Chapter 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 8

– Cậu mau đi đi chứ_ Trí Anh sốt ruột khi đã hơn năm phút trôi qua cái anh chàng Thiên Vỹ kia chẳng đi được một nước cờ.

– Từ từ, cứ từ từ đã nào_ Thiên Vỹ cố kéo dài, giọng từ tốn làm cho Ngọc Khiết đứng bên cạnh không sao nhịn được cười_ Mà Phi Lương với Luân đi đâu rồi nhỉ?

– Này, đừng đánh trống lảng_ Trí Anh nghiêm mặt nói.

– Hai người họ hình như ở trong phòng có việc gì đó_ Ngọc Khiết vừa cười vừa giải đáp cho Thiên Vỹ.

– Thế à?_ Trí Anh hỏi lại nhưng thấy Ngọc Khiết chẳng phản ứng gì cả. Anh vội quay sang thì thấy Trần Yên Nhi và Huỳnh phu nhân_mẹ Phi Lương đang bước đến. Thiên Vỹ thấy Trí Anh không giục mình cảm thấy kì lạ nên cũng quay ra và ánh mắt anh ngạc nhiên chẳng kém hai người kia là bao.

– Sao, sao là bác ấy?_ Thiên Vỹ ấp úng, lúc này thì Huỳnh phu nhân đã đến trước mặt ba người.

– Chào các cháu, mấy đứa vẫn khỏe chứ?_ Huỳnh phu nhân cất tiếng hỏi.

– Dạ, chào bác ạ. Lâu rồi mới được gặp bác_ Sau phút giây bất ngờ Trí Anh đã nhanh chóng trở lại bình thường, nở một nụ cười chào hỏi.

– Vâng, lâu quá rồi bác nhỉ?_ Thiên Vỹ cũng niềm nở_ Mà sao bác biết chúng cháu ở đây?

– Làm sao bác lại không biết chứ?_ Mọi người đang chào hỏi nhau thì Quân Thành và Hân Như trở về, cùng lúc ấy Hạo Tuấn và Thu Hà cũng về đến nơi. Cả bốn người nhìn khung cảnh kia rồi nhìn nhau đầy ngạc nhiên.

– Mấy đứa đi đâu về vậy?_ Huỳnh phu nhân cất tiếng hỏi. Hân Như từ khi về vẫn chưa dám nhìn thẳng vào mẹ Phi Lương_ Mà sao ta không thấy Lương đâu cả?

– Kìa, anh Lương đâu rồi? Không nghe thấy hả?_ Trần Yên Nhi lại gần chỗ Hân Như, giọng gay gắt.

– Trần Yên Nhi! Phi Lương ở đâu làm sao Như biết được_ Quân Thành đứng cạnh đó tức giận quát làm Trần Yên Nhi giận điên lên.

– Vậy mà ta cứ tưởng cô ấy phải biết chứ?_ Huỳnh phu nhân mỉa mai_ Không phải vì con bé mà Lương mới đến đây sao?

Mọi người tròn mắt nhìn nhau, không ai ngờ Huỳnh phu nhân lại nói những lời như vậy. Còn Hân Như với Quân Thành thì không thấy có gì là lạ, bác ấy đâu phải là người dễ tính và ăn nói nhẹ nhàng. Bầu không khí căng thẳng có phần bị phá vỡ khi nhân vật chính xuất hiện.

– Mẹ, sao mẹ lại đến đây?_ Từ xa nhìn thấy Phi Lương đã chạy ngay lại.

– Lương, anh đây rồi_ Trần Yên Nhi chạy đến trước mặt Phi Lương vui mừng nói. Thế nhưng Phi Lương chẳng thèm để ý gì đến cô ta mà chỉ chăm chăn hỏi mẹ mình.

– Mẹ, có chuyện gì vậy?

– Lương, con đi đâu thế, con có biết là mẹ lo thế nào không?_ Huỳnh phu nhân lo lắng hỏi cậu con trai.

– Con đã lớn rồi mà mẹ!_ Phi Lương nói giọng không hài lòng. Huỳnh phu nhân nhìn anh rồi quay sang Hân Như.

– Mẹ đã nói với con bao lần sao con vẫn để con bé kia dụ dỗ thế?_ Lời nói của Huỳnh phu nhân khiến ai đứng đó cũng sửng sốt, một người cao quý như bà sao có thể thốt ra những lời như vậy chứ.

– Mẹ, mẹ đang nói gì thế?

– Chẳng lẽ ta nói không đúng_ Huỳnh phu nhân vẫn nhìn Hân Như ánh mắt sắc lạnh, gương mặt dữ dằn_ Còn cô, tôi đã nói với cô như vậy rồi mà.

– Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy chứ?_ Phi Lương nói to, anh lại gần nắm thật chặt tay Hân Như_ Con và Như yêu nhau, con đã nói rõ với mẹ rồi.

