, anh ta giải thích: “ Tiểu khu là bạn của anh xây dựng, xem xét gần trường học, thuận tiện để bọn em đi học nên anh và Thẩm Lăng mỗi người đã giữ lại một tầng.”
Đào Nhiên gật đầu, náo loạn hơn nữa ngày trời, trước đây cùng học bá xấu xa Mộ Thời Cảnh là hàng xóm. Cô lại nhớ ra, “ Sao anh không tiện đường đón Mộ Thời Phong luôn?”
“ Hôm nay chắc nó không đến trường đâu.”
Đào Nhiên, “ …” Quắn cả não luôn rồi, không phải lúc sáng vừa thông báo anh ta trốn tiết sao.
Nhà của Mộ Thời Cảnh sống ở tầng 18, căn nhà số 3 tầng 18, 0318, đúng là có duyên mà. Cô tham quan căn nhà, kiểu nhà giống y như nhà của bọn cô, còn có bể bơi trong nhà nữa.
Khi Mộ Thời Cảnh thay một bộ quần áo trong nhà sẫm màu từ trong phòng thay đồ đi ra, điều này làm cho Đào Nhiên có chút ngoài ý muốn, đó là anh ta còn mặc thêm cái tạp dề nữa.
“ Anh muốn đích thân làm cơm?” Đúng là làm cho cô thụ sủng nhược kinh đây mà.
Mộ Thời Cảnh gật đầu: “ Mộ Thời Phong không thích trong nhà có người ngoài, cho nên không mời cô giúp việc, ngày thường đều là anh trở về làm cơm, lúc anh bận, nó sẽ gọi thức ăn bên ngoài.”
Cô có thể nói một câu ‘ Kẻ bỉ ổi chính là kẻ già mồm cãi láo’?
Anh ta chỉ về phía phòng sách, “ Đi làm bài tập trước đi.”
Lên đến phòng sách, nhìn một vòng xung quanh, trên giá sách ngoại trừ sách về tài chính thì cũng là sách về máy tính, phòng sách điển hình của đàn ông đây mà, còn trên bàn sách thì ngay cả một bức ảnh cũng không có. Truyện được dịch và đăng full tại lustaveland.

Lấy ra tờ bài thi phiền não kia chuẩn bị sửa, chỉ là số điểm 31 bực mình này, một lát nữa cô phải làm thế nào lấy ra đưa cho Mộ Thời Cảnh ký tên đây?
Buồn bực chốc lát, cô theo thói quen lấy điện thoại ra, ngứa tay mở hai bộ tiểu thuyết đọc gần nhất, đọc quá say mê, thế cho nên có người đứng bên cạnh từ lúc nào cô cũng không phát hiện.
Mãi cho đến khi một tiếng cười lạnh, “ Ha!” truyền vào tai, cô mới nghe tiếng ngẩng đầu lên, nửa ngày cũng không phản ứng lại.

