Chương 2 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thả lỏng, tâm tình vui vẻ.

Đương nhiên, nếu như lúc này người bên cạnh có thể nói đôi câu, tâm tình hôm nay của cô hẳn là có thể cao tối đa. Điều tiếc nuối là, sau khi Lục Ngộ An xuống xe thì chưa từng lên tiếng nữa.

Đi vào thang máy, Nguyễn Huỳnh nhẫn nại nhưng không được: “Bác sĩ Lục.”

Lục Ngộ An nghiêng đầu nhìn cô, vấn đề về vết thương thì cô đã đeo kính râm, mặc áo len màu sáng mềm mại, lộ ra nửa gương mặt lớn khoảng bàn tay, bờ môi đỏ thắm.

Trước khi cửa thang máy đóng lại thì có một cơn gió lạnh thổi vào, trong chốc lát, một mùi thơm nhạt nhạt chui vào mũi anh.

Cùng lúc đó, Lục Ngộ An mở miệng: “Cô Nguyễn.”

Đối diện với đôi mắt không có kính che chắn của anh, Nguyễn Huỳnh vô hình trung cảm nhận được cảm giác áp bách mà anh mang tới.

Lục Ngộ An chỉ gọi cô một tiếng, cũng chưa làm gì khác nhưng Nguyễn Huỳnh chính là căng thẳng. Cô sợ rằng tâm tư ngấp nghé giọng nói anh của mình bị anh nhìn ra được.

Nghĩ đến đấy, cô mím môi, giả vờ bình tĩnh: “Bác sĩ Lục không cần khách khí với tôi như vậy, anh gọi tôi là Nguyễn Huỳnh là được.”

Nghe thế, Lục Ngộ An không tiếp lời.

Nguyễn Huỳnh hơi bối rối, đưa tay sờ chóp mũi ngứa ngáy, dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn cái bóng trên cửa thang máy, cô tìm bậc thang cho mình: “Nếu như anh quen gọi cô Nguyễn rồi thì gọi cô Nguyễn cũng được.”

“…” Nghe có chút miễn cưỡng, Lục Ngộ An rũ mí mắt xuống, giọng nói trong trẻo hấp dẫn, sáng rực động lòng người: “Có việc hỏi tôi à?”

Tai có chút ngứa ngáy, Nguyễn Huỳnh kiềm chế bàn tay muốn sờ lỗ tai, sự căng thẳng đang lan tràn.

Cô gật đầu, vốn định tìm hiểu tình hình cụ thể của Kỳ Kỳ nhưng mở miệng ra lại nói: “Anh làm thêm không?”

“…”

C5

Trong khoảnh khắc dứt lời, chỉ có thang máy của hai người họ rơi vào sự yên tĩnh kỳ dị.

Sau khi làm phát thanh viên, mỗi một câu mà Nguyễn Huỳnh nói ra đều được đắn đo suy nghĩ. Trước kia cô thường xuyên xuất hiện “sự cố” miệng nhanh hơn não, nhưng hai năm gần đây thì lại là lần đầu trước mặt Lục Ngộ An.

“…”

Im lặng hồi lâu, Nguyễn Huỳnh đang cố gắng nói chút gì đó để cứu vãn hình tượng, thang máy “Ding” một tiếng, bọn họ đã đến tầng sáu.

Lục Ngộ An thu lại ánh mắt đặt trên người cô, đi ra ngoài trước.

Nguyễn Huỳnh vội vàng đuổi theo: “Bác sĩ Lục, tôi —”

“Làm thêm gì?” Lục Ngộ An bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn cô.

Nguyễn Huỳnh ngước mắt, đối diện với đôi mắt sáng tỏ trong veo của anh, màu mắt của Lục Ngộ An thiên nhạt, là màu hổ phách. Anh rũ mắt xuống nhìn qua Nguyễn Huỳnh, mang đến cho người ta một loại ảo giác thâm tình.

Gió lùa thổi tới, Nguyễn Huỳnh tỉnh táo: “Tôi nói thì anh sẽ suy xét chứ?”

Lục Ngộ An nhấc chân đi về phía trước, mang theo ý tứ sâu xa mà liếc cô một cái, ý tứ rất rõ ràng — cô cảm thấy sao?

