Chương 42: You Are - JackBam - Markson

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Trường hợp của Jackson>

Giữa sân bay ồn ào tiếng người qua lại, tiếng trò chuyện ầm ĩ tùy ý khuếch đại trong không gian, trẻ con khóc ầm, tiếng thanh thiếu niên the thé và lời nói nhỏ nhẹ sôi nổi của người lớn, âm thanh trộn lẫn trong không gian kín trở thành tạp âm đủ để đâm thủng màng nghĩ.

Jackson rút tai nghe ra, anh cảm thấy mình nghe nữa thính lực sẽ có vấn đề.

Đi vào trong quán cafe mở ở sân bay, anh đến đúng lúc không có người đứng chờ, Jackson kéo khẩu trang đen che mặt xuống: "Một ly kiểu Mỹ(*) không đường."

(*) Cafe kiểu Mỹ: còn gọi là cafe nhỏ giọt, tên gọi là American styled coffee. Có thể lên hỏi google thúc thúc để biết chi tiết. (theo khẩu vị tui thấy uống rất ngon~~ ^^)

Nhân viên tiệm chăm chú cúi đầu chọn thức ăn trước, lúc cô ngẩng đầu lên chuẩn bị muốn thu tiền, thấy rõ diện mạo của khách hàng, cô khiếp sợ che miệng, gương mặt uể oải trong nháy mắt trở nên sáng ngời hưng phấn.

Trước một giây cô thiếu chút lên tiếng hét chói tai, Jackson đã đưa ngón trỏ đặt lên môi, đôi mắt thâm thúy thoáng qua một tia giảo hoạt, lần đầu đứng gần thần tượng của cô, nhân viên tiệm đỏ mặt yêu cầu ký tên, Jackson thoải mái đồng ý.

Jackson nhận lấy cafe không quên nháy mắt cười một cái với nhân viên tiệm, hy vọng nhân viên tiệm có thể giữ bí mật giúp anh, anh tìm một chỗ trống ngồi xuống rồi lấy điện thoại ra chơi.

Hôm nay là ngày thứ bảy thoát khỏi 'nhà ma'.

Im Jaebum vừa chạy ra đã té xỉu, Mark và Kim Yugyeom đưa đến xe dừng ở đường mòn, Jackson theo trực giác ngang ngược khống chế tay lái, anh hoàn toàn không nhớ rốt cuộc mình lái thế nào, cuối cùng bọn họ trở lại con đường bằng phẳng quen thuộc.

Sau khi kết nối được điện thoại luống cuống tới gặp quản lý trước, bọn họ không nói hai lời đến bệnh viện, nửa đường quản lý đầy trách móc cùng nghi hoặc chất vấn rốt cuộc bọn họ đi đâu, bị một câu nghiêm túc của Park Jinyoung: "Làm ơn đi anh tạm thời đừng hỏi cái này." mà ngậm miệng.

Chọc Park Jinyoung nổi giận không ai có thể gánh vác được hậu quả.

May mắn trong cuộc sống thật thời gian bọn họ mất tích không lâu, cộng thêm đang trong kỳ nghỉ phép của bọn họ, không gây ra sóng gió gì, công ty chỉ cần phụ trách tiền bồi thường cho resort và tiền giữ kín chuyện cho bệnh viện, không để bất kỳ truyền thông hoặc người hâm mộ biết bảy người nhập viện là được.

Jackson đang xử lý vết thương trên người, tiêm thuốc bổ ngủ thật tốt, sau một ngày tình trạng cơ thể đại khái không có gì đáng ngại, cùng thương lượng với Park Jinyoung có tình trạng thương tích cũng nhẹ như vậy và quản lý, Jackson quyết định về Trung Quốc cầm chút đồ bổ tới dưỡng sức.

Ngón tay trượt xem mấy nhóm trên mạng, mấy bình luận kém Jackson không thèm bỏ vào mắt, anh đưa tay xoa huyệt giữa mắt để giảm mệt mỏi cho mắt, Jackson thầm thở dài.

