Chương 38: Đau đớn kéo dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy hôm nay thời tiết khá âm u, gió thổi nhiều và không khí có phần se lại. Buổi tối, mặt trăng chẳng thể ló khỏi mây, nhìn ra ngoài chỉ thấy một khoảng đen đặc như hũ nút. Ban ngày trời cũng có vẻ sáng muộn hơn. Dạo này tôi thấy khá an toàn nên hay tháo mặt nạ ra khi đi ngủ vào buổi tối. Vậy nên khi mới tờ mờ sáng, tôi phải dậy sửa soạn để đeo mặt nạ lên.

Tôi ngồi nghiêng đầu chải mái tóc dài uốn xoăn của mình trước gương đồng. Qua đó, tôi thấy một cô gái gầy gò với đôi mắt thâm quầng trũng sâu. Gương mặt nhỏ xíu kia như thể bị nhấn chìm giữa đám tóc đen dày. Cô gái đang nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò và ngạc nhiên. Tôi nở nụ cười, cô gái cũng cười theo. Một nụ cười ngọt ngào mà lâu rồi tôi không nhìn thấy.

Ôi! Nói thật là sau quãng thời gian dài đeo mặt nạ, tôi có hơi cảm thấy xa lạ với bộ dạng vốn có của chính mình.

Tôi thử miết ngón trỏ lên trán để cảm nhận làn da mềm mịn trượt đi dưới những đường vân tay. Ngày xưa trán tôi bị mụn ẩn khá nhiều. Kể từ khi xuyên không, chắc do được ăn sạch, uống sạch, thở sạch nên da tôi mịn hẳn. Vả lại, kỹ thuật chế tạo mấy tấm mặt nạ này thực sự rất cao siêu. Tôi cứ tưởng nó sẽ bí bách lắm. Nhưng không! Chúng có khả năng thoáng khí rất kỳ lạ, dù đeo trên mặt gần như cả ngày, da tôi vẫn không hề nổi mụn.

Ôn Nguyệt chợt tiến tới sau lưng tôi, lấy chiếc lược gỗ mun rồi chầm chậm chải mái tóc dày. Ngay từ những ngày ở đầm lầy, đã có vài lần Ôn Nguyệt trông thấy gương mặt thật của tôi. Vì thế chẳng cần phải che giấu nữa.

Tôi nở nụ cười hiền với Nguyệt. Mấy tháng nay, tôi đã suy nghĩ khá nhiều về tình trạng của cô. Dựa trên những gì Cảnh nhận định, có lẽ vì mất con, hoặc phải chịu một nỗi đau khủng khiếp nào đó nên tâm trí Ôn Nguyệt phải cố quên đi - như một cách để có thể tiếp tục sống. Vài lần, tôi có thử hỏi về những chuyện đã xảy ra khi cô ấy mất tích. Nhưng tất cả những gì Nguyệt nói được chỉ là vài đoạn thông tin đứt đoạn và thiếu tính liên kết. Thứ cô ấy ghi nhớ sâu sắc nhất là chuyện về con dao lưỡi mỏng của Lĩnh. Mỗi lần nhìn thấy nó, Ôn Nguyệt lại lẩm bẩm mấy từ "tìm bốn, tìm bốn". Tôi suy đoán rằng có tất cả bốn con dao, hoặc cái gì đó tương tự thế, gắn đủ tứ tượng thanh long - bạch hổ - huyền vũ - chu tước. Nhưng tìm để làm gì? Hay là tìm đủ bốn thì sẽ nhất thống được thiên hạ nhỉ? Mà thôi! Giống mấy tình tiết nhàm chán trong tiểu thuyết quá. Chê!

Lúc tôi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài tập thể dục thì nghe thấy tiếng chim vỗ cánh cực kỳ gấp gáp. Là con Quỷ. Cảm giác bồn chồn bất ngờ đổ ụp xuống tôi một cách vô cớ. Tôi vội vàng chạy ra mở cửa, gấp gáp tới mức suýt chút nữa thì ngã. Con chim bay vọt vào trong, lượn hai vòng rồi đậu xuống chiếc bàn trà mà tôi hay ngồi.

