92-100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 92: Vàng

Editor: Đinh Hương

Beta: An Dung Ni

Nhà mới chưa được dọn dẹp xong, mọi thứ vẫn còn rất bừa bộn. Khi nhóm người Hồng Đậu tới, Ngu thái thái đang ở dưới cầu thang chỉ huy người hầu cũ trong nhà bày biện đồ ở lầu trên, nào ngờ vừa quay đầu lại, Hồng Đậu và Hạ Vân Khâm đã tới, bà vô cùng vui mừng, vội dặn dò nhà bếp nấu thêm vài món nữa.

Thời kì này dân chúng bị thời cuộc ảnh hưởng, dù đang gặp chuyện vui nhưng nụ cười của họ vẫn luôn xen lẫn vẻ cay đắng, mấy ngày vừa rồi dọn nhà, mặc dù biết rõ chiến tranh có thể ập đến bất kì lúc nào, Ngu thái thái và Ngu Sùng Nghị vẫn không hề có ý định chỉ sống qua quýt cho qua ngày, lúc sắp xếp nhà mới hai người không chỉ gọn gàng ngăn nắp mà còn cố gắng sắp xếp sao cho tiện nghi nhất có thể. Mấy người Peter Vương chịu ảnh hưởng bởi không khí yên ổn bình tĩnh của Ngu gia, ai cũng cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

Tranh thủ thời gian rảnh rỗi trước bữa cơm, Hồng Đậu dẫn Cố Quân đi tham quan một vòng, một lát sau Cố Quân bị Peter Vương gọi xuống lầu dưới để ghi chép, Ngu thái thái nhìn thấy không có ai liền kéo Hồng Đậu qua một bên, nói với cô: "Ngày hôm qua anh trai con xem báo, nói cha chồng con đang chuẩn bị di chuyển mấy nhà máy ở Thượng Hải đi, Hạ gia có thể sẽ phải dọn tới Trùng Khánh, sáng nay lúc Vân Khâm tới, nó xác nhận với mẹ là Hạ gia sẽ chuyển đến Trùng Khánh, còn lấy một khoản đã chuẩn bị từ sớm ra, nói đấy là tiền nhuận bút của bản thân, kiên quyết đưa cho mẹ để hùn vốn mua nhà mới, nó nói bây giờ Thượng Hải gần khai chiến rồi, cũng không rõ là tô giới có thể cầm cự được bao lâu, để tránh sau này hai bên canh cánh trong lòng nên Vân Khâm rất muốn Ngu gia dọn về hậu phương theo Hạ gia, còn nhà này mua thì cứ mua, để trống vậy cũng không sao, đợi tình hình ổn định lại trở về Thượng Hải. Tất nhiên mẹ không dám nhận, đối với Hạ gia mà nói thì khoản tiền mua nhà không tính là gì, nhưng với Ngu gia chúng ta cũng không đến mức thương gân tổn cốt, huống chi vốn là nhà chúng ta mua đất đai nhà cửa, sao lại cần con rể trợ cấp chứ?"


Hồng Đậu nghe thấy mẹ không phản đối chuyện cùng đi tới Trùng Khánh, giống như trút bớt được một tảng đá lớn trong lòng, "Từ lâu Hạ Vân Khâm đã nghi ngờ rằng ngôi nhà ở ngõ Đồng Phúc có vấn đề, hôm nay vừa mua được nhà mới thì lại có chiến tranh, anh ấy sợ mẹ và anh trai bị lỗ vốn nên mới đưa ít tiền trợ cấp. Nhưng theo tình hình bây giờ thì nghi ngờ của anh ấy không sai, có vẻ như có người xấu đang ở ngôi nhà đó."

"Người xấu?" Ngu thái thái sững sờ.

Hồng Đậu nói: "Hung thủ tấn công mợ rất có thể là Khâu tiểu thư ở lầu ba đấy ạ."