Màn hình điện thoại sáng lên thông báo có cuộc gọi miễn phí, Jackson liếc nhìn người gọi tới, thấy rõ tên hiện trên màn hình, anh vội vàng nhận điện thoại: "Mammy, mẹ đã tới chưa?"

"Tới rồi tới rồi, con ở đâu?"

"Con đi tìm mẹ, mẹ ở đâu? Mẹ tới một mình sao?"

"Đương nhiên ba con đưa mẹ tới, ba con cũng ở đây, ba mẹ ở làn số hai."

"Con đến ngay!"

Jackson bất tri bất giác buông ly cafe anh đang uống dở xuống, dùng khẩu trang và mũ che kín xong, anh sải bước chạy nhanh ra bên ngoài, một lòng hướng đến chỗ ba mẹ mà chạy, dọc đường anh chú ý tới rất nhiều ánh mắt khác thường ném về phía anh, nhưng anh không quan tâm.

Bây giờ anh chỉ muốn gặp ba mẹ.

Jackson lập tức đi tới phòng khách làn hai, anh giống như đang trông chờ bóng người thương, cuối cùng anh thấy được bóng người quen thuộc, mắt bị loạn thị khiến anh không thể không nheo mắt để xác nhận, cho đến khi mẹ giơ cao tay vẫy anh, Jackson mới khẳng định đó là ba mẹ mình.

Tim Jackson đột nhiên đập nhanh, mỗi một bước đến gần ba mẹ, Jackson đều có thể nghe tiếng tim đập mãnh liệt của mình, nếu kéo hết đồ che mặt xuống, anh nghĩ nét mặt bây giờ của anh tuyệt đối vừa buồn cười lại ngu xuẩn.

Đứng lặng trước ba mẹ, Jackson tưởng là mơ, rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn quanh quẩn trong địa ngục sinh tử, hôm nay anh lại có thể khỏe mạnh trước mặt ba mẹ, nghĩ đến đây, khóe mắt Jackson không khỏi nóng lên.

"Hôm nay không đi làm à, sao đột nhiên lại về?" Jackson về nước luôn tự mình về nhà, lần này phá lệ hy vọng ba mẹ tới đón anh, làm mẹ Vương có chút không hiểu, nhưng bà không hỏi kỹ, nếu là yêu cầu của con trai cái gì bà cũng đồng ý.

Mẹ Vương đưa tay dịu dàng xoa đầu Jackson, bà nhanh mắt phát hiện đôi mắt to xinh đẹp của Jackson đầy một tầng hơi nước, bà hoảng hốt: "Gia Gia?"

Không kịp hỏi con trai xảy ra chuyện gì, Jackson bỗng nhiên ôm chặt mẹ vào lòng, rõ ràng bà cảm nhận được Jackson không ngừng run rẩy mà còn có cảm giác ướt át ở vai chỗ Jackson dựa vào, bà quay đầu nghi ngờ trao đổi ánh mắt với ba Vương, bọn họ quyết định hỏi con trai trước khi từ biệt.

"Ba mẹ đều ở đây." Mẹ ôm eo thon của Jackson, tay bà vỗ nhẹ sau eo con trai, giống như trấn an đứa trẻ khẽ nói bên tai anh: "Gia Gia của mẹ hôm nay bảo bối cũng làm nũng với mẹ rồi... nghỉ ngơi cho khỏe đi."

"Không sao, đã trải qua chuyện gì?"

Sau khi nghe xong Jackson không trả lời, anh chỉ ôm càng mạnh, để mình có thể đến gần hơi ấm của mẹ.

Không sao, đã kết thúc rồi.

Thời gian Jackson ở Trung Quốc không dài, dù sao cũng là lịch trình riêng, còn không có quản lý cùng về, phải tránh người hâm mộ khá khó, quản lý cũng luôn dặn đi dặn lại tuyệt đối không để bất kỳ ai phát hiện, nên Jackson cầm đồ bổ, xử lý đơn giản chuyện phòng làm việc xong thì đi về Hàn Quốc.

