Chương 2 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C2

Nguyễn Huỳnh ở giường số 619 của phòng bệnh số 12.

Từ hàng hiên đi đến phòng bệnh số 12 cần phải đi ngang qua trạm y tá, nó nằm ở vị trí phía sau bên trái của trạm y tá.

Mắt Nguyễn Huỳnh không nhìn thấy, trong tay cầm lấy gậy người mù mà Lục Ngộ An đưa cho cô.

“Bác sĩ Lục.” Gậy người mù chống xuống đất, Nguyễn Huỳnh đi về phía trước một bước: “Tôi đi thẳng là được sao?”

Lục Ngộ An rũ mắt xuống, anh đèn chiếu ra cái bóng hình quạt nhỏ dưới mắt anh. Anh nhìn hướng đối mặt của Nguyễn Huỳnh, trong cánh cửa có ánh sáng mờ ảo chiếu xuống: “Trước tiên đi về phía trước mấy bước.”

Nguyễn Huỳnh hỏi rõ ngọn nguồn: “Mấy bước là ba bước hay là bốn bước, hay là nhiều hơn?”

Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An nhướng mày: “Ba bước.”

“Ồ.” Nguyễn Huỳnh đếm ba bước đi về phía trước, sau đó dừng lại nghiêng đầu chờ hướng dẫn tiếp theo.

“Nhấc chân.” Lục Ngộ An nhìn bạn chân rời khỏi mặt đất lơ lửng của cô, anh lười biếng đứng một bên, dùng một tay đút túi: “Bước qua cánh cửa.”

Nguyễn Huỳnh làm theo.

Đi vào trong cửa thoát hiểm, đi qua một đoạn hành lang ngắn bên trong, bọn họ đến gần trạm y tá.

Nguyễn Huỳnh không biết ở trạm y tá có người hay không, cô đang muốn hỏi thì nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Vu Tích Ngọc trước: “Bác… bác sĩ Lục?” Cô ấy trừng lớn mắt nhìn hai người cùng nhau xuất hiện: “Sao anh đã về rồi? Có chuyện gì gấp sao? Hay là hội nghị giao lưu kết thúc rồi?”

Nghe được mấy câu hỏi cô ấy đưa ra, Lục Ngộ An gật đầu với cô ấy rồi trả lời câu hỏi cuối cùng: “Kết thúc rồi.”

Vu Tích Ngọc gật đầu, bỗng nhiên chú ý tới Nguyễn Huỳnh ở bên cạnh, ánh mắt cô ấy đảo quanh hai người: “Cô Nguyễn, cô và bác sĩ Lục…”

Cô ấy còn chưa nói hết rồi thì Nguyễn Huỳnh bèn nói: “Chúng tôi gặp ở ngoài hiên.”

Nghe vậy, Vu Tích Ngọc hối hận vỗ đầu: “Ôi chao đều tại tôi, tôi quên mất là cô còn ở bên ngoài.”

Thời gian cuộc gọi này của Nguyễn Huỳnh hơi dài, Vu Tích Ngọc bận quá nên quên mất cô vẫn chưa về phòng.

Cô ấy vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh Nguyễn Huỳnh, đỡ tay cô: “Vậy bây giờ tôi đưa cô về phòng nghỉ ngơi nhé.”

Nguyễn Huỳnh: “Được.”

Cô đi về phía trước một bước rồi bỗng nhiên dừng lại.

Lục Ngộ An vẫn đứng tại chỗ chưa đi, Nguyễn Huỳnh nghiêng người, nửa gương mặt đối diện với anh, đôi môi đỏ hồng: “Bác sĩ Lục.” Giọng nói cô gái kéo dài, giống như trăng sáng trong trẻo lạnh lùng: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

“…”

Lục Ngộ An ừm một tiếng, chào hỏi với đồng nghiệp nghe thấy tiếng động mà tỉnh dậy, Vu Tích Ngọc đã đưa Nguyễn Huỳnh về phòng bệnh rồi quay lại trạm y tá, anh lại hỏi cô ấy mấy vấn đề rồi mới đi vào văn phòng lớn.

Anh đến bệnh viện vào lúc khuya như vậy là vì muốn tự mình xác nhận tình hình của bệnh nhân đã được giải phẫu trước khi anh đi công tác.