Mất hai ngày để nó bay đi và về. Cũng khá nhanh.

Lần này, lá thư của Cảnh dài hơn khá nhiều:

"Có hai khả năng, một là trúng độc trường thống (1) từng chút một trong thời gian dài, hai là trúng loại độc này với lượng lớn trong thời gian ngắn. Trường hợp một vô phương cứu chữa. Trường hợp hai chữa được hoàn toàn, nhưng phải tìm người hạ độc để biết chính xác lượng độc đã dùng..."

Vậy là chắc chắn có sự can thiệp từ bên ngoài đúng không? Lâm sinh ra trong một gia tộc cực kỳ giàu sang, chắc hẳn đã có ai đó xem cậu ta là kẻ ngáng đường nên mới ra tay độc ác. Thậm chí còn chẳng phải kiểu căm ghét thông thường, kẻ kia hẳn phải hận đến tận xương tủy thì mới sử dụng loại độc tên "trường thống" kia. Đau đớn kéo dài, đau đớn bất tận ư? Đúng là tàn nhẫn...

Việc chữa bệnh cho Lâm cuối cùng cũng đã tiến triển chút ít nên tôi phấn chấn lắm. Không đợi anh ta tới, tôi tự vác xác ra ngoài để tìm gặp Lâm. Hôm nay đã hết sáu ngày phát độc rồi.

Theo những gì tôi biết, có hai địa điểm Lâm thường xuyên lui tới, một là kỹ viện ở gần chợ Ngọc Thổ, với sự hiện diện của hàng loạt người đẹp nổi danh như mỹ nhân Tú Lê, mỹ nhân Lộng Ngọc, mỹ nhân Giáng Hương, mỹ nhân Kim Yến - tất cả đều là người quen của Lâm, hai là quán trà Gốc Sưa.

Vì sao tôi biết ấy à? Thì Lâm tự khai chứ có gì đâu. Gã hay rủ tôi tới mấy chỗ đó tung tăng nhảy múa lắm. Tệ!

Hiện tại, tôi đang đứng trước cửa kỹ viện mà Lâm hay tới chơi. Tôi không tìm được Lâm ở chỗ quán Gốc Sưa nên đành phải rời bước ngọc tới chốn này. Xin lỗi tất cả các chị nữ chính từng dạo chơi kỹ viện và bị em "pháp xét" là rảnh rỗi sinh nông nổi nhé. Các chị thật dũng cảm! Giờ em phải đi theo bước chân của các chị đây!

Tôi đứng nghiêm trang trước cửa kỹ viện, cầm chắc chiếc quạt giấy trong tay, còn khéo léo che để gương mặt không lộ ra ngoài. Xấu hổ chết mất! Giờ xông vào liệu có bị xích cổ đuổi ra không nhỉ?

Lúc tôi còn đang phân vân chuyện nên vào hay không thì gã béo "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" với Lâm chợt xuất hiện bên cạnh tôi. Một tay gã che miệng, một tay dơ ngón trỏ chỉ lung tung, miệng lắp bắp:

- Cô... cô... đừng có mà đeo bám anh Lâm! Anh Lâm trêu hoa khắp chốn, không tới lượt cô đâu. Đừng mơ tưởng nữa!

Tôi nhìn gã công tử bột nọ, giọng nói không kiểm soát được mà hơi hốt hoảng:

- Thôi thôi! Em không theo đuổi Lâm đâu. Em đang có việc quan trọng, không biết anh ấy có trong này không ạ?

- Đấy! Biết ngay mà! Cô đừng hòng moi thông tin từ tôi!

Tôi còn chưa kịp trả lời, đã có tiếng người vang lên từ hướng kĩ viện, giọng nói hơi cao và sặc mùi "lả lơi". Là Lâm:

- Ngọc đấy à? Nhớ anh quá phải không? Ra đây ra đây, có chỗ này vui cực, đi với anh đi! - Gã nói một tràng dài không ngơi nghỉ, rồi quay sang tên béo, nói tiếp. - Chú cũng tìm anh à? Thôi, hẹn ngày mai nhé!