– Lương à, cô ta đâu có xứng với con. Cô ta chỉ là…_ Huỳnh phu nhân lườm Hân Như, giọng điệu đầy miệt thị_ Tóm lại là mẹ không thể chấp nhận cô ta.

– Mẹ!_ Phi Lương nhìn mẹ ánh mắt khó hiểu xen lẫn khẩn khoản_ Con thật lòng yêu Như. Từ trước đến nay con đều nghe theo mẹ nhưng lần này mẹ hãy để con tự quyết định cuộc đời con.

Phi Lương nói rồi kéo Hân Như định rời khỏi chỗ đó nhưng Trí Anh đã chắn ngay trước mặt anh.

– Bỏ tay em ấy ra_ Trí Anh dứt khoát.

– Trí!

– Tôi nói là cậu bỏ tay Như ra_ Nói rồi Trí Anh ngay lập tức giằng tay Phi Lương ra, nắm lấy tay Hân Như và lại chỗ Huỳnh phu nhân. Từ đầu anh vẫn đứng ngoài lắng nghe bây giờ mới lên tiếng:

– Thưa bác, cháu không hiểu tại sao bác lại không thích Hân Như?_ Trí Anh nhìn Huỳnh phu nhân gương mặt lạnh lùng nhưng lời nói lại rất đanh thép_ Nhưng bác không có quyền xúc phạm em ấy. Tại sao bác lại cho rằng em gái cháu không xứng với con trai bác?

Từng lời của Trí Anh làm cho khuôn mặt Huỳnh phu nhân biến sắc.

– Bác đừng nghĩ rằng chỉ vì Như là trẻ mồ côi nên có thể khinh thường em ấy. Như được mẹ cháu nhận về nuôi và cũng được cho học hành tử tế_ Trí Anh càng nói càng làm Huỳnh phu nhân bất ngờ, khuôn mặt bà đỏ bừng bừng vì tức giận_ Tất cả cũng vì mẹ cháu muốn sau này Như sẽ kết hôn với nhau và sẽ cùng cháu thừa kế tập đoàn.

Nghe Trí Anh nói tất cả cùng tròn mắt quay sang nhìn nhau. Tiết lộ động trời kia thật khiến người ta bàng hoàng, không thể ngờ rằng việc nhận nuôi Hân Như lại có lí do sâu xa đến vậy.

– Bác có hiểu tại sao mẹ cháu lại làm thế không, cái gì cũng có lí do của nó nên xin bác hãy nghĩ đến thân phận của mình và đừng buông ra những lời nặng nề như thế nữa.

Nói chuyện với Huỳnh phu nhân xong Trí Anh liền quay sang Phi Lương, lúc này vẫn đang thần người ra.

– Vì tôi với cậu là bạn bè. Vì hạnh phúc của Như nên tôi đã từ bỏ nhưng…_ Trí Anh tức giận nói lớn_ Tôi đã cho cậu cơ hội nhưng cậu làm cho tôi quá thất vọng.

Nói rồi Trí Anh liền kéo Hân Như đi, không hề ngoảnh lại. Mọi người thấy vậy cũng kéo nhau đi theo.

– Khoan đã_ Phi Lương vội lên tiếng nhưng không kịp, Huỳnh phu nhân gọi con trai lại luôn.

– Lương!

– Mẹ, con xin mẹ. Mẹ hãy để con tự quyết định cuộc đời của con_ Phi Lương quay lại chỗ mẹ anh, giọng van nài nhưng cũng rất cương quyết.

– Con!_ Huỳnh phu nhân tức giận đứng bật dậy, nhíu mày nhìn Phi Lương_ Con đang nói gì?

– Như là người duy nhất con đã và sẽ mãi yêu. Con sẽ không từ bỏ tình yêu của mình đâu.

Phi Lương nói rồi cũng bỏ đi, để mặc mẹ anh ở lại đang rất giận dữ. Bây giờ anh đang cảm thấy rất rối loạn, mọi chuyện diễn ra quá nhanh và bất ngờ. Hóa ra tất cả đều có lí do của nó thật, chẳng vô cớ mà Hân Như lại đòi chia tay với anh. Nếu không có sức ép từ mẹ anh có lẽ cô đã không làm vậy, anh thực sự đã quá vô tâm rồi. Nên làm thế nào bây giờ để hàn gắn lại những tổn thương mà người mẹ đáng kính của anh đã gây ra cho người con gái anh yêu nhất đây.

Trong suốt chuyến bay từ đảo Hồng Tiên về thành phố Tuyên Hoa, bầu không khí thật nặng nề. Chẳng ai dám nói gì bởi tất cả đều hiểu rõ tính khí của Trí Anh. Khi xuống sân bay Trí mới cất tiếng.