Cơn mưa to dừng lại, nhiệt độ trở nên ấm hơn.

Cửa sổ thủy tinh sau cơn mưa đã được tẩy rửa, trở nên sáng bóng. Ánh bình minh vừa ló dạng, xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào màn hình máy tính, máy tính bị “đánh thức”.

Vừa sáng sớm là Lục Ngộ An đã đến văn phòng, vẻ mặt mệt mỏi, anh đưa tay nhéo mi tâm.

“Không nghỉ ngơi đàng hoàng à?” Tất Khải Hoàn ở bên cạnh thấy anh như vậy thì cười nói: “Tối hôm qua mấy giờ về?”

Buổi sáng vừa tới bệnh viện là anh ấy đã nghe các y tá nói, tối hôm qua sau khi về Bắc Thành, Lục Ngộ An đi thẳng tới bệnh viện, rất khuya mới rời đi.

Lục Ngộ An liếc anh ấy một cái: “Không chú ý.”

Tất Khải Hoàn cạn lời: “… Cậu không thể nghỉ ngơi một ngày được à?”

Lục Ngộ An lạnh lùng: “Tạm thời không thể.”

Tất Khải Hoàn hừ với anh một tiếng, đang muốn hỏi xem vì sao không thể.

Bác sĩ thực tập đi theo Lục Ngộ An ở bên cạnh xen vào: “Bác sĩ Lục đã đồng ý với Kỳ Kỳ đợi con bé ăn hết kẹo anh ấy cho thì sẽ quay lại thăm con bé.”

Lúc Tất Khải Hoàn thay Lục Ngộ An kiểm tra cho Kỳ Kỳ thì cũng đã nghe nói đến lời hứa hẹn này.

Có điều anh ấy hơi nghi hoặc: “Cậu cho nó mấy viên?”

Bình thường mà nói, kẹo mà Lục Ngộ An đưa hẳn là còn đến ngày mai, anh không phải là người sẽ sai sót trong vấn đề tính toán.

Lục Ngộ An: “Bảy viên.”

“Không phải hôm nay mới ngày thứ sáu à?”

Lục Ngộ An: “Ừm.”

Tất Khải Hoàn mờ mịt mấy giây rồi kịp phản ứng: “Con bé có hai ngày ăn nhiều hơn à?”

Bác sĩ thực tập không nhịn được cười: “Đúng, y tá nói cái bình đựng kẹo của con bé trống không rồi. Có thể là hôm nào chích thuốc sẽ ăn nhiều hơn.”

Tất Khải Hoàn: “…”

Anh ấy thở dài, chế nhạo nói: “Cuối cùng tôi cũng biết vì sao bệnh nhân nữ già trẻ lớn bé đều thích cậu. Nếu tôi là nữ thì tôi cũng thích cậu.”

Lục Ngộ An nghẹn lời, không để ý đến lời trêu chọc của anh ấy.

Tất Khải Hoàn tự mình lẩm bẩm mấy câu rồi vỗ bả vai anh: “Giúp tôi một việc.”

Lục Ngộ An: “Nói.”

Tất Khải Hoàn: “…”

Nửa đêm đến sáng Nguyễn Huỳnh ngủ rất say rất thoải mái. Cô vừa tỉnh dậy thì Đàm Tuyết Nhi tới.

Mấy ngày nay cô nằm viện, mỗi sáng Đàm Tuyết Nhi đều sẽ tới đưa bữa sáng cho cô.

Ăn sáng xong, hai người nói chuyện công việc một lúc.

Trò chuyện xong, Đàm Tuyết Nhi chuẩn bị quay về đài truyền hình đi làm, trong lúc lơ đãng, cô ấy chú ý tới trên tủ đầu giường của Nguyễn Huỳnh đặt một món đồ nhỏ tinh xảo.

Khi xích lại gần, cô ấy ngửi thấy mùi thơm tươi mát thanh nhã, có chút giống hoa quế, lại hơi giống mùi hoa hợp hoan mà lần trước cô và Nguyễn Huỳnh đi công tác đã từng thấy.

“Chị Huỳnh Huỳnh, đây là gì vậy?” Hôm trước Đàm Tuyết Nhi đến bệnh viện còn chưa có thứ này.

Nguyễn Huỳnh: “Cái nào?”