"Khâu tiểu thư?" Ngu thái thái ngạc nhiên đến mức há to mồm, "Sao đột nhiên lại nghi ngờ cô ta?"

"Chuyện này khó nói lắm mẹ." Hồng Đậu xua tay, "Mẹ, bình thường gặp Khâu tiểu thư mẹ có để ý cỡ giày của cô ta là bao nhiêu không?"

Ngu thái thái suy nghĩ hồi lâu, bất đắc dĩ lắc đầu: "Mẹ không để ý, cô ta thường ra ngoài vào buổi tối, ban ngày cũng chẳng đi lại mấy, tuy là hàng xóm nhưng số lần mẹ và cô ta gặp mặt còn ít hơn so với mấy người bạn kia của mẹ nữa, lại nói kể từ khi biết cô ta là vũ nữ ở Bách Lạc Môn, mẹ càng không muốn qua lại nhiều, còn chẳng nói chuyện mấy, sao mà biết được cỡ giày của cô ta?"

Lời này cũng phải, Ngu thái thái ác cảm với nghề nghiệp của Khâu tiểu thư đến mức nhắc chuyện chuyển nhà mấy lần liền, về sau thấy Khâu tiểu thư không dẫn ai về nhà, cách cư xử cũng tạm coi là hiểu biết đúng mực, mẹ mới miễn cưỡng nhịn xuống.

"Tiếp xúc quá ít, làm hàng xóm lâu như vậy vẫn không nhìn ra được cô ta là người xấu hay tốt, mà đang yên đang lành, tại sao cô ta đi hại mợ con chứ?"

Hồng Đậu chỉ nói: "Cũng chưa chắc đã là cô ta, nhưng cô ta rất đáng nghi, bình thường mẹ và mợ ở trong nhà nói chuyện không kiêng dè, Khâu tiểu thư ở trên lầu, khó tránh khỏi việc vô tình nghe được vài câu nên cũng chẳng có gì


lạ nếu cô ta vô tình biết được bệnh của mợ, nếu có thể xác định được chân cô ta cỡ 39 thì lại càng đáng nghi hơn. Mẹ, chuyện này Vương thám tử và Hạ Vân Khâm đang điều tra, mẹ không cần lo đâu, mà con hỏi mẹ, mẹ đã có dự định gì chưa? Có muốn cùng chúng con dọn tới Trùng Khánh không? Nếu nghĩ kỹ rồi, chúng ta cần lập tức thu dọn hành trang mới được."

Ngu thái thái lộ vẻ mặt do dự: "Mẹ nghĩ về chuyện này cả ngày hôm nay rồi, cũng bàn bạc với anh trai con mấy lần nhưng vẫn chưa quyết định được."

Lúc này người hầu tới mời cơm, Hồng Đậu nói: "Mẹ, biện pháp ở trước mắt, con ở Trùng Khánh, mẹ và anh cả ở Thượng Hải, một khi Thượng Hải bị thất thủ, chúng ta đừng nói tới gặp mặt, sợ là đến cả một bức thư cũng không gửi được. Ở Hạ gia còn có chuyện, ăn cơm xong con sẽ phải trở về, tối nay mẹ suy nghĩ một chút, nếu mẹ nghĩ kỹ rồi, ngày mai con lại tới."

***

Hạ Vân Khâm nóng lòng muốn giải quyết vấn đề, vừa ăn cơm tối xong liền giục Hồng Đậu rời đi, đợi Cố Quân lên xe của Cố gia rồi hai người lái xe về biệt thự Hạ gia.

Trên đường Hồng Đậu hỏi Hạ Vân Khâm: "Vừa nãy em nghe thấy anh và Vương thám tử nói chuyện, đại khái là muốn đến Bách Lạc Môn tìm Khâu tiểu thư à?"