Nguyễn Huỳnh nghẹn lại. Cô chắc chắn Lục Ngộ An sẽ không suy xét, nhưng vẫn ôm 0,01% hy vọng, nói cho anh biết nội dung làm thêm.

Nói xong, cô lẩm bẩm nói: “Thật ra tôi biết anh sẽ không đồng ý, công việc của bác sĩ các anh hẳn là bề bộn nhiều việc.”

Lục Ngộ An nghe giọng điệu chắc chắn của cô, ngây thơ hiếm thấy mà hỏi: “Sao cô biết là tôi sẽ không suy xét?”

Nguyễn Huỳnh sửng sốt, đưa tay kéo kính râm xuống để lộ ra đôi mắt óng ánh: “Bác sĩ Lục, ý này của anh là anh đồng ý à?”

“…” Lục Ngộ An kịp phản ứng, vẻ mặt cứng lại: “Không.”

Nguyễn Huỳnh nghẹn lời, nhỏ giọng thì thầm: “Tôi biết mà.”

Lục Ngộ An không nói gì, thu lại thần sắc: “Xin lỗi, chưa từng tiếp xúc, cũng không có thời gian.”

Nguyễn Huỳnh hơi ngẩn ra, có chút bất ngờ vì anh giải thích với mình.

Rõ ràng chuyện này nhìn thế nào cũng là mình “cố tình gây sự” mà nhắc đến.

Lý do từ chối lời ít mà ý nhiều này của anh ngược lại làm cho Nguyễn Huỳnh không biết tiếp lời như thế nào.

Cô đang sắp xếp ngôn ngữ thì Vu Tích Ngọc chú ý đến hai người.

“Bác sĩ Lục, cô Nguyễn.” Cô ấy trợn mắt nhìn hai người, bật thốt ra: “Hai người lại gặp nhau ở hành lang à?”

Hôm nay Vu Tích Ngọc trực ca, buổi sáng lúc kiểm tra phòng nghe thấy Kỳ Kỳ nhắc đến hôm nay Nguyễn Huỳnh sẽ đến thăm cô bé, cho nên nhìn thấy cô xuất hiện thì cô ấy không bất ngờ. Còn Lục Ngộ An đến bệnh viện vào lúc không có ca làm thì các bác sĩ y tá đã tập mãi thành quen.

Điều Vu Tích Ngọc kinh ngạc chính là, có phải hai người họ hơi có duyên không.

Nghe được lời này của Vu Tích Ngọc, Nguyễn Huỳnh không khỏi có chút tâm tư. Nhưng nghĩ lại, cô lại không hiểu vì sao mình chột dạ.

Cô và Lục Ngộ An quả thật là trùng hợp gặp nhau.

“Không phải.” Nguyễn Huỳnh trả lời Vu Tích Ngọc: “Hôm nay chúng tôi chạm mặt ở cổng bệnh viện.”

Lục Ngộ An: “…”

Vu Tích Ngọc không nghĩ tới Nguyễn Huỳnh thành thật như thế, xấu hổ cười một tiếng: “Vậy thì còn rất trùng hợp.”

Nguyễn Huỳnh phụ họa gật đầu, người bên cạnh lên tiếng: “Tình hình Kỳ Kỳ hôm nay thế nào rồi?”

Vu Tích Ngọc: “Vẫn rất tốt, biết cô Nguyễn đến thăm cô bé nên buổi sáng tiêm thuốc cực kỳ ngoan.”

Nghe thế, Lục Ngộ An căn dặn: “Hôm nay tôi ở văn phòng, có vấn đề thì bất cứ lúc nào cũng báo tôi.”

Anh dừng lại một chút, ánh mắt chếch sang bên cạnh, dừng lại trên kính râm của Nguyễn Huỳnh: “Cô Nguyễn.”

Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu, nhớ tới chuyện mà mình muốn tìm anh để hỏi: “Bác sĩ Lục, sau khi tôi thăm Kỳ Kỳ xong thì muốn tìm anh nói chút chuyện.”

Lục Ngộ An biết cô muốn nói chuyện gì, nhạt giọng nói: “Văn phòng ở bên đó, chút nữa cô bảo y tá Vu đưa cô đến đó.”

Nguyễn Huỳnh: “Được.”