Jackson trở lại Hàn Quốc thì về nhà sắp xếp hành lý, chào hỏi anh producer ở chung một câu, anh không khỏi bị hỏi mấy ngày nay cùng các thành viên du lịch ở đâu, Jackson mặt không đổi sắc bịa ra một câu chuyện nói cho đối phương nghe, may mà đối phương không hoài nghi, để Jackson thở phào nhẹ nhõm.

Vì tránh tai mắt, Jackson chặn một chiếc taxi đến bệnh viện tư nhân, đó là bệnh viện công ty sắp xếp cho bọn họ, mặc dù không phải là bệnh viện danh tiếng, nhưng tài nguyên chữa bệnh không kém, hơn nữa có quan hệ hợp tác với công ty, phần lớn nghệ sĩ JYPE nếu không phải bệnh nặng, cũng sẽ đến đây khám.

Trước khi xuống xe Jackson không quên nói cảm ơn tài xế, trước khi bước vào bệnh viện, anh lấy điện thoại ra bấm dãy số quen thuộc, không tốn mấy giây, đầu bên kia lập tức kết nối, Jackson nhẹ giọng hỏi: "Jinyoung tớ về rồi, cậu ở bệnh viện sao?"

Đã sớm đoán Park Jinyoung và Im Jaebum ra ngoài, Jackson khi nghe thấy bạn thân trả lời một câu không ngoài dự liệu: "Cậu phải chăm sóc anh Jaebum thật tốt đấy, bệnh anh ấy còn chưa khỏi đã xin xuất viện, thật không muốn sống nữa mà... Đúng rồi, muốn tới bệnh viện hay về ký túc nói với tớ, mẹ tớ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cậu và anh Jaebum thích."

Hơ hơ. Qua tai nghe Jackson nghe rõ được tiếng cười kèm theo khí âm của Park Jinyoung, từ âm thanh có thể tưởng tượng được Park Jinyoung híp mắt cười đến hiện có nếp nhăn ở mắt, nụ cười đẹp đến không tưởng, nếu không dùng tay che mặt còn tốt hơn.

Sau khi cúp điện thoại Jackson chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, anh nghiêng đầu suy nghĩ thứ tự đi thăm, quyết định đi thăm đám em trai trước.

Đi đến khu vực khoa hồi sức, anh thấy một thanh niên đứng ở cửa cách đó không xa, Jackson lập tức nhận ra đó là Bam Bam cậu em người Thái của anh - xem ra em ấy rất để ý đến tình trạng của Yugyeom.

Bam Bam cảm nhận được có người đến gần, cậu quay đầu thấy được là Jackson, cậu vỗ ngực tha, "Hóa ra là Jack(*) à, còn tưởng là ai đó, dọa chết em, đi không có chút tiếng động."

(*) Từ đầu đến cuối khi trans truyện Mark, Jackson và Bam Bam khi gọi nhau người nhỏ rất ít khi kèm 'anh' khi gọi người lớn hơn, đây nguyên gốc là của tác giả, nhưng không biết mọi người có để ý hay không trên thực tế 3 người cũng vậy với nhau, rất ít khi người nhỏ kèm 'huyng' khi gọi người lớn hơn (ngoại trừ trước ống kính) nên tác giả mới mạnh tay để 3 người thoải mái như vậy. Tương tự như vậy với Yuna và Mark, với các thành viên khác Yuna thêm 'nim' nhưng với Mark thì không. Một lượt giải thích cho tất cả những chương trước đó nếu có người thắc mắc nha.

Jackson gãi đầu lúng túng cười một tiếng, thật ra anh muốn dọa Bam Bam một chút, không ngờ lập tức bị Bam Bam nhạy bén bắt được, Jackson cố làm vẻ ung dung nhét hết quà mẹ cho đám em trai vào tay Bam Bam.