Đàm Tuyết Nhi: “Bình sứ nhỏ đặt ở đầu giường của chị, hơi giống hộp thơm, mùi rất dễ chịu.”

Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu: “Là tối hôm qua y tá Vu đưa tới, hương xông an thần trợ ngủ.”

“Hiệu quả tốt không?” Đàm Tuyết Nhi biết giấc ngủ của Nguyễn Huỳnh vẫn luôn không tốt.

“Vô cùng tốt.” Tối hôm qua khi Nguyễn Huỳnh nói chuyện điện thoại xong quay về phòng bệnh, tiếng ngáy khẽ trong phòng vẫn chưa yếu thế. Cô vốn cho rằng mình sẽ giống như mấy đêm trước, trằn trọc đến ba bốn giờ mới có thể ngủ.

Không nghĩ tới không lâu sau khi Vu Tích Ngọc đưa hương xông tới, cô đã nặng nề ngủ thiếp đi. Thậm chí còn cả đêm không mộng mị.

Đàm Tuyết Nhi bất ngờ: “Có hiệu quả với chị tốt như vậy sao?”

Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng, cô cũng rất kinh ngạc.

Đàm Tuyết Nhi: “Vậy có thể hỏi y tá Vu xem mua cái này ở đâu.”

Nguyễn Huỳnh: “Chị cũng định như vậy, đợi khi nào chị xuất viện sẽ hỏi cô ấy.”

“Vâng vâng.”

Đàm Tuyết Nhi đáp lời, lại hàn huyên với Nguyễn Huỳnh thêm một lúc, thấy gần đến giờ, cô ấy dặn dò Nguyễn Huỳnh vài câu rồi đứng dậy rời đi.

Sau khi cô ấy đi, Nguyễn Huỳnh đưa tay sờ chiếc bình sứ nhỏ ở đầu giường. Thân bình lạnh buốt, đến gần có thể ngửi thấy từng chút mùi hương từ bên trong bay ra.

Ăn sáng xong nghỉ ngơi một lúc, Nguyễn Huỳnh xuống giường, cầm gậy người mù đi đến ban công của phòng bệnh hóng gió.

Sau khi quay về bên giường nằm xuống, cô nghe thấy giọng nói hân hoan của bé gái bên cạnh: “Anh Lục thật sự về rồi sao? Vậy hôm nay anh ấy sẽ đến thăm em chứ?”

Y tá ngồi xổm bên cạnh cô bé, sờ đầu cô bé dỗ dành: “Nếu là hôm nay thì chị cũng không chắc chắn, nhưng chị có thể bảo đảm với em, ngày mai bác sĩ Lục nhất định sẽ đến thăm em.”

“Thật sao?”

Y tá cười: “Đương nhiên là thật, có khi nào chị lừa em chưa?”

Cô bé cười khanh khách, non nớt nói: “Hy vọng hôm nay anh Lục có thể đến, em hơi nhớ anh ấy rồi.”

Nghe giọng điệu của câu sau đó còn có chút tủi thân.

Nghe đoạn đối thoại của hai người, bên tai Nguyễn Huỳnh nhớ lại giọng nói khiến nhịp tim cô có chút chập trùng vào tối hôm qua, cô không khỏi có chung một suy nghĩ với cô bé —

Cô cũng hy vọng hôm nay Lục Ngộ An có thể đến phòng bệnh.

Cô muốn nghe lại giọng nói của anh.

Chưa được bao lâu, Nguyễn Huỳnh nghe được tiếng bước chân từ xa tới gần. Lỗ tai cô động đậy, nghe thấy y tá gọi: “Bác sĩ Lục.”

Theo sát đó là giọng nói hăng hái của bé gái: “Anh Lục!”

“Là anh.” Giọng nói của Lục Ngộ An còn dịu dàng hơn tối qua: “Mấy ngày nay Kỳ Kỳ có ngoan ngoãn nghe lời không?”

Cô bé tên là Kỳ Kỳ.

“Có.” Kỳ Kỳ ngẩng đầu: “Anh Lục, mấy ngày nay em đều ngoan ngoãn tiêm thuốc.”

Ý tá ở bên cạnh cười phụ họa: “Đúng, mấy ngày nay Kỳ Kỳ của chúng ta siêu ngoan, chị làm chứng cho em.”

