Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23:

Trước tiên Tang Điềm đi đến Nhà Xuất Bản để tặng quà cho đồng nghiệp cùng bộ phận trước đây. Lúc tạm biệt mọi người, đột nhiên tổng biên tập gọi cô lại.

Cô theo tổng biên tập vào phòng làm việc, vừa ngồi xuống tổng biên tập liền nói : "Tang Điềm, cô có muốn quay lại đây làm việc không?"

"Sao cơ?" Tang Điềm tưởng mình nghe lầm, cô ngạc nhiên đến mức há miệng.

Chủ biên mỉm cười, "Trần Tiệp qua mấy tháng nữa sẽ sinh em bé, cô ấy đã đề cập đến việc nghỉ làm với tôi rồi, hai tháng sau chính thức nghỉ việc, cô quay lại đảm nhận vị trí của cô ấy đi."

Tang Điềm có chút khó khăn nói: "Chủ biên, tôi đã thôi việc gần ba năm rồi."
Thực ra tôi rất thích cuộc sống bây giờ, tự do tự tại. Cô sợ rằng bản thân không thích ứng được với cuộc sống ở nơi làm việc.

"Tôi tin vào khả năng làm việc của cô, trước đây cô đã làm việc ở đây 2 năm rồi và cô hiểu rất rõ về công việc này, khả năng làm việc lại tốt, là người có kinh nghiệm viết bản thảo, một vài cuốn sách cô viết đều bán rất chạy. Bây giờ mà phải tìm một người thích hợp hơn cô quả thực là rất khó. Cô đừng vội từ chối đề nghị của tôi, một tháng sau hãy trả lời lại tôi, thế nào?" Giọng nói của tổng biên tập vô cùng chân thành, khiến cho sự nghiêm túc ngày thường cũng biến mất.

Tang Điềm lặng im một lúc, sau khi suy nghĩ kĩ cô gật đầu, nói " Được rồi , cảm ơn tổng biên tập, tôi sẽ cân nhắc việc này ."

"Hi vọng được gặp lại cô." tổng biên tập vui mừng nói.

Rời khỏi Nhà Xuất Bản Tang Điềm liền đến " tiệm Tinh Thiên". Cô chưa bao giờ có hứng thú với những trò đùa của Chu Thụy Tình, chỉ có Tô Tiểu Tông và Tô Tầm hưởng ứng. Nghe nói cô sắp về nhà nên Chu Thụy Tình rất hưng phấn nói  : "Thật sao? anh muốn ăn cá và thịt bò khô do chính tay bác gái làm, thèm chết mất."

Khi Chu Thụy Tình đang học năm nhất, sau khi ăn thịt bò khô và cá hộp của Tang Điềm mang từ nhà đi, vẫn nhớ mãi không quên nó. Mỗi lần Tang Điềm về nhà thế nào cũng bắt cô mang cho hắn một ít. Sau khi tan làm họ thường tụ tập tập nấu nướng ở phòng của Chu Thụy Tình và Tô Tầm, Tô Tầm thường phàn nàn với Tang Điềm rằng là con gái của đầu bếp mà không biết làm đồ ăn vặt.
Bố mẹ của Tang Điềm tự mở 1 tiệm ăn nhỏ, cả hai người đều giỏi nấu ăn. Mẹ của Tang Điềm càng lợi hại, các loại điểm tâm, đồ ngọt, đồ ăn vặt đều làm rất ngon. Trong nhà có hai đầu bếp, Tang Điềm ở trong bếp chỉ phụ bố mẹ một chút. Sau khi sống một mình mới dần dần biết nấu một vài món gia đình. Đồ hộp cá và thịt bò khô xé cay do mẹ làm có quy trình khá phức tạp, lại tốn nhiều thời gian, Tang Điềm thực sự không thể kiên trì ở trong bếp cả đêm để làm nó được.