Đứng bên cạnh Bam Bam nhìn vào trong phòng, Kim Yugyeom được y tá hướng dẫn lấy thăng bằng và vận động cân đối, Kim Yugyeom tay phải chống lan can song song, tay trái bị quấn băng vải vững chắc được y tá đỡ, anh nhìn thấy bả vai rộng của Kim Yugyeom đang run rẩy, nhìn qua khá khó.

"Tình trạng bây giờ của Yugyeom thế nào rồi?"

"Sau phẫu thuật tốc độ phục hồi mau hơn so với tưởng tượng, bác sĩ nói nghỉ ngơi mấy ngày sau cậu ấy có thể thử phục hồi rồi."

Bam Bam đẩy gọng kính tuột xuống chóp mũi, Jackson nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu em bất tri bất giác đã cao hơn anh mấy centimet, "Vậy em thì sao, tình hình mắt thế nào?"

Giác mạc của Bam Bam bị tổn thương nhẹ, thị lực suy giảm nghiêm trọng, tro dày trong hỏa hoạn lưu lại trên giác mạc Bam Bam tạo thành vết rách, may con ngươi lưu lại dị vật ở ngoài, không đâm sâu vào lớp trong giác mạc, sau khi xử lý cùng bác sĩ phối hợp thuốc uống thì đã có thể bình phục, nhưng thị lực không thể trở lại ban đầu.

Bam Bam hơi nghiêng đầu nghĩ xem nên nói thế nào mới không để người bên cạnh nghĩ nhiều cho cậu, "Không sao rồi, cùng lắm là cận nặng hơn thôi."

Tất nhiên Jackson không tin câu nói này, anh nghĩ để hôm khác lén hỏi Park Cún của anh.

"Youngjae không đến cùng em sao?"

"Anh Youngjae vừa mới khám ở khoa thần kinh về, nói muốn đi giải sầu một chút."

"Vậy à... vậy sao em không vào chào hỏi Yugyeom?"

Bam Bam nghe vậy người rõ ràng ngừng một lát, sau đó cậu nhẹ thở ra một hơi, "Để em chuẩn bị xong nói xin lỗi thế nào rồi đi tìm cậu ấy sau."

Thật là, bất kể đứa nhỏ này hay nhóc kia, thế nào cũng là một đám người im lìm

Jackson thầm than, anh không thể không nhìn ra bầu không khí giữa hai người đầy khó hiểu, ngày trước anh và Park Jinyoung thảo luận nên xử lý thế nào, lúc ấy Im Jaebum còn nằm trên giường bệnh, im lặng lắng nghe hai người nói chuyện rồi nói một câu: "Chuyện trẻ con để bọn nó xử lý." coi như kết thúc đề tài.

Chú ý đến Jackson đột nhiên im lặng, Bam Bam lần nữa quay đầy đi, lại bị Jackson nhanh một bước sờ đầu, bàn tay Jackson ổn định rõ ràng xoa mái tóc do nhuộm lâu mà sơ rối của đối phương, đến khi Bam Bam bĩu môi dày bất mãn kháng nghị mới buông tay.

"Anh đi thăm anh Mark của em, Youngjae quay lại thì báo anh đấy." Jackson lắc điện thoại trong tay, Bam Bam thấy vậy gật đầu vẫy tay nói tạm biệt anh Ba nhà mình.

Bam Bam vừa quay lưng, Jackson lại lần nữa thở dài, anh nghĩ anh than thở thêm nữa sẽ rất mau già nhỉ?

Chuyện trẻ con, anh vẫn không nên nhúng tay vào.

Đứng lặng trước phòng bệnh của Mark, Jackson không ngừng tưởng tượng trong đầu lúc anh và Mark gặp mặt sẽ xảy ra chuyện gì - mặc dù đại đa số anh nghĩ tới không phải Mark đang chơi trò chơi trên điện thoại, thì cũng cũng là xem video liên quan đến trò chơi, nhưng cũng có thể sẽ đeo kính, học Kim Yugyeom bắt đầu đọc sách, cũng có thể anh đang ăn uống.