Chúng tôi - nghĩa là tôi, Ôn Nguyệt và Lâm rời khỏi kỹ viện để tới quán trà Gốc Sưa bàn đại sự. Tôi chưa từng chủ động tìm gặp Lâm, hôm nay lại vác xác đến tận kỹ viện. Thế mà ngoài câu trêu đùa vừa rồi, Lâm không hề hé miệng nói thêm bất kỳ tiếng "lả lơi" nào. Lạ thật.

Khi mọi người mới vừa yên vị quanh chiếc bàn trà, tôi đã vội lên tiếng:

- Anh nghe về độc trường thống bao giờ chưa?

Thấy Lâm không đáp, tôi bèn kể lại tất cả những thông tin tôi biết cho anh ấy nghe. Tôi độc thoại trong tận năm phút, trong khoảng thời gian đó, Lâm hoàn toàn không xen ngang một lần nào. Tôi vô thức đưa tay lên vỗ vai anh, dò hỏi:

- Anh nghĩ sao?

Lâm vẫn tiếp tục giữ im lặng, như thể đang mải tập trung suy nghĩ. Mặt anh không hẳn là buồn, cũng chẳng phải thất vọng. Từ đúng nhất để miêu tả có lẽ là "tê cứng". Hầy! Rõ ràng là người này cũng không hoàn toàn vô tư, vô lo và "phổi bò" như vẻ bề ngoài. Cũng đúng thôi, Lâm cợt nhả được là do anh ta lạc quan, hoặc giả vờ lạc quan, chứ lớn lên trong môi trường phức tạp như thế, bị ám hại đến thân tàn ma dại, sức khỏe tổn hao thì làm sao mà vô tư được nữa?

Lâm có một đôi mắt lá răm với hàng mi dày và ngắn, cùng tròng mắt rộng màu nâu nhạt hơi ngả sắc xanh oliu. Nghe thì có vẻ không hoàn hảo, nhưng tôi trộm nghĩ, chính hàng mi ngắn này khiến đôi mắt của Lâm không trở nên quá u sầu.

Lúc này, đôi mắt kỳ lạ nhưng cuốn hút đó đang vô thức dừng lại trên trán tôi. Dù biết Lâm không hề nhìn mình, tôi vẫn quay mặt tránh đi và cố kiếm chủ đề để nói:

- Anh đoán được ai làm không?

- Được, thậm chí có thể chắc chắn, nhưng sẽ rất khó để moi thông tin từ bà ta.

Tôi lặng người đi. Chắc đoán đúng rồi, lại là người thân ra tay hại nhau thôi. Lâm có vẻ không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nên tôi đành im luôn. Để xóa tan bầu không khí gượng gạo, tôi đứng dậy, vuốt quần áo cho phẳng bằng một động tác có phần kiểu cách, nói nhanh:

- Thôi em về đây. Anh... ờm... tìm cách nhé!

Tôi rời khỏi quán trà trước. Lúc bước xuống đường, tôi cố tình quay lại để ngước lên tầng lầu cao - dù từ góc này, tôi chẳng thể nhìn được chỗ Lâm ngồi. Thế mà trái với suy nghĩ của tôi, anh ta đã rời khỏi bàn trà, đứng tựa vào lan can và dõi mắt theo bước chân tôi. Thấy tôi ngước nhìn, Lâm chẳng hề ngại ngần mà thản nhiên nở nụ cười.

Cười tươi lắm, cứ như thể kẻ vừa buồn đến lặng người kia là ai khác vậy.

(1) Trường thống: Do tác giả sáng tạo ra.

—-----------

Không liên quan nhưng hồi sinh viên, mình học cùng lớp với một bạn có đôi mắt màu nâu nhạt ngả xanh oliu. Nhìn lạ với cuốn hút kiểu gì ấy nên nhớ mãi. Mà bạn này người Việt 100% luôn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net