Lục Ngộ An nhìn cô bé trước mặt, vẻ mặt dịu dàng, anh khen: “Kỳ Kỳ thật là ngoan ngoãn.”

Kỳ Kỳ vui vẻ cười lên.

Lục Ngộ An cong môi, cưng chiều sờ lên đầu cô bé, hỏi thăm cảm giác mấy ngày gần đây của cô bé.

Một lớn một nhỏ trao đổi, bác sĩ thực tập đi theo phía sau Lục Ngộ An ghi chép lại toàn bộ vấn đề mà Kỳ Kỳ nói, sau đó gật đầu với Lục Ngộ An.

Lục Ngộ An hiểu rõ, tháo băng gạc ra kiểm tra một lần nữa cho Kỳ Kỳ.

Kiểm tra xong, Kỳ Kỳ hỏi: “Anh Lục, có phải anh phải đi rồi không.”

Lục Ngộ An: “Một lát nữa đi, anh còn phải làm việc, làm xong sẽ đến thăm em.”

Kỳ Kỳ quyến luyến: “… Vậy anh Lục phải nhớ, em muốn nghe anh kể chuyện cổ tích cho em.”

Lục Ngộ An: “Được.” Anh nhìn Kỳ Kỳ: “Đưa tay.”

Kỳ Kỳ vội vàng đưa tay cho anh.

Lục Ngộ An móc ra hai viên kẹo cứng từ trong túi rồi để vào lòng bàn tay cô bé: “Mỗi ngày một viên, ăn hết rồi anh sẽ đến.”

Khóe miệng rũ xuống của Kỳ Kỳ lại cong lên, lòng tràn đầy vui vẻ: “Cảm ơn anh Lục.”

“…”

Nguyễn Huỳnh nghe đoạn đối thoại của hai người đến mức mê mẩn, lỗ tai đã tê dại nửa bên.

Trong thoáng chốc, cô cảm thấy Lục Ngộ An đi về phía mình.

“Nguyễn Huỳnh.”

Cảm giác của Nguyễn Huỳnh không sai, Lục Ngộ An đi đến bên cạnh giường của cô, sau đó đọc lên của cô.

Hai chữ không có gì đặc sắc. Trong khoảnh khắc Lục Ngộ An gọi lên, Nguyễn Huỳnh đột nhiên cảm thấy tên của mình rất hay, rất đặc biệt.

Khi anh đọc hai chữ này, trầm bổng du dương, giọng điệu lưu luyến, hấp dẫn đến mức khiến cảm xúc của cô trở nên dâng cao.

Lúc Nguyễn Huỳnh ngẩn ngơ thì nghe thấy Lục Ngộ An nói: “Bác sĩ Tất tạm thời có chút việc xin nghỉ, hôm nay tôi kiểm tra cho cô.”

Hô hấp của Nguyễn Huỳnh có chút không thông, cô khẽ nói: “Được.”

Lục Ngộ An nghiêng đầu, dặn dò y tá kéo rèm cửa lại, tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một khe hở để ánh sáng chiếu vào.

Ánh nắng sáng tỏ bị ngăn cách bên ngoài, trong phòng trở nên mờ tối, tiếng hít thở của bọn họ trở nên rõ ràng. Giống như từng tia sáng hung hăng chiếu vào, dây dưa với những hạt bụi bồng bềnh giữa không trung.

Nguyễn Huỳnh nửa nằm, khi Lục Ngộ an cúi người tháo băng gạc cho mình, cô ngửi thấy mùi cây bách sau cơn mưa hơi chát.

Cơ thể cô trở nên căng cứng, xúc giác trở nên nhạy bén. Băng gạc được mở ra từng lớp từng lớp, khi lớp băng gạc cuối cùng quấn quanh mắt được trút bỏ, trên mí mắt cô có tiếng hít thở ấm áp lướt qua.

Mi mắt Nguyễn Huỳnh khẽ động đậy.

Đột nhiên, cô cảm nhận được một lòng bàn tay ấm áp che hờ trên mắt cô.

“Thả lỏng.” Cảm nhận được sự căng thẳng của cô, Lục Ngộ An nói thầm, giọng nói còn dịu dàng hơn mấy phút trước: “Từ từ, thử động đậy con ngươi xem.”

Nhịp tim của Nguyễn Huỳnh hơi chậm lại, hít vào thở ra, mi mắt run rẩy, làm theo lời hướng dẫn của Lục Ngộ An.