Người cô thầm mến, nam sinh trong toilet bị cô nhìn thấy hết, mà lại xuất hiện ngay trước mặt cô, ngũ quan sắc sảo tràn ngập kiêu ngạo và ngang ngạnh.
Đây là nhà của Mộ Thời Cảnh, có thể ra vào tự do, tướng mạo lại giống với Mộ Thời Cảnh mấy phần thế này, vậy chính là Mộ Thời Phong rồi.
Mộ Thời Phong?
Đệch! Anh ấy, sao người cô thầm mến lại là Mộ Thời Phong chứ! Trước kia sao cô không phát hiện anh và Mộ Thời Cảnh giống nhau chứ?
Anh nhìn cô chằm chằm, cô vô cùng hốt hoảng, điện thoại trong tay cũng rơi lên mặt bàn, cô vội vàng cúi đầu, ho khan mấy tiếng che giấu xấu hổ và chột dạ trong lòng lúc này.
Đầu óc bây giờ vô cùng hỗn loạn, đủ loại ý nghĩ như ngựa chạy lướt qua đều tuôn ra ngoài.
Anh sẽ bảo cô chịu trách nhiệm sao? Nếu như chịu trách nhiệm, cũng được nha, cầu còn không được ấy chứ.
Bây giờ người thì đang ở trước mặt, cô có nên chủ động lên tiếng chào hỏi không đây? Nhưng vấn đề là tim cũng muốn nhảy lên cổ họng, chắn ở đó làm cô nói chẳng ra lời luôn rồi.
Khoan đã, tối qua cô đã gây rắc rồi gì rồi? Đã nói là chị dâu của anh ấy!
Hỏng nhất không phải là mấy chuyện này, mà là bài thi 31 điểm dưới cánh tay của cô, âm thanh chế giễu vừa rồi của anh, chắc chắn 100% có liên quan đến bài thi 31 điểm này rồi.
Trước kia chưa bao giờ cảm thấy thi xếp hạng từ dưới đếm lên có gì mất mặt, miễn chỉ cần là có xếp hạng là được, vậy chắc chắn có thể đảo ngược số thứ nhất và số thứ hai rồi, cô sẵn lòng đội sổ, bằng lòng để người khác đứng trên vai cô nhìn càng xa.
Nhưng lúc này đây suy nghĩ của cô nghiễm nhiên không có nội hàm như vậy nữa, cô cũng rất muốn thi điểm tối đa. Mộ Thời Cảnh không phải đã nói đó, bạn gái của anh là lớp trưởng, mà đã là lớp trưởng vậy tức là thành tích rất xuất sắc rồi.
Nhưng còn cô thì…
Anh vừa nảy không chỉ nhìn thấy điểm số của bài thi, cũng chắc chắn đã nhìn thấy tên của cô, hai chữ Đào Nhiên này ở trong trường của anh chính là cái tên hot, cô từ lúc học lớp 7 đến lớp 9, mỗi tuần đều sẽ lên ‘ bảng vàng’.
Cô theo bản năng lấy quyển sách ngữ văn che lên tên, lớp và điểm thi nhức mắt kia, khoảnh khắc cuộc sống thảm hại như vậy mà lại ngã ở trước mặt anh.

Anh không nói gì, kéo chiếc ghế ở bên phải cô ngồi xuống, giống như chuyện ở trước cửa nhà vệ sinh vẫn chưa từng xảy ra.
Cánh tay dài của anh duỗi ra trước mặt cô, đem laptop bên tay trái của cô cầm sang, nhìn theo cánh tay của anh, cô nhìn không biết chán cái tay thon dài, sạch sẽ, khớp xương rõ ràng ấy.
Cô không chỉ nhan khống, mà còn là IQ khống, thân cao khống, thanh khống, chân dài khống, còn cả tay khống nữa. Tất cả hoa si khống của cô Mộ Thời Phong đều thõa mãn cả.
Chỉ tiếc là người đàn ông hoàn mỹ này đã có ‘ chủ’ rồi.
Lúc này cô mới nhớ ra phòng sách này chắc là hằng ngày anh đang dùng, cô đây là chiếm địa bàn của người khác rồi. Cuối cùng cô run rẩy nhìn về phía anh, “ Có cần tôi nhường chỗ này lại cho anh không?”
Sau khi nói xong cô bị chính mình dọa sợ, giọng nói dịu dàng này thật sự là phát ra từ lòng ngực của cô sao?
Anh không lên tiếng, nghiêm túc gõ bàn phím, cả phòng sách đều tràn ngập hơi thở mát lạnh trên người của anh.
Rốt cuộc cô cũng không nhịn được nghiêng mặt nhìn anh, anh cách cô gần như vậy, lúc gõ bàn phím, cánh tay của anh chốc chốc cũng sẽ chạm vào cánh tay của cô, tiếng hít thở nhỏ xíu của anh cô đều có thể cảm nhận được.
Dáng vẻ nghiêm túc làm việc của anh, cô nhất thời nhìn rất nhập tâm, hắn bỗng nhiên lên tiếng: “ Thời gian miễn phí đã hết, nhìn nữa tôi sẽ thu tiền đấy!”
Đại ca à, cho dù có đắt đi nữa em cũng sẽ cổ vũ cho anh nha.
Điều chỉnh xong tất cả những cảm xúc hỗn loạn, cô bắt đầu sửa điểm thi, mặc dù đã không thể nào cứu vẫn được nhưng lúc này cô cũng không thể vò đã mẻ lại sứt được nữa.
Nửa tiếng sau tất cả những câu sai cô đều sửa thành đúng, lại đem những câu lựa chọn khác nghiêm túc gạch một cái.
Cô bây giờ cơ bản có thể khẳng định, nếu như Mộ Thời Phong đến làm thầy giáo dạy kèm tại nhà của cô, thành tích ngữ văn của cô nhất định sẽ bước lên đỉnh cao mới của cuộc đời.
Bài thi đã sửa xong rồi, nhưng chữ ký thì phải làm sao đây?
Dù sao thì vừa rồi Mộ Thời Phong cũng đã nhìn thấy thành tích của cô, nếu bảo anh giúp cô ký tên, cũng sẽ không cười nhạo thêm nhỉ, điều quan trọng là có thể nói nhiều hơn 2 câu với anh ấy, một công đôi việc, sao không làm chứ?

