1-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: Vụ án Trần Bạch Điệp

Chương 1: Người Ngu gia
Editor: Đinh Hương
Beta: Mạc Y Phi
Gia đình Ngu thái thái ở một tòa nhà lớn cũ kỹ trong ngõ Đồng Phúc.
Tòa nhà vốn là sản nghiệp về hưu của một quý tộc người Nga, lúc Thượng Hải mới bị chiếm, bởi vì người Nga này rất giàu có cho nên từ đi lại đến ăn mặc, tất cả mọi thứ đều nghiên cứu tìm tòi cặn kẽ, cảnh vật trang trí cả tòa nhà này nghe nói tốn rất nhiều kinh phí.

Ai biết không bao lâu sau thì người Nga này nghiện thuốc phiện, dần dần ngồi không núi vàng ăn cũng hết đành thế chấp căn nhà, không lâu sau nữa thì không còn chỗ vay tiền nên căn nhà cũng đặt cọc rồi bán cho người khác.

Trải qua 10 năm, tòa nhà to lớn sớm đã không còn lộng lẫy như năm đó nữa, từ trên xuống dưới tổng cộng có ba lầu năm phòng đều được mở rộng ra, bây giờ cho bốn hộ gia đình độc lập thuê.

Lấy ví dụ nhà Ngu thái thái, ở dưới là tiệm may, người sống ở đây là đôi vợ chồng họ Bành. Ban ngày, người nhà này mở cửa làm ăn, buổi tối chăm con cái, từ sáng đến tối leng keng lạch cạch không ngừng.

Nhà Ngu thái thái ở lầu hai.

Lầu ba chia thành hai nửa, một bên để người đàn ông trung niên họ Hướng sinh sống, tóc rẽ đôi, trên mũi là chiếc kính tròn, quanh năm suốt tháng luôn mang vẻ mặt tái nhợt, hoang mang, lo lắng về chuyện gì đó. Ngu thái thái biết học vấn của người này rất cao, không phải vậy thì cũng không thể làm giáo viên trong trường đại học, nhưng không biết vì sao mà gần 40 tuổi rồi vẫn chưa lập gia đình.
Bên còn lại...
Nhớ tới dáng vẻ phấn son trang điểm yêu kiều của người phụ nữ đó, khóe miệng Ngu thái thái hiện lên một chút ý xem thường, thả công việc trong tay xuống, nhìn sang chiếc đồng hồ phương Tây trên bàn.
6 giờ rồi, nhưng đã đủ muộn.
Bà thầm thở dài, nhìn cửa phòng đóng chặt bên trong nhà thì lên tiếng: "Hồng Đậu, đừng học mãi nữa, xuống lầu xem tại sao anh con còn chưa về đi."

Gọi liên tiếp hai tiếng nhưng cửa phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh, Ngu thái thái thở dài, bất đắc dĩ đứng lên.
Vừa đẩy cửa ra quả nhiên liền thấy một cô gái dựa nửa người trên đầu giường đọc báo, có lẽ sợ nóng nên trên người chỉ mặc một bộ quần áo màu xanh ngọc, cánh tay trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, trên mái tóc đen dày kẹp một chiếc kẹp tóc màu hồng anh đào bằng nhựa celluloid, sợi tóc đen nhánh rủ xuống trước ngực.
Thấy bà tiến vào, cô gái cũng không định đứng lên, vẫn xem báo trong tay, lười biếng gọi một tiếng: "Mẹ."

"Lỗ tai dùng để làm gì hả? Bảo con đi xem anh con mà mãi cũng không thèm trả lời." Ngu thái thái tiến lại gần, không giải thích đã cướp lấy tờ báo, thấy chủ đề của tờ báo nói về mấy chuyện kỳ bí thì càng tức giận hơn, "Mẹ cứ nghĩ con đang học bài, thì ra là xem cái này, mấy cái thứ đen đủi bẩn thỉu ở trên này có ích gì cho chuyện học hả?"