" Thật sự thèm chết mất. Có thể tôi rất lâu mới quay lại" Tang Điềm vừa cười vừa nói

" Hả? Cậu phải đi bao lâu"

"Có thể là một tháng hoặc hai tháng, mà cũng không chắc."

"Sao lâu thế? !" Chu Thụy Tình kêu thảm thiết.

Tô Tầm đi tới xoa nhẹ đầu cô, cô nói một cách không đồng ý rằng: " Anh thật vô tâm, Tang Điềm về nhà thăm bố mẹ, ở lại lâu cũng là thường tình"

"Đâu có! Lúc trước cô ấy ở nhà nhiều nhất có nửa tháng rồi lại lên." .Điều Chu Thụy Tình nói là sự thực, Tang Điềm cứ cách hai tuần lại về nhà một chuyến, có lúc ở nhà có hơn một tuần, không có việc gì quan trọng thì sẽ ở nhà hơn một tuần.

'' Làm gì mà về lâu thế vậy? Có phải ở nhà có việc gì không?'' Tô Tầm nhìn Tang Điềm có chút lo lắng

Nghe vậy, Chu Thụy Tình cũng nhìn cô một cách buồn rầu.

Tang Điềm chỉ cười và không có nói ra nguyên nhân chính, chỉ nói rằng : "Các người đừng đoán bừa nữa, chỉ là nhớ nhà thôi, bây giờ cũng không có việc gì quan trọng, cho nên muốn ở nhà lâu một chút, có lẽ sau này muốn về cũng không có nhiều thời gian như thế nữa ''

''Tại sao?" Chuu Thụy Tình nói với giọng ngạc nhiên

"Hai tháng sau có thể tôi sẽ quay lại công việc ở Nhà Xuất Bản , sau này công việc bận rộn cũng chỉ có nghỉ phép dài hạn mới có thể về thăm nhà." . Trên thực tế từ lúc rời khỏi Nhà Xuất Bản Tang Điềm liền nghĩ thực ra quay lại đó làm việc cũng là một cách rất tốt . Bản thân tự do tự tại cũng lâu rồi, thử một cuộc sống mới chẳng phải là một việc tốt sao.

"Sao lại phải đi làm ? Cô bây giờ không phải rất tốt sao?" Chu Thụy Tình còn rất hâm mộ cuộc sống hiện tại của Tang Điềm nữa, tự do tự tại, lúc đầu bản thân cô chọn mở tiệm chính là không muốn bị ràng buộc.

Tang Điềm nói rằng: '' Có 1 đồng nghiệp muốn thôi việc, tổng biên tập gọi tôi tới để thay thế vị trí của cô ấy. Tôi vẫn đang cân nhắc,một tháng sau mới trả lời cô ấy''

"Được rồi, bản thân cô nghĩ rõ ràng thế là tốt  Nếu như không được cô cũng có thể thôi việc." Chu Thụy Tình nở nụ cười , Tô Tầm gật đầu đồng ý.

Sau buổi cơm trưa khách trong cửa hàng dần dần đông lên, "tiệm Tinh Thiên" mấy năm qua khách hàng đến đây càng nhiều, diện tích cũng  rộng hơn trước đến hai lần. Nhân viên của cửa hàng- Tiểu Mạc ngày hôm nay xin nghỉ, Tang Điềm liền ở lại phụ giúp, mãi đến lúc trời nhá nhem tối mới rời khỏi.

Lúc xe bus đi ngang qua "Bỉ Ngạn", cô chợt nhớ ra hình như mấy ngày rồi mình chưa đến đó, nghĩ đến lần này phải rời khỏi đây hai tháng, cũng nên đi chào chị Mạc một tiếng mới phải . Xe vừa đến trạm dừng cô liền bước xuống.

''Tang Điềm mau lại đây'' Cô vừa bước đến cổng, chị Mạc liền vui mừng vẫy chào cô.