Lục Ngộ An đi xa, Vu Tích Ngọc và Nguyễn Huỳnh cùng nhau đi đến phòng bệnh của Kỳ Kỳ.

Hai người vừa đi vừa nói.

Mấy ngày nay Nguyễn Huỳnh nằm viện, Vu Tích Ngọc cơ bản đều trực ca đêm, so với những y tá khác cô từng tiếp xúc thì Nguyễn Huỳnh và cô ấy thân hơn một chút.

Trạm y tá cách phòng bệnh rất gần, hai người vừa trò chuyện chưa được mấy câu thì đã đến.

Có thể là bởi vì thứ bảy, trong phòng bệnh náo nhiệt hơn bình thường một chút. Ngoại trừ bên cạnh giường của Kỳ Kỳ không có ai, bệnh nhân của hai giường còn lại đều có người thăm hỏi.

Nghe thấy động tĩnh, mấy người quay đầu nhìn về phía Nguyễn Huỳnh.

Nguyễn Huỳnh mỉm cười, xem như là chào hỏi với mọi người. Cô nghiêng đầu, nhìn về phía cô bé ngồi trên giường bệnh, cúi đầu ôm con búp bê nắn bóp trái phải, đôi mắt hơi xót.

“Cô Nguyễn.” Nhận ra được tâm tình của Nguyễn Huỳnh chập chờn, Vu Tích Ngọc nhỏ giọng: “Kỳ Kỳ vẫn luôn chờ cô, cô đi qua đó đi.”

Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu: “Cô quay lại trạm y tá à?”

Vu Tích Ngọc: “Đúng, cô có cần gì thì gọi tôi.”

Nguyễn Huỳnh đáp một tiếng, hít sâu một hơi rồi mới nhấc chân đi về phía phòng bệnh.

Người khiếm thị thì thính giác lại nhạy cảm hơn những người khác.

Nguyễn Huỳnh vừa mới đi về phía trước mấy bước thì Kỳ Kỳ đã ngẩng đầu lên nhìn về phía cô: “Chị Nguyễn?” Khuôn mặt cô bé hướng thẳng về phía cô, cẩn thận hỏi: “Là chị đến rồi sao?”

Nghe thấy lời này, Nguyễn Huỳnh cảm thấy nơi cổ họng của mình bị nhét một quả chanh bị bóp nát, như nghẹn ở cổ, chua xót đến nỗi cô đã quên mất nói chuyện như thế trong ngắn ngủi.

Cô trì hoãn một chút rồi mới đáp: “Là chị.”

Cô đưa tay sờ lên đầu cô bé, dịu dàng thông báo: “Kỳ Kỳ, chị tới thăm em này.” Nguyễn Huỳnh kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống: “Vừa rồi Kỳ Kỳ đang làm gì vậy?”

Kỳ Kỳ mang theo ý cười đầy mặt mà nói cho cô biết: “Em đang chờ chị đó.”

Trẻ con chính là như vậy, thẳng thắn lại trực tiếp. Dù cho cô bé đã từng bị “lỡ hẹn” làm tổn thương rất nhiều lần thì sau khi bạn hẹn với cô bé, cô bé vẫn sẽ mong mỏi, chờ đợi bạn đến.

Nguyễn Huỳnh bị lời nói của cô bé đánh trúng, trong đầu hiện lên hình ảnh trước khi mình đến, cô bé ngồi lẻ loi trơ trọi trên giường chờ đợi, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân.

Nghĩ tới những thứ này, Nguyễn Huỳnh bắt đầu hối hận, cô nên tới sớm hơn một chút.

“Chị Nguyễn.” Nhận thấy Nguyễn Huỳnh im lặng, Kỳ Kỳ đưa tay muốn chạm vào cô: “Sao chị không nói chuyện?”

Nguyễn Huỳnh đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ xíu của cô bé, nói khẽ: “Chị đang nghĩ, mấy ngày không gặp mà Kỳ Kỳ lại trở nên xinh hơn rồi.”

Tuy Kỳ Kỳ nhỏ tuổi nhưng cũng thích cái đẹp.

Nghe Nguyễn Huỳnh nói như vậy, cô bé rất vui.

Vui vẻ một lúc thì Kỳ Kỳ đột nhiên hỏi: “Chị Nguyễn, dáng dấp em như thế nào vậy?”