Hạ Vân Khâm gật đầu nói: "Anh nghĩ lúc ấy trên xe có một nam một nữ, nếu nữ là Khâu tiểu thư, vậy thì người đàn ông còn lại là ai? Trước đây Phan thái thái cũng từng gặp Bạch Hải Lập vài lần, có thể nhớ ra tiếng của Khâu tiểu thư thì không thể nào không ấn tượng với tiếng của Bạch Hải Lập được, nhưng đến bây giờ bà ấy chưa hề đề cập tới Bạch Hải Lập, vậy thân phận của người đàn ông trên xe vẫn còn là một ẩn số. Dựa theo trí nhớ của mợ thì đầu tiên chúng ta cứ loại trừ Bạch Hải Lập đã."

Hồng Đậu nhíu mày, quái lạ, người đàn ông kia công khai nói chuyện với Khâu tiểu thư trong xe cảnh sát, vậy Bạch Hải Lập và cấp dưới của ông ta đi đâu? Bạch Hải Lập hoành hành nhiều năm, nếu không gặp phải nhân vật lớn khiến ông ta phải kiêng dè thì đừng mơ đến chuyện ông ta chủ động nhường


xe cảnh sát cho đối phương.

Đột nhiên cô nhớ tới mấy ngày trước thấy được tấm hình của Ngũ Như Hải tới từ Nam Kinh trên báo, người này đi giày tây, có vẻ khá giống với lời miêu tả của mợ, gần đây cũng có tin đồn Bạch Hải Lập chủ động nịnh bợ Ngũ Như Hải: "Có khi nào người ngồi trên xe là Ngũ Như Hải không?"

"Sau khi tới Thượng Hải, Ngũ Như Hải đã bị ám sát hai lần, cả hai lần đều may mắn trốn thoát được, tổ chức Thượng Hải cho rằng ông ta sẽ bí mật về Nam Kinh, ai ngờ ông ta vẫn ẩn náu ở Thượng Hải. Nếu lúc đó trên xe là Ngũ Như Hải, vậy những chỗ lúc trước chưa rõ ràng đều có thể giải thích được rồi. Bạch Hải Lập là chó săn của ông ta, vừa có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn cho ông ta vừa có nghĩa vụ thay ông ta liên lạc với gián điệp, còn Khâu tiểu thư, thân phận của cô ta tương đối phức tạp."

Hồng Đậu kinh hãi, Hạ Vân Khâm vội giải thích: "Tên thật của cô ta là Lưu Á Trân, có một thân phận bí mật là kẻ bán tin tức."

"Kẻ bán tin tức?"

"Đúng. Cô ta am hiểu việc thu thập tin tức sau đó lại bán ra với giá cao. Lúc đầu anh chỉ biết cô ta là vũ nữ ở Bách Lạc Môn, vì tìm một người bạn mất tích mấy tháng nên anh đã cố tình đến gặp cô ta để hỏi chuyện, gần đây mới biết được cô ta là người chuyên làm việc này."

Hồng Đậu sửng sốt, bảo sao lúc đó Hạ Vân Khâm lại đến lầu ba tìm Khâu tiểu thư.

Hạ Vân Khâm lại nói: "Ngoại trừ hai thân phận này, không ai biết rõ lập trường thực sự của Khâu tiểu thư, nhưng dựa vào tình hình từ trước tới giờ, Khâu tiểu thư chỉ buôn bán kiếm lời, chưa bao giờ tham dự vào việc buôn bán mạng người, anh đoán sở dĩ cô ta cấu kết với đồn cảnh sát hay thậm chí là Ngũ Như Hải, đơn giản là vì mua đi bán lại tin tức... Hoặc cũng có thể cô ta tham dự vào chuyện tìm vàng, hoặc đang cung cấp thêm manh mối cho Ngũ Như Hải, mà lúc cô ta và Ngũ Như Hải bàn chuyện buôn bán, bất ngờ gặp mợ, dù sao cũng là người quen, cô ta sợ mợ sẽ tiết lộ tin tức cho nên mới có ý giết người. Đây mới chỉ là suy đoán thôi, chúng ta cần tìm thêm manh mối."