– Hạo Tuấn, Thiên Vỹ, hai cậu đưa Thu Hà và Ngọc Khiết về nhà_ Giọng Trí lạnh lùng đến mức ai nghe cũng thấy sợ. Nói được một câu xong anh đi thẳng ra xe, Hân Như chỉ còn biết thở dài rồi vội đi theo.

Trở về biệt thự, vẫn giữ nguyên khuôn mặt giận dữ, Trí Anh nhìn khắp một lượt rồi dừng lại chỗ Hân Như.

– Sao em lại giấu anh? Sao không nói cho anh biết?

– Trí! Bình tĩnh đã_ Quân Thành lên tiếng can ngăn nguồn cơn của bạn.

– Cậu cũng biết mọi chuyên đúng không?_ Quân Thành chưa nói hết câu thì Trí Anh đã quay sang anh, giọng nói lớn hơn lúc trước_ Tại sao lại hùa với Như giấu tớ?

Trí Anh đang nhìn chằm chằm vào Quân Thành, ánh mắt tức giận thì Hân Như đột nhiên nói lớn, giọng phẫn nộ_ Nói cho anh biết thì giải quyết được gì chứ? Nói rồi để anh trở nên như vậy thì anh bảo làm sao em có thể nói được?_ Những lời nói của Hân Như làm Trí Anh không nói được gì. Đúng lúc này thì Hạo Tuấn và Thiên Vỹ trở về.

– Các cậu nói gì mà lớn tiếng thế, bọn tớ đi ở ngoài nghe rõ mồn một rồi đây này_ Hạo Tuấn nhìn tất cả nói.

– Trí, tớ nghĩ là lúc này tức giận cũng không làm được gì_ Quân Thành từ tốn nói_ Tớ biết cậu không muốn Như bị xúc phạm nhưng hay để cô ấy tự quyết định mọi việc.

– Trí! Em biết anh rất thương em nhưng hãy thử đặt mình vào hoàn cảnh của em xem_ Hân Như vừa nói vừa lại gần Trí Anh_Em rất sợ anh và cả Lương nữa biết chuyện, điều đó làm em phải suy nghĩ nhiều hơn cả chuyện em bị…

– Vậy cứ giấu diếm là tốt sao, một mình em chịu đựng, em có biết làm thế anh sẽ thấy như thế nào không?

– Vâng, đúng là em không nên giấu anh nhưng bây giờ thì hãy cứ để em tự giải quyết chuyện của mình được không anh?

– Thôi được rồi, anh sẽ không can dự vào nữa_ Sau khi nghe Hân Như giải thích Trí Anh đã hạ hỏa dần, giọng nói không còn gay gắt như trước_ Nhưng nên nhớ nếu em bị tổn thương thì Huỳnh Phi Lương sẽ không yên với anh đâu, cho dù gia đình cậu ta có cao quý và quyền lực như thế nào đi chăng nữa.

– Cám ơn anh đã hiểu, em sẽ không để anh phải lo lắng nữa đâu_ Hân Như cố mỉm cười với anh trai.

Trí Anh nhìn Hân Như rồi Quân Thành, có lẽ đây sẽ là cách tốt nhất cho mọi việc. Anh không nói gì nữa mà đi ra chỗ cửa sổ, đứng im một lúc lâu.

– Ủa, sao mấy đứa về sớm vậy?_ Trong lúc tất cả đang trò chuyện thì Phùng phu nhân bước vào, bà nhìn xung quanh ánh mắt ngạc nhiên.

– Mẹ!_ Hân Như quay ra chào. Trí Anh đang đứng gần cửa sổ cũng đi vào trong.

– Mẹ, có chuyện gì không?

– Bác, dạo này bác khỏe chứ ạ?_ Thiên Vỹ nhanh nhảu lên tiếng.

– Ừ, cám ơn con, bác vẫn khỏe_ Phùng phu nhân vui vẻ trả lời_ Mà mấy đứa dạo này trông đẹp trai lên đấy.

– Bác cứ quá khen!_ Thiên Vỹ được dịp nịnh nọt_ Bọn con sao được như bác, ngoài bốn mươi mà cứ như chỉ có ba mươi thôi.

Câu nói của Thiên Vỹ làm ai nấy cũng phải phì cười.

– Nghe cậu ấy nịnh kìa_ Minh Luân nói, cố không để tiếng cười quá to.

– Thôi, bọn tớ về đây_ Quân Thành lên tiếng phá vỡ bầu không khí vui vẻ bằng giọng nói lạnh tanh_ Chúng con về bác nhé.

– Ừ, cũng muộn rồi_ Hạo Tuấn tiếp lời.

– Các con về nhé, lúc nào rảnh lại ghé chơi với Trí và Như.

– Để tớ tiễn các cậu_ Nói rồi Hân Như đi theo mấy người kia ra cửa.