Bàn tay trên mắt rời khỏi, Nguyễn Huỳnh mở mắt ra, lại khó chịu mà nhắm lại.

Trì hoãn mấy giây, cô mới một lần nữa mở ra —

“Có thể nhìn thấy không?” Lục Ngộ An khom lưng nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt chuyên chú: “Nhìn vào mắt tôi.”

Nguyễn Huỳnh một lần nữa rời vào trong giọng nói rõ ràng trầm thấp êm tai như ngọc của anh, đầu óc bị anh dẫn dắt, mi mắt nâng lên, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng.

Trong khoảnh khắc đó, cô va vào một đôi mắt sáng ngời thâm thúy.

“Nhìn thấy không?” Cô nghe thấy Lục Ngộ An hỏi lại.

Nguyễn Huỳnh chậm rãi chớp mắt, đồi núi ở phần ngực phập phồng. Ánh mắt cô vượt qua mắt kính trong suốt trên mắt anh, men theo đôi mắt anh mà nhìn xuống dưới, dừng lại ở bờ môi hồng tự nhiên của anh: “… Tôi nhìn thấy anh rồi, bác sĩ Lục.”

Tác giả có lời muốn nói:

Bác sĩ Lục: Sao cô ấy lại hỏi một đằng trả lời một nẻo thế.

Cô Nguyễn:?

Bác sĩ Lục: Có phải cô ấy đang trêu chọc tôi không.

Cô Nguyễn: Anh nghĩ nhiều rồi.

C3
Tầm mắt mông lung trở nên rõ ràng, ánh sáng nhìn lén từ cửa sổ xuyên qua bụi bặm lững lờ, dừng lại trên người bọn họ.

Trong khoảnh khắc mở mắt ra, Lục Ngộ An này dần được trở nên cụ thể hóa đối với Nguyễn Huỳnh.

Màu da của anh thiên về trắng, trên sống mũi đeo một chiếc kính gọng vàng, đôi mắt thâm thúy, xương lông mày và xương mũi ưu việt, đường nét góc cạnh rõ ràng.

Nghe thấy lời này của Nguyễn Huỳnh, đôi mắt đào hoa giấu sau đôi kính của Lục Ngộ An có gợn sóng rất nhỏ, anh rũ mi mắt nhìn Nguyễn Huỳnh, giọng nói giống như vừa rồi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Khi nói chuyện Lục Ngộ An cách cô rất gần, ở ngay bên tai trái của cô.

Khoảnh khắc đó, Nguyễn Huỳnh cảm thấy lỗ tai hơi ngứa ngáy.

Cô ổn định tâm thần, nhíu mày lại: “Khóe mắt bên trái có chút không thoải mái, bên phải không có cảm giác gì.”

Khóe mắt trái của Nguyễn Huỳnh bị thương khá là nghiêm trọng, vị trí giải phẫu và khâu lại tương đối dài. Bên phải mặc dù cũng có nhưng bởi vì khoảng cách ngắn, sự khó chịu của cô cũng không rõ ràng.

Lục Ngộ An hiểu rõ, nói: “Nhắm mắt lại.”

Nguyễn Huỳnh không kịp phản ứng: “Hả?”

“Nhắm mắt.” Lục Ngộ An kiên nhẫn lặp lại: “Tôi xem tình hình khôi phục của vết thương một chút.”

Nghe thế, mi mắt Nguyễn Huỳnh run rẩy, cô làm theo lời Lục Ngộ An nói.

Nhắm mắt lại, cảm giác rất giống như khi quấn băng gạc trước đó, nhưng cũng không giống lắm.

Lúc đó mắt của cô, bao gồm cả xung quanh mắt đều bị che kín, cô muốn mở mắt ra cũng không được. Nhưng lúc này trên mắt không có vật che chắn, cảm giác của cô càng rõ ràng hơn mấy phút trước. Cô có thể cảm nhận được khi Lục Ngộ An kiểm tra cho cô, hơi thở ấm áp lướt qua mí mắt thật mỏng của cô, rơi xuống gò má cô.

Cô cũng có thể ngửi thấy mùi hương cây mộc bách xanh hơi chát trên người anh một cách rõ ràng hơn, sạch sẽ tinh khiết.

Sự căng thẳng đang lên men.