Còn chưa dứt lời thì bà bất ngờ nhìn thấy tiêu đề báo: "Ngôi sao nổi tiếng nhất của công ty điện ảnh Thiên Dĩ - tiểu thư Trần Bạch Điệp mất tích kỳ lạ, nghi ngờ là bị bắt cóc, tin tức lan truyền nhanh chóng, chấn động cả Thượng Hải!!!"

Ngu thái thái ngẩn ngơ.

Gần đây trên phố cũng không yên ổn, thường hay xảy ra mấy vụ án bắt cóc. Lúc mấy đám phụ nữ bọn họ cùng chơi mạt chược, ngẫu nhiên cũng nói về mấy chuyện này, đều đoán do bọn lừa đảo làm, nghe nói những người gặp xui xẻo thường là dân chúng thấp cổ bé hỏng, nếu không thì là những người làm ăn buôn bán nhỏ, các quỹ tài chính bị thiệt hại từ mấy ngàn cho đến một vạn. Mọi người vì muốn yên ổn thì trả tiền là xong. Không ngờ lá gan mấy tên này càng ngày càng lớn, ngay cả minh tinh Trần Bạch Điệp cũng dám bắt cóc.

Tập trung nhìn lại, bên cạnh bài báo còn có một tấm hình nhỏ. Tuy bà không thường xuyên xem phim ảnh nhưng cũng nhận ra một vài ngôi sao có tên tuổi. Tấm hình này đã photo lại nên nhìn hơi hoang lổ, nhưng từ phong thái đến dáng người phúc hậu tròn trịa thì chính xác là ngôi sao lớn Trần tiểu thư kia rồi.

Cô lắc đầu than thở: "Tuần trước con mới cùng bạn học đi xem phim mới của Trần tiểu thư, cảm thấy vẻ ngoài của Trần Bạch Điệp này khá đẹp, diễn xuất cũng ổn, về sau tiền đồ cũng xán lạn, nào ngờ mới có mấy ngày đã xuất hiện tin tức lớn như vậy."

Lỗ tai của Ngu thái thái hơi động đậy, lập tức quăng Trần Bạch Điệp ra sau đầu, ngồi xuống bên giường: "Thế mà mẹ lại không biết con và bạn học từng đi xem phim với nhau đấy, bạn học nam hay nữ?"

Ngu Hồng Đậu cười nhạt, khẽ nói, "Bạn học nam."

Nói xong, cô đẩy tờ báo ra muốn đứng dậy thì bị Ngu thái thái ngăn lại, "Con nghiêm túc một chút xem nào!"

Ngu Hồng Đậu xòe hai tay ra: "Con nói là bạn học nữ mẹ lại không tin, đừng bắt con nói dối."

Giọng Ngu thái thái dịu đi: "Mẹ biết con là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng bây giờ bên ngoài rất xấu xa, khắp nơi đều khởi xướng cái gì mà tự do yêu đương, nếu như mấy người trẻ tuổi chỉ làm theo cảm tính thì tương lai nhất định sẽ hối hận. Lúc con ra ngoài, gặp phải những bạn học nam nói những lời ngon tiếng ngọt thì cẩn thận đừng để người ta lừa. Huống hồ, từ trước đến nay con rất có chí khí, vất vả lắm mới thi đỗ vào trường tốt như vậy, dù sao cũng
nên chú trọng vào việc học."

Ngu Hồng Đậu nghe mẹ mình nói thì cũng không kiên nhẫn cho lắm, vốn đang định nói đùa vài câu, thấy vẻ mặt cô đơn của mẹ thì cô biết bà nhớ tới người dì đã mất sớm, nhất thời hơi xúc động, vội vàng thu lại vẻ cợt nhả: "Mẹ yên tâm đi, con gái hiểu mà. Lần trước con đi xem phim với Cố Quân thôi, bình thường ra ngoài chơi cũng đều đi với mấy bạn học nữ thân thiết."