Bất luận là hình ảnh nào cũng tốt, Jackson trong đợi không phải là điều tệ nhất, anh dự đoán theo tình hình.

Sau khi chuẩn bị tâm lý, Jackson lấy dũng khí mở cửa ra, nhưng trên thực tế tàn khốc đả kích trông đợi của anh - dáng vẻ Mark vẫn giống như lần trước đến thăm, Mark vẫn đang ngủ say.

Thay vì nói ngủ say, không bằng nói là trạng thái hôn mê.

Sau khi đưa Mark đến bệnh viện, bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ tỉnh táo của anh, trên thực tế hai bác sĩ phụ trách xử lý ngoại thương và khoa thần kinh cho Mark từng nói Mark đã có lúc tỉnh lại, nhưng thời gian không lâu.

Nhìn tình trạng thương tích của Mark, sợ rằng anh bị người nào đó mất khống chế dùng sức bóp cổ, dưỡng khí dẫn đến não bị chặn lại, chỉ điểm này đã làm chức năng não bộ của Mark bất thường, cộng thêm Mark từ trên cao rơi xuống, não bị chấn động nghiêm trọng, vết thương đại não liên tiếp gặp tai nạn.

Khu vực đầu phụ trách ý thức bản thân bầm tím làm Mark hôn mê, cùng với thời gian tỉnh táo ngắn ngủi của Mark có thể đoán - trong lòng Mark gặp vết thương nghiêm trọng, tăng thêm hôn mê cho Mark.

Phần đại não vô cùng kỳ diệu, một khi chỗ nào đó khác thường, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Mà tình trạng trong lòng con người gần như do đại não làm chủ, vết thương trong lòng sẽ khiến con người ta mắc bệnh đóng kín phần đại não đặc biệt, kết quả hai thứ ảnh hưởng nhau, dù ai cũng không muốn tới.

Jackson và Park Jinyoung từng hỏi bác sĩ tâm lý tình trạng của Mark, khi bọn họ được hỏi: "Người bệnh trước khi đến khám có phải bị áp lực cực lớn hay không?", hai người im lặng mà đáp lại.

Đâu chỉ lấy 'cực lớn' để hình dung, đơn giản là áp lực đủ dồn người ta vào chỗ chết, không phải sao?

Jackson lặng lẽ đóng cửa lại, anh đi tới tủ đầu giường của Mark, vừa đặt túi đồ lên bàn, vừa nói một mình: "Mammy chuẩn bị nguyên liệu nấu dưỡng sinh cho em, trước khi tới bệnh viện em hầm mấy thứ kia thành canh rồi, tỉnh lại nhớ uống, uống lạnh cũng không tốt."

Jackson tự mình rót một chén, kéo ghế ngồi ở mép giường Mark, cúi đầu bắt đầu uống, mùi thuốc Bắc nồng nặc lan ở đầu lưỡi, vị đắng chát mới đầu không khỏi làm Jackson le lưỡi, từ từ anh cảm nhận được vị ngọt của nước, không còn kháng cự như lúc đầu, mùi vị gây nghiệm khiến anh uống tiếp một ngụm.

Gặm thịt xương sạch sẻ, Jackson để xương vào chén để sang một bên, anh thả lỏng người ngả về phía sau, cảm giác no đủ làm anh buồn ngủ, anh đưa mắt nhìn gì má Mark, cơn buồn ngủ biến mất không còn.

Rất đau nhỉ.

Jackson quan sát trên dưới cơ thể Mark, da thịt anh lộ ra khỏi băng vả và vai thưa, nhất là mặt, bị băng vải che hơn nửa khuôn mặt, đáng tiếc gương mặt anh tuấn kia.

"Mặc dù không biết anh có nghe được lời em nói không, nhưng anh tạm thời làm người nghe được chứ?" Jackson gãi gãi gò má, "Dù sao không phải là lần đầu, em cũng quen lải nhải với anh rồi."