Tang Điềm mỉm cười bước đến , lấy ra một con mèo thần tài ở trong túi đặt lên trên quầy bar, nói: '' Cái này sao đặt ở đây được''

Mạc Nghiên nhìn cái vẻ đáng yêu của con mèo đột nhiên mỉm cười và nói mộ cách thích thú. " thật là đáng yêu quá!"

'' Chị thích là được rồi''

'' Nào chú chuột trắng nhỏ, nếm thử món mới của tiệm chúng tôi ''. Mạc Nghiên mang bánh Pudding vừa mới làm đặt trước mặt cô.

Từ lúc hai người quen biết,hơn một tháng rồi con chuột bạch nhỏ của Mạc Nghiên mới ăn thử đồ của tiệm. Tang Điềm từ nhỏ đã ăn rất nhiều điểm tâm và đồ ngọt do mẹ làm. Cứ cho là không biết làm thì cũng có thể nhận ra hương vị của món ăn đã cho cái gì vào,sau đó sẽ đưa ra nhận xét. Khẩu vị của Tang Điềm phù hợp với khẩu vị của đa số cô gái trong tiệm. Mỗi lần Mạc Nghiên làm ra các món mới đều nhờ Tang Điềm thử trước
Tang Điềm cầm muỗng nhỏ nếm từng ngụm nhỏ, sau đó đặt muỗng nhỏ xuốngvà đưa ra kết luận: "Có thể cho thêm một chút đường."

"Trác Việt đến rồi." Mạc Ngôn nhìn về phía sau cô , nhắc nhở cô.

Tang Điềm nghe vậy nhất thời có chút lo lắng, bây giờ cô không muốn nhìn thấy bất kì ai trong số họ.

Mấy năm qua Trác Việt đã tạo thành thói quen mỗi khi tan làm đều vòng tới đây trước. Khi anh ta nhìn thấy cô ấy, đôi môi của anh ta không thể dừng lại, trực tiếp đứng ở bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cái bánh pudding nhỏ quen thuộc trước mặt cô và nói với Mạc Nghiên, "Đây là sản phẩm mới sao?"

"Đúng vậy, Cậu có muốn nếm thử không? Tôi làm tận mấy cái đấy!" Mạc Nghiên nhìnTrác Việt đầy mong đợi, cô say mê trò chơi ăn thử với chú chuột bạch nhỏ.

Trác Việt mỉm cười nhìn Tang Điềm vẫn cúi đầu, tầm mắt của anh chuyển đến trước mặt Tang Điềm chỗ cái bánh pudding bị thiếu một góc nhỏ, "Không cần đâu , chỗ này không phải có rồi sao?" Chưa dứt lời , anh  liền đưa tay cầm lấy cái muỗng nhỏ , xúc một thìa nhỏ bánh pudding tươi dọc theo góc xúc của Tang Điềm, dưới ánh mắt kinh ngạc của Mạc Nghiên anh thản nhiên đưa miếng bánh vào trong miệng mình.

Động tác của anh ta quá đột ngột, Tang Điềm và Mạc Nghiên vẫn ngây người ra, Lúc Tang Điềm ngẩng đầu lên anh ta đã bỏ cái muôi xuống rồi .Anh ta giống như đang thưởng thức món ăn lại giống như kẻ thèm ăn. . . . . . Bởi vì anh ta  lại cầm lấy cái muôi và xúc một miếng. Lúc đang chuẩn bị đưa vào trong miệng, Tang Điềm kéo tay áo của anh, mặt dần đỏ lên, lắp bắp nói: "Cái kia tôi ăn rồi. . . . . . chỗ Mạc tỷ vẫn còn . . . . . ."

Trác Việt hơi cúi đầu nhìn đôi bàn tay cô, những ngón tay mịn màng của cô nắm lấy tay áo sơ mi của anh, anh mỉm cười nói : "Đừng lãng phí."