Hồng Đậu nhìn Hạ Vân Khâm, giọng điệu anh cũng không chắc chắn, có vẻ như bản thân anh cũng không tin vào giả thiết này cho lắm.

Hồng Đậu suy nghĩ một hồi mới hỏi: "Khâu tiểu thư và Hướng tiên sinh là hàng xóm với nhau ở lầu ba, đi ra đi vào đều phải gặp mặt nhau, các anh đã thử điều tra Hướng tiên sinh chưa?"

"Hướng tiên sinh?" Hạ Vân Khâm đáp: "Không phải ông ta đâu."

Hồng Đậu hơi ngạc nhiên, Hạ Vân Khâm là người cẩn thận, giọng điệu anh chắc chắn như vậy, hiển nhiên đã sớm điều tra rồi, lúc nói chuyện cũng có cảm giác rất đáng tin.

Chẳng lẽ Hướng tiên sinh và Hạ Vân Khâm tham gia chung một tổ chức, nhưng hình như ngày thường hai người gặp nhau hầu như đều không chào hỏi nhau mà.

Cố ý làm thế để tránh bị nghi ngờ chăng?

Hạ Vân Khâm xoa đầu Hồng Đậu: "Nếu ngay cả Ngũ Như Hải cũng nhúng tay vào rồi thì chúng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa đâu, đầu tiên là cần phải nghĩ cách tìm Khâu tiểu thư để hỏi thử xem, thứ hai là nhanh chóng tìm được đống vàng kia, đêm nay anh có rất nhiều chuyện phải làm, không thể

ở nhà với em, mẹ đã mời Trình viện trưởng tới rồi, có chỗ nào không thoải mái cứ nói cho ông ấy biết nhé."

Xe chạy tới biệt thự Hạ gia, hai người xuống xe, Hồng Đậu biết việc quan trọng nhất lúc này là tìm vàng nên cũng không làm phiền anh, chỉ tỏ vẻ thoải mái: "Sáng nay ngủ dậy em thấy khá hơn nhiều rồi, bây giờ có thể ăn có thể ngủ, Trình viện trưởng hỏi em chỗ nào không thoải mái, em còn phải nghĩ xem nên nói thế nào đây này."

Hạ Vân Khâm cố ý nói nhỏ: "Em cứ nói thật là được..."

Lúc này quản gia đi qua nói: "Nhị thiếu gia, trong nhà có khách, Trình viện


trưởng cũng tới rồi ạ."

Hạ Vân Khâm ngạc nhiên, vốn chỉ định đưa Hồng Đậu tới cửa rồi đi ngay, nghe xong lời của quản gia anh lại đổi ý, nói với Hồng Đậu: "Vào thôi."


Chương 93: Sinh mệnh nhỏ (1)

Editor: Đinh Hương

Beta: An Dung Ni

Không khí trong phòng khách rất náo nhiệt, có không ít người của Đoạn gia tới, trừ Đoạn lão gia và Đoạn thái thái còn có hai công tử của Đoạn gia nữa, Hạ Mạnh Mai đang ngồi trên ghế chủ tọa uống trà, Hạ thái thái bị thái thái nhà thông gia lôi kéo nói chuyện, cả nhóm người ngồi trong phòng khách nhưng lại không thấy Hạ Ninh Tranh và Đoạn Minh Y đâu.

Hạ Vân Khâm mỉm cười dẫn Hồng Đậu đi vào chào hỏi: "Bác trai Đoạn, bác gái Đoạn, anh cả, anh hai."

Hai thiếu gia của Đoạn gia đều đã ngoài 30, Đại thiếu gia tên là Đoạn Minh Phong, Nhị thiếu gia tên là Đoạn Minh Ba, tướng tá nhìn cũng lịch sự, nhưng có lẽ do gặp quá nhiều áp lực từ chuyện tiếp quản việc kinh doanh của gia đình nên phong độ có vẻ giảm sút, dáng người cũng không mạnh mẽ lắm, nụ cười ỉu xìu.