Lục Ngộ An rũ đuôi mắt xuống, cẩn thận kiểm tra cho Nguyễn Huỳnh: “Khôi phục cũng không tệ lắm, vị trí khâu lại hiện tại vẫn hơi rõ, nếu như là trạng thái tốt thì nửa tháng sau vết tích sẽ biến mất.”

Anh thẳng người dậy, lật xem bệnh án của Nguyễn Huỳnh, nói cho cô biết: “Sau khi xuất viện thì ăn kiêng một khoảng thời gian, chú ý phần vệ sinh mắt, đừng dùng mắt quá độ. Một tháng sau kiểm tra lại.”

Giọng nói kết thúc được mấy giây, Lục Ngộ An nâng mí mắt lên nhìn người không có bất kỳ phản ứng gì trước mặt, hơi dừng lại: “Nguyễn Huỳnh.”

Nguyễn Huỳnh giật mình: “Sao ạ —”

Đối diện với đôi mắt giấu sau chiếc kính của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh cố gắng nhớ lại nội dung anh nói vừa rồi: “Biết rồi, tôi sẽ chú ý.”

Lục Ngộ An khép bệnh án lại: “Truyền dịch xong là cô có thể xuất viện.” Anh nhấn mạnh: “Những mục chú ý cặn kẽ hơn thì buổi tối y tá sẽ nói với cô.”

Nguyễn Huỳnh gật đầu. Khi nhìn thấy Lục Ngộ An chuẩn bị rời đi, cô không nhịn được mà gọi anh lại: “Bác sĩ Lục.”

Lục Ngộ An liếc mắt.

Chống đỡ cảm giác áp bách mà anh mang tới, Nguyễn Huỳnh mím môi hỏi: “Anh có mang theo gương không?”

Mu bàn tay của Nguyễn Huỳnh đang cắm kim truyền dịch, không tiện đứng dậy đi vào nhà vệ sinh soi gương xem vết thương.

“…”

Nghe thấy lời này, mấy nhân viên y tế đứng ở đối diện giường bệnh của Nguyễn Huỳnh, mặc áo khoác trắng giống như Lục Ngộ An không nhịn được mà cười lên.

Nguyễn Huỳnh có chút khó xử.

Nhưng lúc này ngoại trừ cảm thấy hứng thú với giọng nói của Lục Ngộ An, điều cô quan tâm nhất chính là tình hình khôi phục của mắt mình. Không soi gương xem sao trước thì cô không yên lòng.

Lục Ngộ An ngược lại không bất ngờ, anh liếc mắt nhìn đám người đang cười, trả lời cô: “Không có.”

“… Được thôi.” Khóe miệng Nguyễn Huỳnh rũ xuống.

Lục Ngộ An dừng một chút rồi gọi: “Tiết Cảnh Thắng.”

Tiết Cảnh Thắng đang cười đột nhiên bị gọi tên mà không kịp chuẩn bị, vội vàng đứng thẳng nhìn về phía Lục Ngộ An.

Lục Ngộ An dặn dò: “Ở trạm y tá có lẽ là có gương, đi lấy một cái tới cho cô Nguyễn.”

Tiết Cảnh Thắng: “Em đi ngay đây.”

Nói xong, cậu ta quay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Lấy được gương rồi, Nguyễn Huỳnh tạm thời không còn lý do có thể giữ Lục Ngộ An lại tiếp tục nói chuyện nữa.

Nhìn đoàn người bọn họ rời khỏi phòng bệnh, Nguyễn Huỳnh khẽ thở dài một hơi. Cũng không biết trước khi xuất viện cô còn cơ hội nghe giọng nói của Lục Ngộ An nữa hay không.

Trong phòng bệnh yên tĩnh lại, Nguyễn Huỳnh dùng một tay giơ gương lên xem tình hình vết thương.

Khóe mắt vẫn hơi sưng đỏ, trông vô cùng khó coi.

Cô đang nhìn thì bên cạnh truyền đến giọng nói của bé gái: “Chị ơi.”

Mắt của Nguyễn Huỳnh vẫn cần thích ứng, rèm cửa trong phòng vẫn chưa được kéo ra hoàn toàn, ánh sáng trong phòng vẫn lờ mờ như cũ. Mượn ánh sáng mỏng manh, cô nghiêng đầu nhìn về phía cô bé gầy gò nhỏ xíu bên cạnh: “Kỳ Kỳ, sao thế?”