Nguyễn Huỳnh kinh ngạc.

Khi Lục Ngộ An đi đến bên ngoài phòng bệnh thì nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói dịu dàng êm tai.

Mưa vẫn đang rơi, mây mù ảm đạm lại đang dần tan đi. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào phòng bệnh, trong phòng bệnh trở nên sáng sủa. Anh vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn đưa lưng về phía mình, và Kỳ Kỳ đang hướng về phía Nguyễn Huỳnh.

Trong tay Kỳ Kỳ cầm một chiếc gương nhỏ tinh xảo chiếu vào mình, Nguyễn Huỳnh nắm lấy tay cô bé, không nhanh không chậm nói cho cô bé biết —

“Đôi mắt Kỳ Kỳ trong veo sáng ngời, giống như nho vậy, vừa lớn vừa tròn.” Nói đến đây, Nguyễn Huỳnh ấm giọng hỏi: “Kỳ Kỳ thích ăn nho không?”

Kỳ Kỳ gật đầu: “Thích, anh Lục từng mua cho em rồi.”

Nguyễn Huỳnh cười một tiếng: “Hôm nay muốn ăn không?”

Kỳ Kỳ nghiêng đầu nghĩ: “Chị ơi, lần sau khi chị đến thăm em rồi mua cho em được không, hôm nay có quà rồi.”

Nguyễn Huỳnh lặng lẽ: “Được, vậy lần sau chị mua cho em.”

Cô tiếp tục lời chưa nói hết: “Mũi của Kỳ Kỳ nho nhỏ, trông vô cùng thanh tú.”

“Thanh tú là gì ạ?” Kỳ Kỳ vẫn không hiểu.

Nguyễn Huỳnh cười một tiếng, cầm tay của cô bé chạm vào mũi của cô bé, lại kéo tay cô bé sờ mũi của mình để so sánh: “Thanh tú chính là xinh đẹp, nhỏ nhắn. Kỳ Kỳ sờ xem, có phải mũi của chị lớn hơn của em một chút không?”

Kỳ Kỳ nghiêm túc sờ, suy xét trả lời: “Hình như vậy.” Lời nói trẻ con không có cố kỵ: “Chị Nguyễn, khuôn mặt của chị mềm quá.”

Cô bé vừa mới chạm vào rồi.

Nguyễn Huỳnh bị cô bé chọc cười, đưa tay nhéo khuôn mặt tròn vo của cô bé: “Khuôn mặt của Kỳ Kỳ cũng rất mềm, khuôn mặt của Kỳ Kỳ hình tròn, giống thế này —”

Cô kéo tay Kỳ Kỳ, khoanh tròn trong lòng bàn tay cô bé, cùng ngôn ngữ vụng về để hình dung.

Từ bé đến lớn, Nguyễn Huỳnh chưa từng cảm thấy ngôn ngữ của mình nghèo nàn đến vậy.

Nhưng trước mặt Kỳ Kỳ, cô thường không mở miệng nổi. Bởi vì cô không biết làm thế nào để hình dung những món đồ có màu sắc với đứa trẻ gần như chưa từng nhìn thấy thế giới, trong trí nhớ không có màu sắc.

Trong phòng bệnh là lời miêu tả ngắt quãng, đoạn đối thoại cũng không có quá nhiều giá trị lắng nghe.

Nhưng không hiểu sao, Lục Ngộ An lại đứng tại chỗ rất lâu.

Nguyễn Huỳnh chơi với Kỳ Kỳ gần nửa ngày, sau khi dỗ cô bé nằm ngủ thì mới đứng dậy rời đi.

Cô đi ra khỏi phòng bệnh, khi đi đến trạm y tá thì Vu Tích Ngọc vẫn còn ở đó.

Nhìn thấy cô, Vu Tích Ngọc nói: “Cô Nguyễn, vất vả rồi.”

Nguyễn Huỳnh lắc đầu, chỉ về phía bên cạnh: “Bác sĩ Lục còn ở văn phòng không?”

Vu Tích Ngọc: “Tôi đang muốn nói với cô việc này.”

Cô ấy nói cho Nguyễn Huỳnh biết, bên chỗ cấp cứu có một bệnh nhân đánh nhau bị thương tới mắt, Lục Ngộ An đã vào phòng phẫu thuật.

Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh hiểu ra: “Anh ấy vào đó bao lâu rồi?”

Vu Tích Ngọc: “Sắp hai tiếng rồi.” Cô ấy nói: “Tình hình không nghiêm trọng, chắc là cũng sắp ra rồi.”

Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút: “Vậy tôi ở đây đợi một lúc, có làm chậm trễ công việc của các cô không?”

Vu Tích Ngọc bật cười, nhạt giọng nói: “Đương nhiên là không, cô ngồi đi.”

Nguyễn Huỳnh ngồi xuống, Vu Tích Ngọc đứng dậy rót cho cô ly nước ấm.

“Cảm ơn y tá Vu.” Nguyễn Huỳnh cong môi: “Khách sáo quá rồi.”

Vu Tích Ngọc nhìn cô: “Là cô khách sáo quá rồi ấy.” Cô ấy ăn ngay nói thật: “Hôm nay Kỳ Kỳ vui vẻ như vậy, tất cả đều là công lao của cô.”

Nguyễn Huỳnh bưng ly, có chút thương cảm: “Thật ra tôi không làm gì cả.”

Vu Tích Ngọc hiểu rõ ý của cô, thở dài theo.

Đi làm ở bệnh viện thường sẽ gặp một vài việc không thể làm gì được.

Hai người ngồi yên tĩnh một lúc, Vu Tích Ngọc quay về vị trí làm việc.

Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng như tuyết, chậm rãi uống hết ly nước, sau đó rời đi.

Khi nhận cuộc gọi của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh vừa mới đi tới cổng bệnh viện.

Mưa đã tạnh, nhưng vũng nước này không ít hơn buổi trưa khi cô đi vào.

Có thể là vì trong phòng phẫu thuật không uống nước mấy tiếng đồng hồ, giọng nói của Lục Ngộ An hơi khàn, sự cuốn hút càng rõ ràng hơn.

“Nguyễn Huỳnh.” Anh gọi tên cô: “Y tá Vu nói cô vừa đi.”

Màng nghĩ của Nguyễn Huỳnh hơi ngứa ngáy, có chút khó nhịn: “Vừa tới cổng bệnh viện, anh ra khỏi phòng phẫu thuật rồi à?”

Lục Ngộ An ừm một tiếng: “Buổi chiều có sắp xếp khác không?”

“Hửm?” Nguyễn Huỳnh hơi nhướng mày, mơ hồ biết được anh muốn làm gì.

Buổi chiều khi nói chuyện với Vu Tích Ngọc thì cô ấy đã nhắc tới, Lục Ngộ An là kiểu người làm việc chu đáo. Buổi chiều Nguyễn Huỳnh ở bệnh viện đợi anh trong thời gian dài như vậy, anh chắc chắn sẽ bù đắp.

Nghĩ vậy, Nguyễn Huỳnh nói: “Có.”

Lục Ngộ An: “Mang —”

Anh còn chưa nói hết lời thì đã bị Nguyễn Huỳnh cắt ngang. Cô thành khẩn thông báo: “Tôi đợi người ta nói chuyện ấy.”

“…”

Lục Ngộ An kịp phản ứng lại, hỏi một cách bất ngờ: “Nước đọng ở cổng thế nào rồi?”

“Không tốt lắm.” Nguyễn Huỳnh liếc mắt: “Có điều bây giờ mưa tạnh rồi, nửa tiếng nữa hẳn là có thể đi qua được.”

Lục Ngộ An nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô: “Tôi sẽ đến trong vòng mười phút.”

Sáu phút sau, Lục Ngộ An xuất hiện trong tầm mắt của Nguyễn Huỳnh.

Bệnh viện vào buổi chiều yên tĩnh hơn lúc buổi trưa, Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn thấy bóng dáng thon dài cao lớn kia đi về phía mình, sinh ra một loại cảm giác có ánh sáng sau lưng, cây cối xanh tươi đều là vật làm nền của anh.

“Đợi lâu rồi.” Giọng nói của Lục Ngộ An vẫn khàn khàn: “Có cuộc phẫu thuật đột xuất.”

“Tôi biết.” Nguyễn Huỳnh chuyển ánh mắt tới vũng nước đọng, ra hiệu cho anh nhìn: “Nước đọng vẫn chưa chảy đi, vẫn chưa thể đi được.”