Lời nói này làm Ngu thái thái ngẩn người.
Tính tình xảo quyệt lại lười biếng của đứa con gái này cũng không biết là giống ai nữa, đôi khi rất hồ đồ, đôi khi lại khá hiểu chuyện, bình thường lúc dạy dỗ đứa trẻ này, trong ba câu nói thì có đến hai câu là miễn cưỡng. Hiếm khi thấy cô trả lời một cách nghiêm túc như thế, ngược lại khiến bà không biết nên nói tiếp như thế nào.

Một lúc lâu sau, bà nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ôm vai con gái.
Ngoài cửa sổ là ánh tà dương như vàng, bà mượn ánh chiều tà màu vàng nhạt để phủi phủi mấy nếp nhăn trên quần áo của con gái, "Bây giờ anh trai con làm việc ở đồn cảnh sát nên không tới lượt mẹ quản lý nữa, chỉ còn có một mình con, mới có 19 tuổi, lại là con gái, mẹ không quan tâm con thì còn quan tâm ai, dặn dò có mấy câu thôi đã chê mẹ dài dòng rồi."

Ngu Hồng Đậu giơ hai tay ôm lấy cổ mẹ, mỉm cười, hơi ngửa ra đằng sau, chăm chú đánh giá khuôn mặt của mẹ, chỉ một lúc sau cô ra vẻ kinh ngạc nói: "Ơ, mẹ ăn ít bánh ngọt à, mẹ nhìn xem, nếp nhăn ở khóe mắt của mẹ lại sâu thêm rồi, cứ theo đà này thì kem dưỡng da Tam Hoa cũng vô dụng thôi."

Quả nhiên Ngu thái thái bị câu nói này thay đổi sự chú ý, bà vội đẩy con gái ra, quay sang cẩn thận nhìn chiếc gương trên bàn, "Linh tinh..."

Ngu Hồng Đậu cố nhịn cười, thong thả bước ra cửa nói, "Mẹ, mẹ cứ từ từ nhìn đi, con đi xuống lầu xem anh trai và thím Chu, thím Chu đi mua rau mà mua cả tiếng rồi còn chưa chịu về, còn anh trai thì chắc do gần đây bọn lừa đảo phạm tội khắp nơi, anh ấy đi bắt người, chỉ sợ không về kịp, về muộn cũng không có gì lạ đâu."

Ngu thái thái quay đầu nhìn ra cửa: "Trời sắp tối rồi, ra cửa lớn nhìn một chút rồi quay lại luôn nhé, đừng nán lại quá lâu."
Ngu Hồng Đậu đồng ý, vừa mới ra phòng khách đã thấy thím Chu bước vào nhà, có vẻ thu hoạch khá dồi dào đây, tay trái là rau hẹ, tay phải là hành lá, dưới nách còn kẹp một túi bột mì.
"Ồ, thím Chu, thím về rồi.

Thím Chu vội vàng chắn trước mặt Ngu Hồng Đậu, thấp giọng nói: "Tiểu thư muốn ra ngoài sao?"
"Cháu đi đón anh trai, thuận tiện mua ít khoai lang sấy để tối ăn." Ngu Hồng Đậu khoác tay vào tay bà, "Sao vậy thím Chu?"
Trong mắt thím Chu tràn ngập sự hưng phấn, "Không được đâu tiểu thư, bên ngoài có người, lúc này không thích hợp để ra ngoài."
Ngu Hồng Đậu cảm thấy tò mò, vội vàng thấp giọng hỏi, "Ai vậy?"
Thím Chu đặt một đống đồ lên trên bàn rồi chỉ lên lầu trên, "Còn có thể là ai nữa, người phụ nữ ở lầu ba đó."
Lúc này Ngu thái thái đã sớm nghe thấy tiếng động nên đi ra ngoài, nghe thím Chu nói thế thì sắc mặt trầm xuống.

Vị Khâu tiểu thư ở lầu ba là vũ nữ nổi tiếng của Bách Lạc Môn, tuy nói là gái hồng lâu, nhưng lại luôn tuân theo quy củ, ra ra vào vào cũng không huênh hoang khoác lác, càng không mang mấy người đàn ông vớ vẩn về nhà, chính vì thế mà hàng xóm với nhau luôn một mắt nhắm một mắt mở (1), cứ thế mà yên ổn sống với nhau.