Cô đặt bài thi xuống, đầu hơi nghiêng về phía của anh, muốn xem anh đang làm gì, trên màn hình đều là nhân vật hoạt hình chuyển động, xem ra là đang chơi game rồi.
Anh hỏi: “ Muốn chơi không?”
Cô giật mình người, khẳng định là anh đang nói chuyện với cô, vội vàng lắc đầu, “ Tôi không biết chơi.” Cô trước nay chưa từng chơi game.
Anh cười lạnh một tiếng: “ Không biết thì tốt, nếu cô biết, ngữ văn còn thi được 13 điểm sao?”

Cô: “ …” Ông anh à, cô sửa lại, “ Là 31 điểm!”
Anh hỏi ngược lại: “ Có khác biệt à?” Còn chưa đợi cô trả lời, anh lại nói tiếp: “ Cũng đúng, có khác biệt, khác biệt của đảo ngược số thứ nhất và đảo ngược số thứ hai.”
Cô: “ …”
Cô vừa mở miệng, vẫn chưa nói ra, anh lại nói tiếp: “ Thực ra cũng không khó lắm, nhìn hai mắt thì có thể biết, tôi dạy cô.”
“!!” Anh bị nhân cách phân liệt à?
Đề tài này chuyển làm cho cô gắng gượng đem những từ ngữ bất nhã sắp tuôn ra đến miệng nuốt vào trong.
Mộ Thời Phong đem laptop đẩy qua bên cạnh cô, chỉ chỉ một con người nhỏ trên desktop,  “ Người mặc trang phục màu đỏ này…”
Còn chưa kịp mừng đến chảy nước mắt, cô lại ý thức được đây là nguyện vọng cùng anh chơi game không thể nào thực hiện được, chán nản ngắt lời anh: “ Vậy anh không cần nói với tôi đâu.”
Anh hơi cau mày, “ Là ý gì?”
Ý tức là, “ Tôi không nhìn thấy màu đỏ.”