Hạ thái thái vừa thấy Hạ Vân Khâm liền mắng: "Cuối cùng cũng về rồi à, Hồng Đậu đã không thoải mái thì chớ, không để con bé ở nhà nghỉ ngơi mà lại còn dằn vặt con bé làm gì hả?"

Hạ Vân Khâm vô duyên vô cớ bị trách mắng, nhất thời không tìm được lời giải thích nào, ngẩn ra, chỉ có thể cười gật đầu: "Vâng, mẹ nói phải, tại con không cân nhắc chu đáo."

Hồng Đậu làm ra vẻ không có chuyện gì ngồi xuống bên cạnh mẹ chồng. Hạ thái thái lườm con trai một cái, kéo Hồng Đậu lại gần, cẩn thận quan sát sắc mặt của con dâu, tình cảm thân thiết không lời nào có thể miêu tả được.

Đoạn thái thái nhìn mẹ chồng nàng dâu thân thiết, sắc mặt lạnh dần, cụp mắt xuống uống một ngụm trà, lúc này mới lộ ra nụ cười hiền lành, hơi nheo


mắt nhìn Hồng Đậu nói: "Nhị thiếu nãi nãi đang ở độ tuổi trẻ trung, nhìn sắc mặt thì thực sự không nhìn ra chỗ nào không khỏe cả."

Hạ Vân Khâm ngước mắt nhìn Đoạn thái thái một cái, Hạ thái thái đáp: "Xưa nay thân thể vợ Vân Khâm luôn khỏe mạnh, mặc dù đúng là có bệnh vặt hay đau đầu, nhưng đột nhiên hôm qua lại nói không thoải mái, dù sao cũng nên khám cho yên tâm."

Từ lúc vào phòng Hạ Vân Khâm đã chú ý đến việc không thấy Trình viện trưởng đâu, anh hỏi mẹ mình: "Lúc nãy quản gia có nói là Trình viện trưởng cũng tới rồi mà, ông ấy đi đâu rồi ạ?"

Hạ thái thái chưa tiếp lời, Đoạn thái thái liền cười: "Minh Y không thoải mái, Ninh Tranh vừa mới để Trình viện trưởng khám bệnh cho Minh Y rồi."

Hạ thái thái nói: "Không phải vậy, Trình viện trưởng đợi một lúc lâu không thấy các con trở về, Minh Y nói con bé muốn đổi bác sĩ nên Trình viện trưởng lên khám Minh Y trước rồi."

Đợi một lúc không thấy Trình viện trưởng đi xuống, Hạ Vân Khâm nhìn đồng hồ, nói với Hạ Mạnh Mai và Hạ thái thái: "Cha mẹ, buổi tối con có việc gấp phải ra ngoài một chuyến. Bác trai Đoạn, bác gái Đoạn, hai người ngồi chơi, xin lỗi cháu không tiếp đãi lâu được. Hồng Đậu, nhân lúc Trình viện trưởng còn chưa xuống, em về phòng ngủ thay đồ với anh đi."

Hồng Đậu xin lỗi Đoạn gia rồi theo Hạ Vân Khâm trở về phòng.

Đóng cửa lại, Hạ Vân Khâm đi tới két sắt phía sau bàn học, mở tủ và lấy ra một xấp tài liệu, đứng trước bàn lật xem.

Hồng Đậu tiến lại gần, thấy toàn là bản đồ kiến trúc, lập tức đoán đây là những bản thiết kế mà Hạ Vân Khâm đã vẽ: "Đây là bản thiết kế của các tòa nhà à? Có tổng cộng mấy chỗ?"

Hạ Vân Khâm nhìn chằm chằm tờ giấy: "Năm chỗ."


"Tất cả đều là những tòa nhà đã bị đồn là ma ám trong vòng 10 năm qua à anh?"