(1) Một mắt nhắm một mắt mở: Ý là thấy việc cần ngăn cản thì giả vờ như không thấy, nuông chiều, dung túng.

Nhưng nghe giọng điệu này của thím Chu, lẽ nào vị Khâu tiểu thư này lại dẫn người về nhà? Nếu đúng là vậy, vì Hồng Đậu, bất kể thế nào thì cũng không thể ở lại căn nhà này được nữa.

Thím Chu ra vẻ thần bí nói, "Vừa nãy lúc về tôi có gặp một người trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng ở dưới lầu, khá lịch sự, cao ráo đẹp trai, không biết tại sao lại hỏi thăm về Khâu tiểu thư ở lầu ba, đúng lúc tôi đi ngang qua liền chỉ đường cho người đó, càng nhìn càng cảm thấy người này rất quen, sau khi suy nghĩ một lúc, người này không phải là con trai xưởng vải sợi sao, hình như họ Hạ thì phải."
"Con trai xưởng vải sợi?"
"Là Nhị công tử của ông trùm ngành công nghiệp vải sợi Hạ Mạnh Mai đó, lần trước Đại thiếu gia cầm báo về tôi còn xem nữa, nói người này du học ở Đức mới về, mọi thứ từ học vấn đến dáng vẻ đều rất xuất chúng, không biết vì sao vừa về đã cuốn vào việc này..."
Ngu thái thái nghiêm nghị ho lớn một tiếng, lạnh lùng nói, "Thím Chu, thịt bò đang hầm trên bếp, chắc là chín rồi, thím đi xem xem có cần tắt bếp hay không đi, thuận tiện rửa rau luôn."

Thím Chu vội ngậm miệng rồi đi vào trong bếp.
Ngu Hồng Đậu cũng từng nghe nói về tin tức đó, xuất phát từ sự tò mò, rõ ràng cô cảm thấy được ánh mắt sáng rực của mẹ ở sau lưng mà vẫn lặng lẽ mở cửa thò đầu ra bên ngoài nhìn.
Chỉ thấy ngay chỗ cầu thang giữa lầu hai và lầu ba có hai người đang đứng, dưới ánh hoàng hôn mông lung không thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ đơn giản cảm thấy thân hình anh rất xuất sắc, chợt có một vài câu truyền tới, tiếng nói vừa trầm thấp vừa lạnh lùng, có vẻ vô cùng trẻ tuổi.
Nói được mấy câu, Khâu tiểu thư lắc lư eo nhỏ chậm chạp bước lên bậc thang, lập tức đèn trong hành lang sáng lên. Nhưng ngay lúc này, người đàn ông kia lại cúi đầu đốt thuốc lá, vẫn không để Ngu Hồng Đậu thấy rõ mặt.

Cô lập tức mất hứng, dưới cái nhìn chăm chú của mẹ thì quay vào trong nhà, vừa đi vừa duỗi người nói, "Hầy, ngày mai phải đi học lại rồi, con đi ôn bài đây."
Vào phòng ngủ, cô nằm trước cửa sổ thủy tinh hoa văn nhiều màu của phương Tây, nhàn nhã nhìn xuống dưới, vốn muốn nhìn anh trai, không ngờ lại thấy một chiếc xe đạp, xe đạp dừng trước cửa tiệm may của Bành gia ở lầu một khoảng 5 - 6 phút, được ánh đèn màu cam chiếu rọi, toàn bộ thân xe bằng kim loại chợt sáng lên.
Cô suy nghĩ một chút, dưới lầu cũng không còn vị khách nào nữa, vậy thì chiếc xe đạp hơi cũ này chỉ có thể là của Hạ công tử kia thôi.
Cô quả thực rất kinh ngạc, mấy ngày gần đây bầu không khí cực kỳ không thực tế, ai ai cũng hận không thể viết chữ "Hào phóng" ở trên trán, trong tay chỉ cần có chút tiền thì lập tức môi giới với giới ngôi sao màn bạc, hơi một tí là đi xe ô tô, giống như đi loại xe này sẽ trở thành người giàu có, thực sự là hiếm thấy.

Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, thấy anh trai còn chưa về liền khom người lôi một chiếc thùng giấy dưới giường ra, lật lại tin tức của mấy tháng trước.

Chương 2: Hạ nhị thiếu gia

Có mấy tờ báo nhỏ không có tiếng tăm cùng với những tin tức cũ từ ba tháng trước.

Tiêu đề viết: "Ngày xưa Vận Thành (1) có Vũ Kim Thị. Ngày nay Thượng Hải có Mỹ Kiều Nga. Nhà giàu có nào đó bởi vì em trai chồng và chị dâu có quan hệ trái với luân thường đạo lý mà xảy ra thảm kịch gia đình."

(1) Vận Thành: là một địa cấp thị tại tỉnh, Sơn Tây, Trung Quốc.

Trong suốt bài viết chưa từng nhắc đến danh tính, nhưng từ cách hành văn cũng lộ ra vài manh mối, không khó để đoán được là đang nói đến ông trùm ngành công nghiệp vải sợi Hạ gia.
Ví dụ như: "Tổng cộng có hai trai hai gái, Đại tiểu thư và Đại thiếu gia do vợ cả sinh ra, hai người con còn lại do vợ kế sinh."
Còn nữa: "Năm ngoái Đại thiếu gia đăng báo tuyên bố kết hôn, hôn lễ được cử hành tại khách sạn Carlton, ngày hôm đó tầng lớp thượng lưu đua nhau tụ tập, ngựa xe đông đúc." Vân vân và vân vân...

Sau đó ngòi bút thay đổi thành: "Người vợ xinh đẹp của Đại thiếu gia vốn là bạn học của Nhị thiếu gia, tuy người thì gả cho Đại thiếu gia nhưng trái tim lại hướng về Nhị thiếu gia. Sau khi Nhị thiếu gia đi du học về, hai người này ngày đêm gặp mặt, từ rung động trước tình cũ trở thành qua lại mờ ám. Đại thiếu gia biết được việc này, trong cơn giận dữ đã định rút súng bắn chết vợ mình, may mà đúng lúc có người khuyên can nên chưa xảy ra chuyện lớn, dĩ nhiên hôn nhân của hai người đã như tấm vải bị xé rách, khó mà tiếp tục được, cũng từ đó mà tình anh em không còn hòa thuận nữa."

Bài báo này có thể sánh ngang với cách viết Uyên Ương Hồ Điệp, sinh động, lại còn hoạt sắc sinh hương (2), dù được ngăn cách bởi ngòi bút nhưng vẫn có thể cảm nhận được người viết đang phun nước bọt tới tấp.
(2) "Hoạt sắc sinh hương" hay còn gọi "Sống sắc sinh hương" có ba nghĩa: Một là hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của hoa. Hai là hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ (Ẩn dụ so sánh). Ba là hình dung văn thơ tranh vẽ rất đẹp giống thật.

Từ trước tới giờ tin tức về chuyện trăng hoa luôn làm người ta tò mò, huống chi là loại chuyện về nhà quan chức rất có tiếng, sau vụ tai tiếng đầy bất ngờ này, chỉ trong một đêm, tiếng tăm tờ báo của tòa soạn báo lan truyền rộng rãi, ai ai cũng tranh nhau mua về đọc.

Một phần của tờ báo này nằm trong nhà Hồng Đậu, phần còn lại thì anh trai lấy được từ tiệm may của Bành gia dưới lầu, nhưng từ trước tới giờ mục đích tìm báo của anh trai không phải để xem chuyện trăng hoa của Hạ gia, mà là vì những thông báo tìm người.

Chuyện từ tận ba tháng trước nên Hồng Đậu không để ý đến thông báo tìm người đó, đơn giản chỉ xem tin tức của Hạ gia thôi, quả thật không thể chịu nổi phải cân nhắc rất nhiều.