Lục Ngộ An còn thật sự rũ mắt nhìn chỗ đó, bất đắc dĩ nói: “Lần tới họp tôi sẽ phản ánh.”

Nguyễn Huỳnh mỉm cười: “Tôi ủng hộ anh.”

Lục Ngộ An suy nghĩ mấy giây, bỗng nhiên quay đầu hỏi cô: “Gần bệnh viện có cửa hàng sữa đậu nành cũng không tệ lắm, uống sữa đậu nành không?”

“?”

Nguyễn Huỳnh mờ mịt, kinh ngạc không thôi: “Bác sĩ Lục, bác sĩ các anh đều dưỡng sinh như vậy, ngay cả cà phê cũng không uống sao?”

Cô vẫn là lần đầu tiên nghe thấy người khác phái hỏi mình uống sữa đậu nành hay không vào ba giờ chiều.

Lục Ngộ An rũ mắt: “Cô muốn uống cà phê à?”

“… Cũng không phải.” Chất lượng giấc ngủ của Nguyễn Huỳnh không tốt, buổi chiều uống cà phê thì buổi tối dễ mất ngủ: “Tôi chỉ hơi kinh ngạc về đề nghị này của anh thôi.”

Lục Ngộ An không giải thích nhiều, dùng đôi mắt sâu hững hờ nhìn cô: “Uống không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Huỳnh: Tôi có thể từ chối không?

Rất lâu sau đó, có người hỏi Nguyễn Huỳnh, lần nào Lục Ngộ An hẹn cô làm cô có ký ức sâu sắc nhất.

Nguyễn Huỳnh: Lần uống sữa đậu nành.

Bác sĩ Lục:.

C6
Lục Ngộ An đi lấy xe, hai người một lần nữa vượt qua vũng nước đọng đó.

Tiệm sữa đậu nành cách bệnh viện không xa, nhưng cũng không gần. Lái xe khoảng mười phút, Lục Ngộ An mới dừng xe ở ven đường.

Nguyễn Huỳnh tháo dây an toàn, quan sát cảnh vật xung quanh.

Ở nơi không xa là một con hẻm nhỏ không rộng lắm, thậm chí còn có chút chật chội, ở cổng của tiệm là những chiếc xe con, xe điện, xe đạp đậu lộn xộn. Tiệm sữa đậu nành nằm ở vị trí giữa góc đối xéo của xe, có một tấm biển không đáng chú ý – sữa đậu nành xay tươi nhà họ Vương.

Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An xuống xe, xuyên qua hẻm nhỏ đi vào trong tiệm.

Mặt tiền của tiệm sữa đậu nành không lớn, vào giờ này cũng không có khách. Khi bọn họ đi vào, ông chủ đang dạy con làm bài tập.

Nghe thấy động tĩnh, một lớn một nhỏ quay đầu nhìn về phía bọn họ.

“Anh Lục.” Cậu bé ngạc nhiên nhìn qua Lục Ngộ An, đôi mắt lóe lên ánh sao, giọng điệu thân quen.

Nghe thấy xưng hô quen thuộc này, Nguyễn Huỳnh có chút bất ngờ.

Lục Ngộ An đưa tay, sờ lên đầu cậu bé đi đến bên cạnh anh, hỏi: “Đang làm bài tập à?”

Ông chủ cười: “Không có khách nên tôi dạy cho nó.”

Anh ta nhìn Nguyễn Huỳnh, có chút kinh ngạc: “Vị này là đồng nghiệp à?”

“Không phải.” Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút: “Tôi được tính là nửa bệnh nhân của bác sĩ Lục.”

Ông chủ cười một tiếng: “Hai người cứ ngồi đi, muốn ăn gì không?”

Lục Ngộ An nhìn về phía Nguyễn Huỳnh, ra hiệu cho cô gọi trước.

Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu nhìn menu trên tường, cửa hàng sữa đậu nành xay tươi ngoại trừ món chính thì còn các món cho bữa sáng như cháo, có bánh bao: “Tôi uống ly sữa đậu nành là được.”

Lục Ngộ An tiếp lời: “Tôi cũng vậy.”

Ông chủ ừ một tiếng: “Được, hai người ngồi một lúc, sẽ có ngay đây.”