– Thôi Như vào đi_ Minh Luân nói_ Làm gì mà phải tiễn chứ?

Hân Như nhìn Luân, Vỹ, Tuấn rồi quay sang Quân Thành, anh liền vỗ vai cô nói giọng an ủi:

– Từ từ rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa_ Hân Như nhìn Quân Thành bước đi ra xe, bỗng dưng cô thở dài. Đúng lúc Trí Anh xuất hiện ngay cạnh cô, Hân Như quay qua nhìn anh rồi lại nhìn ra cổng.

– Nếu anh gặp chuyện giống em có lẽ anh sẽ hiểu và thông cảm cho em.

Một tuần sau khi xảy ra sự việc đó, Phi Lương trở lại trường với lòng đầy tâm trạng. Anh không biết sẽ phải đối mặt với Trí Anh ra sao. Chơi với nhau từ bé, làm sao anh lại không hiểu tính của Trí, chuyện này chắc chắn sẽ không qua nhanh được. Thế nhưng Phi Lương có vẻ đã lo sợ thừa khi mà Trí Anh hôm nay không xuất hiện trên lớp.

– Chào các cậu_ Vừa nhìn thấy Tứ Đại Thiên Vương đi vào Phi Lương liền lên tiếng, anh tỏ ra rất ngạc nhiên khi không thấy Trí Anh_ Trí đâu rồi, cậu ấy khỗng đi học à?

– Ừ_ Hạo Tuấn đáp cụt lủn.

– Nhưng sao lại nghỉ, có chuyện gì sao?_ Phi Lương lo lắng hỏi.

– Việc đấy thì cậu nên tự hỏi bản thân mình ấy_ Quân Thành tức giận nói, anh đi thẳng đến chỗ Phi Lương gương mặt hiện rõ nét khó chịu_ Đáng lẽ cậu không nên quay lại đây.

– Thành, sao lại nói như thế?_ Minh Luân nhanh chóng đến chỗ Quân Thành, kiềm chế cơn nóng giận đang bừng bừng như ngọn lửa của bạn.

– Thôi, Thành đừng nói nữa_ Nhận thấy những ánh mắt tò mò của đám bạn cùng lớp, Minh Luân lên tiếng để mọi việc không đi quá xa_ Chuyện này không nên nói ở đây.

Quân Thành bực dọc nhìn Minh Luân rồi Hạo Tuấn xong đi thẳng về chỗ ngồi của mình. Bốn người còn lại ai cũng về chỗ nấy, tạm thời câu chuyện đã không đi quá giới hạn. Suốt buổi học, những lời nói của Quân Thành làm Phi Lương không sao tập trung được. Bạn anh nói cũng chẳng sai, nếu anh không trở về hay đúng hơn là nếu anh có thể biết rõ mọi việc sớm nhất có thể thì sự việc đã không đi xa và nghiêm trọng đến mức này.

Cuối buổi học Phi Lương qua bên nữ sinh tìm Hân Như.

– Thu Hà, sao không thấy Như đâu?

– À, hôm nay cậu ấy không đi học.

– Không đi học ư?_ Phi Lương ngạc nhiên hỏi_Như cũng không đi học à?

– Lương! Có chuyện gì sao?_ Thu Hà lo lắng hỏi trước thái độ ngập ngừng của Lương.

– Không, không có gì đâu. Thôi mình đi đây_ Nói rồi Phi Lương bỏ đi nhưng ra đến cổng trường thì Tứ Đại Thiên Vương đã chờ sẵn ở đó. Năm người cùng lên một chiếc xe và đi đến công viên.

– Chuyện ở đảo Hồng Tiên cậu sẽ định giải quyết sao?_ Minh Luân là người lên tiếng trước.

– Tớ…_ Phi Lương ngập ngừng.

– Còn giải quyết gì nữa chứ?_ Quân Thành mỉa mai_ Sự thật đã hai năm rõ mười, có cứu vãn nổi hay không?

– Kìa, Thành!

– Không, tớ đã nói rồi, tớ sẽ đấu tranh bằng mọi giá. Tớ sẽ không từ bỏ đâu_ Phi Lương nhìn bạn khẳng khái nói.

– Nhưng liệu mẹ cậu có chịu để yên, tính cách bác ấy…?_Hạo Tuấn hoài nghi.

– Đó là chướng ngại lớn nhất cậu cần vượt qua đấy_ Thiên Vỹ tiếp lời.

– Nếu cậu cần bọn này sẽ cố hết sức để giúp, phải không Quân Thành?_ Minh Luân quay ra nói với Quân Thành nhưng Nhị Thiên Vương vẫn im lặng không hề đáp lại. Phi Lương nhìn mọi người ánh mắt cảm kích, lời đã nói ra rồi thì anh nhất sẽ làm bằng được.


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net