Ví dụ như người chị dâu đa tình này, nếu quả thật thích em trai của chồng thì tại sao một năm trước phải gả cho Đại thiếu gia? Xã hội bây giờ rất coi trọng sự đổi mới, từ lâu, việc nghe lời cha mẹ và người làm mối đã không còn thịnh hành nữa, Hạ gia lại giàu có hơn mấy gia đình khác, còn đi theo con đường văn minh, nếu đối phương không muốn thì sẽ không ép cưới.
Mà trên báo nói, bốn năm trước Nhị thiếu gia nhà họ Hạ đã đi du học rồi, đến năm nay mới trở về, nếu quả thật có qua lại với chị dâu thì tại sao anh ta không ngăn cản hôn lễ vào năm ngoái trước khi về nước chứ, muốn đợi gạo nấu thành cơm rồi biến thành chuyện lăng nhăng sao?
Cầm tờ báo lên, cô khẽ lắc đầu, lúc mọi người nghe thấy tin tức thối nát này thì thường nghe lệch đi câu chuyện, cho dù bài báo có nhiều chỗ viết lộ đầy sơ hở nhưng họ cũng lười suy đoán thật giả, đến nỗi sau khi nghe sai đồn
sai, cuối cùng trở thành vu khống, có lẽ lúc trước sau khi thấy tin tức này, cho dù Nhị thiếu gia nhà họ Hạ có thể tự mình chứng minh thì mọi người đều cho rằng anh ta và chị dâu có quan hệ yêu đương trái với luân thường đạo lý.

Nhưng tòa soạn báo nhỏ này cũng không vẻ vang được bao lâu, chưa đến mấy ngày đã phải tuyên bố đóng cửa, mà phóng viên viết bài báo này vì muốn tránh đầu sóng ngọn gió (3) mà suốt đêm rời khỏi Thượng Hải, thế mà người nọ vừa tới trạm xe lửa thì đã bị bắt được rồi đánh cho một trận, xương cũng bị gãy mất mấy cái, không cần nghĩ cũng biết do Hạ gia.
(3) Tránh đầu sóng ngọn gió: Thấy tình thế bất lợi nên tạm trốn lánh đi

Càng châm chọc hơn là, thím Chu nói trước khi chuyện bê bối này bị tuồn ra, vì chúc mừng Nhị thiếu gia du học trở về, Hạ gia còn từng đăng giấy chứng nhận tiến sĩ của Hạ Vân Khâm lên mấy trang báo, tính ra thì số người nhận ra Hạ Vân Khâm không phải là ít.

Nghĩ đến việc sau khi chuyện này xảy ra, bất kể vị họ Hạ này đi đến đâu đều không thiếu người chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng mà vừa nãy nhìn thoáng qua, Hồng Đậu cảm thấy người này dù đi ra hay đi vào đều rất bình tĩnh. Cũng không biết thật sự ung dung hay đang cảm thấy tự biện hộ cũng vô dụng nên dứt khoát vò đã mẻ lại sứt. (4)

(4) Vò đã mẻ lại sứt: Một khi đã có khuyết điểm, sai lầm thì mặc kệ luôn, không sửa lại, còn cố ý phát triển theo hướng tệ hơn.

Lúc Hồng Đậu đang nghĩ đến mấy chuyện hay ho thì đúng là ngựa thần lướt gió tung mây (5), tự do tùy ý, dùng lời nói của Lâm hiệu trưởng ở trường đại học St. John mà nói thì chính là: "Đứa trẻ này có chút hương vị xấu xa." Về điểm này thì Hồng Đậu cũng phải thừa nhận.