Anh cúi xuống và đưa bánh pudding vào miệng. Cô nhớ đến cảnh tượng lần trước ở trên xe, anh đã ăn phần còn lại của bánh bao mà cô đã ăn, vẫn là giọng nói đó vẫn là nụ cười đó, mang đến cho cô cảm giác mà ký ức đã bị xáo trộn giống như trước đây, và một cảm giác kiêu ngạo xuất phát từ tận đáy lòng .

Mạc Nghiên sớm đã ngây người ra. Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người trước đây. Cô nhìn vào gương mặt ửng đỏ của Tang Điềm, rồi lại nhìn thấy gương mặt với nụ cười dịu dàng của Trác Việt . Lẽ nào Trác Việt cuối cùng cũng khiến cho Tang Điềm rung động?

"Hơi ngọt một chút, có thể cho ít đường đi một chút." Trác Việt đặt cái muôi xuống và nở một nụ cười.

Mạc Nghiên cuối cùng cũng hoàn hồn và nụ cười có chút gượng gạo. "Tang Điềm nói rằng có thể thêm một chút đường. Lương Tranh cũng nói rằng nên cho ít đường hơn. Đàn ông các người đều không thích ăn ngọt. Mặc kệ các người."

"Ừm. Vẫn nên nghe theo chị." Trác Việt gật đầu đồng ý

Trác Việt ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh Tang Điềm, rồi bất giác cúi xuống và thì thầm vào tai cô: "Em đã ăn chưa?"

"Em ăn rồi." Tang Điềm hơi gật, không dám ngẩng đầu lên

"Em đã ăn gì rồi ? Có muốn đi ăn cùng với anh không?" Giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai cô, cô không nhịn được lại né tránh.

''Em ăn cơm'' Sợ anh ta không tin cô lại nói thêm một câu nữa, ''Bọn em mua đồ ăn bên ngoài, rồi đưa đến tiệm Thụy Tinh ăn .''

"Được, vậy em đợi anh , đợi lát nữa anh đưa em về." Trác Việt  đứng dậy và gọi thêm một phần thức ăn

Tang Điềm vừa nghe anh ta gọi món liền đứng lên thậm chí có chút vui vẻ: "Không cần đâu, anh cứ từ từ ăn, em về trước đây."

Cô vừa nói xong liền quay người đi. Khi Trác Việt đang muốn đứng dậy đuổi theo cô thì cô lại quay lại. Đôi mắt anh thấp thoáng niềm ngạc nhiên lẫn sự vui mừng và anh mỉm cười nhìn cô với một nụ cười tươi rói.

Tang Điềm đi đến quầy bar,chào tạm biệt Mạc Nghiên: "Mạc tỷ, em quên mất, hôm nay em tới để chào tạm biệt chị, ngày mai em phải về nhà, khoảng hai tháng sau mới về chị không cần giữ vị trí này cho em đâu."

"Hả? Sao phải đi một thời gian dài như vậy? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?" Mạc Nghiên kinh ngạc hỏi.

"Không có gì, chỉ là nhớ nhà thôi." Cảm nhận được ánh mắt rạng rỡ của người đàn ông bên cạnh mình, Tang Điềm dừng một chút rồi nói: "Còn nữa đó là. . . Gần đây hình như em thấy có chút buồn bực, muốn về nhà yên tĩnh một thời gian."

Ánh mắt của Trác Việt bỗng chốc trầm xuống như chờ đợi sự thất bại, tiếp theo là sự thất vọng và cay đắng không kể siết, anh biết là cô đang nói cho anh nghe .

Tang Điềm nói với Mạc Nghiên một vài câu rồi đi. Trác Việt nắm lấy chìa khóa nhẹ nhàng nói với cô " Anh tiễn em''

''Không cần đâu'' Tang Điềm từ chối

"Trác Việt, đồ ăn cậu gọi sắp được rồi này, cậu không ăn sao?" Mạc Nghiên nhìn bóng lưng hắn gọi một tiếng.