Anh khẽ run, lập tức hỏi: “ Mù màu đỏ?”
“ Không phải, mù toàn màu.”
Thấy anh nghi hoặc, cô tiếp tục giải thích: “ Tức là tôi không nhìn thấy màu sắc, trong mắt tôi tất cả mọi thứ đều là màu trắng và đen, phim trắng đen anh từng xem rồi chứ, cảnh tượng bên trong đó chính là thứ mỗi ngày tôi nhìn thấy. Tôi không biết trời xanh biển rộng, lá xanh hoa đỏ, núi xanh nước biếc là gì cả, dù sao trong mắt tôi cũng chỉ là một mảng mờ mịt.”
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, anh cũng đang nhìn cô, qua một lúc lâu, anh chắc hẳn vẫn đang nhìn cô, cô bị nhìn như thế nên cũng không biết ánh mắt đặt ở đâu mới thích hợp, để bớt lúng túng, cô lấy bài thi của mình qua, rồi đem viết đưa cho anh, “ Ký giúp tôi một cái tên nha.”
Anh trở lại bình thường, liếc nhìn bài thi, rồi nhìn về phía cô, giọng điệu cười nhạo: “ Chị dâu, không phải chị nên tìm anh của tôi ký tên sao?”
Cô nghe một tiếng gọi chị dâu này như thiên lôi cuồn cuộn, trong lòng không nhịn được mắng một câu mẹ kiếp.
Cô gấp gáp giải thích, nhưng giọng nói có hơi yếu ớt, “ Hôm qua nói đùa thôi.”
Anh lấy bài thi và bút qua, nhàn nhạt nói một câu: “ Lời nói đùa này chẳng buồn cười chút nào?”
Còn chưa đợi cô mở miệng nói với anh ký tên của ai, ký ở đâu, kết quả anh đã rẹt rẹt rẹt ký lên cái tên lớn ở trên mép bài thi.
Mãi cho đến khi anh lại bắt đầu chơi game của mình, cô vẫn đang hỗn loạn trong gió thu. Cúi đầu nhìn bài thi anh nhét vào trong ngực của cô, anh đây là… ký xong rồi sao?
Trên bài thi vẫn còn lưu lại mùi của anh, cô chỉnh bài thi ngay ngắn, khi nhìn thấy 3 chữ lớn Mộ Thời Phong, giống như ngũ lôi đáng xuống đầu.
Chữ ký của phụ huynh! Là chữ ký của phụ huynh, anh thì được xem là phụ huynh gì chứ ! Còn anh thì như người không có việc gì đang chơi game, chỉ là bỗng nhiên cười hai tiếng, nhưng cô biết nụ cười này của anh không có liên quan tới trò chơi.
Nếu như Đàm lão đầu nhìn thấy 3 chữ Mộ Thời Phong, đoán là phải thổ huyết ngay tại chỗ mà chết, cho nên bài thi này tuyệt đối không thể đưa cho thầy ấy.
Nhưng nếu như ngày mai Đàm lão đầu hỏi cô cần chữ ký của bài thi thì cô phải nói thế nào đây?
Kệ đi, cô cũng không quản được nhiều như vậy, chuyện của ngày mai thì để ngày mai tính vậy.
Anh bỗng nhiên khép laptop lại, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, khi cô đang khó hiểu xem anh muốn làm gì thì cô đã ngửi thấy mùi thuốc lá, còn có khói thuốc bay lên lượn lờ lúc ẩn lúc hiện.
Anh cũng… hút thuốc!

Điện thoại của anh trên laptop vang lên, cô liếc nhìn màn hình, để người gọi đến là ‘ Thương Ngôn’, chắc chắn là tên của nữ sinh rồi.
Anh không quay đầu lại hỏi: “ Ai gọi vậy?”
“ Thương Ngôn.”
Anh để điếu thuốc đang cháy lên bệ cửa sổ, cũng chưa từng nhìn đến điện thoại, chỉ nói một câu, “ Tôi đi xuống lầu một chuyến.”
Ăn ý như thế có lẽ chính là bạn gái rồi.
Màn hình điện thoại tối lại, anh đã rời khỏi phòng sách.
Mộ Thời Cảnh đi vào, “ Mộ Thời Phong đâu?”
“ Đi xuống lầu rồi.”
Mộ Thời Cảnh hơi gật đầu, giống như đã biết rồi, “ Bạn gái của nó mỗi ngày đều sẽ đến đây đưa cho nó bài thi và giáo trình hôm đó.”
Hóa ra là vậy.
“ Cơm tối anh làm xong rồi, lát nữa Thời Phong lên thì hai đứa có thể ăn rồi, anh còn có tiệc xã giao, từ chối không được, bây giờ phải đi gấp qua đó.”
Đào Nhiên lúc này mới chú ý đến Mộ Thời Cảnh đã thay một bộ vest, làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net