Kỳ Kỳ “nhìn” về phía Nguyễn Huỳnh, nhỏ giọng hỏi: “Có phải hôm nay chị phải đi rồi không?”

Nguyễn Huỳnh bỗng nhiên nhớ tới chuyện có liên quan đến Kỳ Kỳ mà cô nghe các y tá nhắc đến trước đó.

Mắt của cô bé bẩm sinh có vấn đề, bởi vì không trị liệu kịp thời, hơn một tuổi mắt đã hoàn toàn không nhìn thấy.

Sau đó nữa, lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà một mực không trị liệu hồi phục có hệ thống. Cho đến hơn một tháng trước, cô bé được Lục Ngộ An lúc đó đang đi đến phòng khám khám bệnh bắt gặp mới bắt đầu nằm viện trị liệu.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh khẽ ừm một tiếng: “Kỳ Kỳ, em có món gì cực kỳ muốn ăn không?”

Cô nói khẽ: “Chị mời em ăn được không?”

Kỳ Kỳ buồn buồn lắc đầu: “Không cần.”

Nguyễn Huỳnh sửng sốt, có chút bất ngờ. Cô bỗng nhiên nghĩ đến đoạn đối thoại của Kỳ Kỳ và Lục Ngộ An: “Vậy chị mời em ăn kẹo nhé?”

Kỳ Kỳ vẫn lắc đầu.

Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên, vào lúc cô đang nghi ngờ về nguyên nhân cô bé từ chối mình thì y tá đến xem tình hình truyền dịch lắc đầu với cô.

Chốc lát, y tá đổi thuốc cho Kỳ Kỳ xong thì đi đến bên cạnh Nguyễn Huỳnh, lấy điện thoại ra gõ một hàng chữ cho cô xem. Trên đó viết — Trước đó có mấy dì mấy chị gái ở cùng phòng bệnh với Kỳ Kỳ cũng nói, sau khi xuất viện sẽ mua đồ ăn cho con bé, đến thăm con bé, nhưng chưa từng có ai tới.

Lúc ban đầu, Kỳ Kỳ luôn mong đợi bọn họ đến.

Nhưng thời gian lâu dần, cô bé cũng hiểu rõ, bọn họ sẽ không tới nữa. Có thể là đã quên mất lời mà mình đã tùy ý nói ra, cũng có thể là bận.

Nhưng bất kể là tình huống như thế nào, đối với một cô bé tràn ngập mong đợi thì đều là sự đả kích trí mạng.

Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào hàng chữ đó, hiểu rõ mà gật đầu với y tá.

Y tá bất đắc dĩ cười một tiếng rồi quay đầu hỏi: “Kỳ Kỳ có muốn đi vệ sinh không?”

Kỳ Kỳ: “Muốn ạ.”

Đưa Kỳ Kỳ đi vệ sinh xong, y tá mới rời khỏi.

Nguyễn Huỳnh nhìn Kỳ Kỳ yên lặng nằm trên giường bệnh, cô thất thần, sau đó cầm điện thoại nhắn hai tin cho bạn thân Tư Niệm.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cô yên tâm hơn.

Bỗng dưng, Kỳ Kỳ một lần nữa gọi cô: “Chị ơi, em có thể hỏi chị một vấn đề không?”

Nguyễn Huỳnh khẽ cười, dịu dàng nhìn chăm chú cô bé: “Đương nhiên là được, em muốn hỏi chị vấn đề gì?”

Kỳ Kỳ ngồi dậy từ trên giường, đang hướng về phía cô, cô bé có chút ngại ngùng nói: “Có phải anh Lục siêu cấp siêu cấp đẹp trai không?”

Cô bé dùng chữ siêu cấp hai lần.

Nguyễn Huỳnh hoàn toàn không nghĩ tới cô bé sẽ hỏi điều này, nhưng nghĩ lại thì lại cảm thấy có chút bi thương.

Có lẽ cô bé giống như mình, tối hôm qua sau khi nghe được giọng nói của Lục Ngộ An thì càng khát vọng nhìn thấy anh.

“Phải.” Nghĩ đến khuôn mặt có thể sánh với nam minh tinh của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh nói cho cô bé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net