'' Không ăn nữa, Chị cứ ghi nợ trước đi''

Tang Điềm đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía anh, thở dài nói, "Anh đi ăn cơm đi, tôi đợi anh."

Trác Việt thẫn thờ vài giây, dường như không dám tin "Thật sao?"

"Ừ." Cô quay người bước đến chỗ cũ. Sau phản ứng của Tang Điềm, Trác Việt mỉm cười, nụ cười ấm áp và thuần khiết đó cho thấy tâm trạng bây giờ của anh rất tốt

Một tiếng sau, xe của Trác Việt đỗ ở cổng, Tang Điềm không vội vã xuống xe như ngày thường, cô yên lặng nhìn về phía phía trước, nét mặt có chút do dự, hình như đang cân nhắc làm sao để mở lời.

"Em yên tâm, anh đã hứa với em sẽ không đi tìm em nữa, về nhà nghỉ ngơi cho tốt, hãy vui lên một chút, anh đợi em quay lại." Dường như anh có thể nhìn thấu tâm tư của cô. Âm thanh tuyệt vời nhẹ nhàng thoát ra từ môi của Trác Việt, mang đến một cảm giác có chút trống rỗng.

"Vâng, cảm ơn anh." Tang Điềm cúi đầu do dự mãi mới nói rằng: "Này. . . . . . Nếu như anh gặp Từ Mộ Duyên. . . . . ."

'' Anh sẽ chuyển lời đến anh ấy''

''Vâng........ cảm ơn anh, Vậy em đi đây'' Tang Điềm đẩy cửa xe

"Ừ, Về nhà nên ngủ sớm một chút." Trác Việt cũng bước xuống xe. Nếu như trước đây buổi tối nào cũng vậy, anh đều đứng trong màn đêm nhìn bóng lưng cô mất hút trong đêm tối.

Tang Điềm đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, cô bước nhanh về phía trước. Vừa bước đến cửa thang gác, cô bèn dừng lại.

Ồ? Sao đèn hành lang lại thay đổi nhỉ?
Ánh sáng vàng ấm áp bao phủ một góc nhỏ của hành lang, vậy mà cô lại có một cảm giác ấm áp mờ nhạt. Đúng lúc có một đôi vợ chồng trung tuổi đi xuống dưới lầu chạy bộ và cũng thật kì lạ họ nhìn chằm chằm vào dãy đèn hành lang. Người phụ nữ trung tuổi nói một cách mê tín rằng'' Tôi thấy nó cứ là lạ, hôm qua những chiếc đèn này còn sáng lắm cơ mà sao hôm nay đã thay mới rồi, thật hiệu nghiệm chắc không phải có kẻ giở trò đấy chứ''

Người đàn ông trung niên cười ha ha nói: "Đừng nói mò, xế chiều hôm nay tôi thấy có người mang đồ lên thay, tôi còn nói chuyện với người công nhân đó mà, thế mới biết hóa ra những chiếc đèn này không phải do khu trọ chúng ta thay, nghe người công nhân đó nói là có một người thanh niên bảo anh ta đến thay. Tuy rằng không biết tại sao chàng trai trẻ đó lại giúp chúng ta thay đèn . Có lẽ là lòng tốt của ai đó trong khu này."

Người phụ nữ trung niên thở phào nhẹ nhõm'' vậy thì tốt, thay đi thay lại làm nó  không giống với các hành lang khác thật dọa người''

Giọng nói của đôi vợ chồng trung tuổi xa dần. Tang Điềm sững sờ ngay tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên ngọn đèn, ánh sáng vàng ấm áp không sang chói, mà ấm áp lạ thường.

Cô đột nhiên nhớ đến ánh đèn của ngôi nhà có phòng ăn kiểu Tây. Dưới ánh sáng màu vàng ấm áp Từ Mộ Duyên lộ rõ những đường nét mềm mại khác thường.

Lúc này, cô cảm nhận được một cách rõ ràng, có một hơi ấm nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô để lại một chút ấm áp và dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net