Jackson dứt lời cũng không biết nên nói gì tiếp, giống như hỏi ý kiến Mark, anh im lặng đưa mắt nhìn mặt Mark, anh xoay cái cổ cứng ngắc, sau đó ngồi thẳng người.

"Tưởng là ở trong căn nhà kia rất lâu, kết quả thế giới thật mới có ba ngày, rất buồn cười phải không? Rõ ràng anh luân hồi lâu như vậy."

Giọng Jackson mang theo giọng mũi phá vỡ im lặng, anh chớp đôi mắt có hơi xót, "Ngoài anh quản lý và phụ trách nhóm chúng ta có hơi hoảng ra, tất cả đều không có gì khác lạ, biến mất của chúng ta giống như trò chơi vậy."

"May mắn tin tức ép nhanh, các fan đều không biết... À, có vài fan 'đặc biệt' phát hiện." Jackson nhớ lại mấy ngày trước ở trên SNS lơ đãng thấy bình luận, "Nhưng không được tin thì phải, sau đó các 'bình luận đặc biệt' cũng theo ra, mặc dù bình thường bay đầy trời, cả ngày anh đều nói em đừng xem."

"Nhưng lúc em thấy có một tin nhắn để lại, có chút, nói thế nào nhỉ... hành động cẩn thận?" Nhớ lại mấy lời nhắn nhìn không sợ hãi lại thú vị, khóe miệng Jackson không khỏi nhếch lên, "Có fan nói 'rất lâu không gặp các anh rồi, rất nhớ bọn họ, hy vọng các anh đều khỏe huhu'."

"Rõ ràng là thấy thường xuyên, không biết tại sao, lập tức thấy vô cùng cảm động." Jackson ngại ngùng xoa chóp mũi, "Chờ sau khi mọi người bình phục, tìm một cơ hội livetream cùng tán gẫu với các Chim Non đi?"

Jackson ném ra câu hỏi ôm hy vọng Mark trả lời, chắc chắn anh không nhận được câu trả lời, anh mơ hồ cắn thịt non trong miệng.

"... Đoàn Nghi Ân, tại sao lúc anh tỉnh lại, bọn em đều không thấy được vậy?"

Jackson chuyển từ tiếng Anh lúc ban đầu thành câu tiếng Trung thông dụng hai người thường dùng, giọng anh trong nháy mắt trở nên buồn phiền, "Bác sĩ nói chỉ cần anh đồng ý, lúc nào cũng có thể tỉnh lại... Anh, đánh trốn tránh cái gì sao?"

"Anh sợ lúc mình tỉnh lại, ngay cả bọn em cũng không nhận ra sao?"

Jackson cảm thấy đầu anh giống như quả bóng, đầu từ từ căng lên sinh ra cảm giác tê liệt ở chỗ đau, anh lắc đầu xua đi cảm giác đau trong đầu.

Anh nhớ tới lần duy nhất Mark yếu thế trước anh, đến nay hình ảnh ấy vẫn rõ ràng trước mắt, Jackson vừa nghĩ tới tiếng hét đau đến tận đáy lòng của đối phương, tim anh đau nhói, thật lâu không cách nào giảm được.

Cuối cùng là ai sợ, Jackson cũng không nói được, có lẽ anh là một trong số đó.

"Em từng nói, quên bọn em cũng không sao, bọn em có thể làm quen lần nữa, lặp đi lặp lại nói với anh bọn em là ai." Jackson dịu dàng chậm rãi nói, anh dừng hồi lâu, "Cho đến khi anh nhớ bọn em là ai."

Jackson mím môi nghĩ ngợi nên bắt đầu nói từ đâu, anh biết bây giờ lời lải nhải của anh không có tác dụng, anh không quan tâm đối phương rốt cuộc có nghe hay không, anh đơn giản muốn nói rõ với Mark.