Chỗ ngồi của Nguyễn Huỳnh đúng lúc đối diện với bé trai.

Ánh mắt cậu bé sáng rực nhìn chằm chằm vào Lục Ngộ An, trong đôi mắt có sự chờ đợi, có sự yêu mến.

Cô suy đoán mấy giây: “Bác sĩ Lục.”

Lục Ngộ An lau bàn một vòng, ngước mắt nhìn cô: “Hửm?”

Lỗ tai Nguyễn Huỳnh khẽ động đậy, cô ngước cằm ra hiệu: “Anh có muốn nói chuyện với thằng bé không? Nó đang nhìn anh đó.”

Lục Ngộ An quay đầu nhìn rồi chuyển ánh mắt về phía Nguyễn Huỳnh: “Cô không để ý à?”

“…” Nguyễn Huỳnh sửng sốt, không hiểu rõ lắm mà hỏi: “Tôi để ý cái gì chứ?”

Lục Ngộ An do dự mấy giây: “Cô ngồi đây một lúc, tôi nói với nó hai câu.”

Nói xong, anh đứng dậy đi về phía thằng bé.

Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn từng hành động cử chỉ của hai người, không khó nhìn ra được chữ “thân” từ trên mặt bọn họ.

Mặc dù sự biến hóa về biểu cảm của Lục Ngộ An không lớn, nhưng ngay cả Nguyễn Huỳnh cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng của anh lúc nói chuyện với cậu bé. Người này cho dù là ở trong cửa hàng đơn sơ thì cũng tỏa ra sức hút đặc thù của anh.

Cô đang nhìn thì màn hình điện thoại sáng lên.

Nguyễn Huỳnh nhấn mở, là tin nhắn Tư Niệm gửi tới, hỏi khi nào cô đến. Cô và Tư Niệm đã hẹn nhau, buổi chiều sẽ đến quán của cô ấy xem xét.

Nguyễn Huỳnh: “Chút nữa đến, trong vòng một tiếng chắc chắn sẽ đến.”

Tư Niệm: “Kỳ Kỳ thế nào rồi?”

Nguyễn Huỳnh: “Cũng không tệ lắm, cụ thể thì gặp mặt sẽ nói cho cậu biết.”

Hai người vừa trò chuyện được đôi câu thì Lục Ngộ An trở lại.

Đúng lúc, sữa đậu nành bọn họ gọi vừa vặn được bưng lên.

Nguyễn Huỳnh nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.

Ông chủ cười ha ha: “Cô thử xem có hợp khẩu vị không?”

Nguyễn Huỳnh rất nể mặt mà nếm một ngụm, mặt mày hơi cong: “Hương vị đậm đà, độ ngọt vừa phải, tôi rất thích.”

Ông chủ cười: “Bác sĩ Lục cũng rất thích.”

Anh ta không ở lại bên cạnh hai người thêm nữa, sau khi bảo bọn họ có gì cần thì gọi mình, anh ta quay lại bên cạnh cậu bé tiếp tục dạy nó.

Lúc Nguyễn Huỳnh thu lại ánh mắt đặt trên bóng lưng gầy yếu còng xuống của anh ta thì cùng Lục Ngộ An bốn mắt nhìn nhau.

Bờ môi cô khẽ động, đang muốn hỏi gì đó thì Lục Ngộ An mở miệng: “Đứa trẻ đó trước kia là bệnh nhân của tôi.”

Nguyễn Huỳnh ăn ngay nói thật: “Tôi đoán ra được.”

Nếu như không phải vì trước kia từng tin cậy Lục Ngộ An 100% thì đứa bé sẽ không vui như vậy khi vừa nhìn thấy anh. Còn nữa, thái độ của ông chủ đối với Lục Ngộ An cũng sẽ không đặc biệt như thế.

Nghe được lời này của Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An nhướng mày: “Còn đoán được gì nữa?”

“…” Nguyễn Huỳnh không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy, có chút nghẹn lời: “Tôi không phải thầy bói.”

Lục Ngộ An cười một cái rất khẽ.

Rất khẽ rất khẽ, nhưng lại một lần nữa không thể tránh khỏi mà khiến tai của Nguyễn Huỳnh tê dại.

Nguyễn Huỳnh biết mình là người cuồng giọng nói là khi nghe được một giọng nói vào cấp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net