(5) Ngựa thần gió lướt tung mây: Ví với người táo bạo, có phong cách mạnh mẽ và không bị giới hạn.
Đang nghĩ đến mấy chuyện vui vẻ thì nghe thấy tiếng động dưới lầu, hình như có người đi ra.
Cô đang lười nhác nghiêng người dựa vào cửa sổ, lúc nghe thấy âm thanh này, đôi mắt lập tức nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy ngay một người đàn ông cao gầy đang bước xuống cầu thang.
Theo như lời thím Chu nói, vị Hạ Vân Khâm này mặc chiếc áo sơ-mi kiểu Tây, bên dưới là chiếc quần âu, hành động khá kiên cường dứt khoát, không thấy dáng vẻ công tử bột.
Đáng tiếc, nhìn từ trên cửa sổ xuống chỉ có thể thấy được đỉnh đầu của anh thôi.
Anh đi thẳng tới bên cạnh chiếc xe đạp, cũng không lập tức lên xe mà đứng dưới đèn đường trước tiệm may, im lặng hút thuốc.
Một lúc sau, bỗng nhiên anh bóp đầu thuốc lá, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu.
Ngu Hồng Đậu vội dựa nửa người ra phía sau, không để cho người này thấy mặt.
Trong lúc rời mắt chỉ cảm thấy người này có vẻ trẻ hơn anh trai mình 1 - 2 tuổi.

Đợi một lúc lâu mà vẫn chậm chạp không nghe thấy tiếng động đạp xe rời đi của Hạ Vân Khâm, cô hơi không kiên nhẫn, liền mượn rèm cửa sổ đã được che đi để nhìn ra ngoài một lần nữa.

Chỉ thấy người này đứng tại chỗ, hình như vẫn nhìn chằm chằm lên lầu.

Ngu Hồng Đậu suy nghĩ một cách xấu xa, có thể là Hạ Vân Khâm này và Khâu tiểu thư ở lầu ba đang yêu nhau tha thiết, bởi vì một phần nỗi khổ tương tư cho nên mới không nỡ rời đi. Nhưng nghiên cứu cẩn thận lại cảm thấy trên gương mặt của anh có biểu cảm rất kỳ lạ, cân nhắc thêm thì hình như trong lầu có điều gì đó làm anh cảm thấy vô cùng hứng thú.

Tòa nhà cũ kỹ này có thể có gì làm anh cảm thấy hứng thú nhỉ? Nghĩ qua nghĩ lại cũng chỉ có thể là Khâu tiểu thư.
Lúc này một cơn gió ập đến mang theo chút khí lạnh lẽo của mùa thu, từ ngoài cửa sổ tràn vào, thổi bay rèm trắng rủ xuống hai bên cửa.

Ngu Hồng Đậu sợ bài vở trên bàn bị lộn xộn, đang muốn giữ rèm cửa lại, đúng lúc này hai đứa nhóc mập mạp của Bành gia lon ton chạy từ trong tiệm may ra. Hai đứa nhóc này thấy Hạ Vân Khâm, cũng không sợ người lạ, chỉ cười hì hì đứng xung quanh anh, liên tục hỏi han, Bành thái thái ở trong tiệm may khàn giọng trách móc một lúc mà không có tác dụng.

May mà Hạ Vân Khâm cũng không thiếu kiên nhẫn, anh nói chuyện với hai đứa nhóc đó mấy câu rồi lấy từ trong túi quần ra một thứ, tiện tay đưa cho đứa nhóc Bành gia.

Có kẹo mà không cần tốn tiền, hai đứa nhóc nhận lấy đồ xong liền hoan hô rồi chạy đi.

Trước khi đi Hạ Vân Khâm lại ngẩng đầu nhìn lên lầu một cái.
Nhưng anh cũng nhanh chóng quay đầu, phóng khoáng lên xe rời đi.


**
Ngu Hồng Đậu kéo rèm cửa sổ lại, mở đèn bên cạnh bàn lên, nhìn lại từng tin tức trên tờ báo cũ đó.
Quả nhiên, dưới góc phải có một thông báo tìm người, giống với minh tinh Trần Bạch Điệp, thông báo này cũng có một tấm hình nhỏ bên cạnh.
Người này có gương mặt tròn, 18 - 19 tuổi, tóc dài được tết đuôi sam, hình như là lần đầu được chụp hình nên hai tay không biết để đâu, chỉ biết siết chặt hai vạt áo màu xanh da trời

Trong thông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net