"Lần đầu hai chúng ta gặp nhau, là ngày 3 tháng 7 năm 2011, ngày đầu tiên em vào JYP." Jackson quyết định nói từ ngày đầu, nói tới chữ mấu chốt, anh phảng phất trở lại thời thiếu niên mơ hồ không rõ lúc đến Hàn Quốc, tầm mắt anh cảm thấy thần kỳ khi bản thân đến một đất nước với nền văn hóa xa lạ.

Anh nhìn thấy một thiếu niên tóc ngắn đen lanh lợi ở lại, Jackson khắc sâu ấn tượng thiếu niên có gò má mượt mà bụ bẫm, môi hé mở lộ ra răng hổ nhọn, lúc ấy mưa phùn kéo dài, thiếu niên một mình che dù đi qua trước mắt anh, còn Jackson đúng lúc cũng phải trở về công ty, hai người gặp nhau ở cửa công ty.

"Quên ai bắt đầu rồi, khi đó hai người không quen biết, nhưng lại cùng đi mua kem ăn."

Jackson thật sự quên mất vì sao hai người chưa từng gặp mặt lại như bạn thân nhiều năm đi mua kem ăn, sau chuyện này Jackson nhiều lần nhắc lại đoạn chuyện cũ này với Mark, Mark luôn méo miệng, khóe miệng chạm tới mép gầy yếu gần như không có thịt, nhún vai tỏ ý vô tội.

Trong đầu Jackson nghĩ, duyên phận chính là thần bí như vậy, rõ ràng hai người chưa từng gặp mặt, nhưng hai bên đều muốn hiểu lòng nhau.

"Fan của chúng ta rất lợi hại, nhớ rất rõ chuyện gặp nhau và cuộc sống của chúng ta." Jackson bật cười, ở phương diện nào đó mà nói anh quả thật vô cùng bội phục trí nhớ của fan.

"Chúng ta cùng nhóm tập Martial Arts Trcking, thời gian luyện tập sinh dây chằng thường bị thương, anh tập còn lâu hơn em, bị thương cũng nhiều hơn em, kết quả anh còn khuyên em đừng tập, nói em lần nào cũng bị thương... 'anh thì không chắc!', mỗi lần em đều gào lên với anh như vậy."

Jackson khắc sâu ấn tượng một lần chuẩn bị biểu diễn tiết mục trong show sống còn, anh và Mark muốn hợp tác diễn MAT, muốn một người lộn trên không để đối phương đẩy, đó là động tác khá nguy hiểm, sơ ý một chút sẽ gây tổn thương.

Một khi góc độ lực làm không đúng, bất cứ lúc nào Mark cũng sẽ bị anh đẩy ngã, giai đoạn luyện tập Mark không biết ngã bao nhiêu lần, thấy anh ôm đầy đau đớn, Jackson luôn áy náy không nói hết, anh cho rằng anh làm không tốt.

Nhưng Mark chưa từng oán trách Jackson, thậm chí ngược lại hỏi anh gân chân có bị thương không.

"Đúng rồi, trước có JJ Project... ấy, đó là một nhóm, mẹ của GOT7 chúng ta. Lúc JJ Project debut, hai chúng ta có tuyệt vọng! Vô cùng tuyệt vọng! Nghĩ rằng xong đời rồi, trong thời gian ngắn công ty sẽ không ra nhóm nam nữa."

Lúc biết Im Jaebum và Park Jinyoung là một nhóm debut, các thực tập sinh không được chọn vừa bàng hoàng lại bất lực, khi đó Jackson nhớ anh và Mark nửa đêm lén ra ngoài hưởng gió đêm, ngửa mặt nhìn sao trên cao buông lỏng tâm trạng.

Trên đường có rất nhiều bạn thực tập sinh chơi cùng rời đi, thực tập sinh nhóm nhảy tầm tuổi hai người bọn họ không còn mấy người, bọn họ cũng từng do dự rốt cuộc có nên rời công ty hay không, áp lực mỗi ngày hành hạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net