"Đúng vậy, mặc dù có hai tòa nhà chưa bị đồn là ma ám cũng không bị bỏ trống bao giờ, nhưng vì chủ nhân của chúng có lai lịch không rõ ràng nên anh vẫn xếp vào loại nên được điều tra thêm, một trong số đó chính là tòa nhà ở ngõ Đồng Phúc của gia đình em đấy."

Hồng Đậu thấy anh lật từng tờ ra xem cẩn thận, có lẽ vì không tiện mang chúng theo nên sau khi xem lại hai lần, anh cất chúng vào két sắt: "Anh đi đây, tối nay sợ là không về được, em ngủ trước đi nhé."

Hồng Đậu xoay người muốn đi vào trong phòng: "Buổi tối lạnh, để em lấy áo khoác cho anh."

Hạ Vân Khâm túm cô lại, xòe bàn tay còn lại ra, trong lòng bàn tay anh có gì đó trắng sáng lấp lánh, anh cười nói: "Nhìn xem, có thích không?"

Hồng Đậu nhìn kỹ lại, là một sợi dây chuyền kim cương, trên đó chỉ có duy nhất một viên kim cương, so với sợi dây chuyền có kim cương kết thành một chuỗi mà Hạ Vân Khâm tặng cho cô khi tân hôn thì sợi này khiêm tốn hơn, nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy được sự óng ánh rực rỡ của viên kim cương, có một loại rung động nhẹ nhàng. Nếu ngày thường đeo càng có vẻ tinh xảo dịu dàng.

Cô ngước mắt nhìn anh: "Tặng em hả?" Chắc là vừa rồi anh tiện tay lấy từ trong két sắt ra.

Hạ Vân Khâm bảo cô xoay người lại, anh muốn đích thân đeo cho cô: "Cái anh tặng em hôm tân hôn chẳng thấy em đeo mấy, vài hôm trước ông chủ của cửa hàng Châu Bảo kéo cha đi kiểm kê, anh thấy chất lượng của sợi dây chuyền này khá tốt liền thuận tay mua luôn, mặt của sợi dây chuyền này nhỏ nhắn xinh xắn, ngày thường lấy ra đeo cũng không sợ bị người khác ghen tị."

Ánh mắt Hồng Đậu đầy vui vẻ, cô chu môi: "Đeo sợi dây chuyền kia không phải bị người khác ghen tị, mà là quá thu hút sự chú ý, em là một sinh


viên, sao có thể cứ thế đeo ra ngoài được chứ?"

"Vậy thì đeo sợi này đi, không bị ai chú ý đâu." Anh cúi đầu đeo dây chuyền cho cô, sau đó nắm chặt lấy bả vai cô, xoay lại, "Cái này chống nước, đeo lên rồi thì không cần tháo xuống nữa."

Cô thích thú cúi xuống ngắm nghía một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn anh:

"Sao nào, nhìn có đẹp không?"

Thấy vợ thích thú như vậy, tất nhiên Hạ Vân Khâm cũng rất vui, sờ cằm nói: "Miễn cưỡng có thể để vào mắt."

Hồng Đậu lườm anh một cái, đắc ý sờ mặt dây chuyền, "Sao anh toàn tặng em kim cương thế?"

Hạ Vân Khâm nhìn xuống, thầm nghĩ nếu mặt dây chuyền nằm trên bộ ngực trắng ngần của cô thì nhất định sẽ đẹp đến mức không tả nổi, nhưng bây giờ không thể suy nghĩ nhiều được, ánh mắt dừng ở ngực cô một lúc rồi cất bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Nhớ khi còn bé anh có đọc một cuốn sách cũ, trong sách ví von tình cảm vợ chồng "bền hơn kim cương", sau này anh mới biết, kim cương chống lại sự tôi luyện nhiều hơn những loại đá thông thường khác, xứng đáng với danh xưng "cứng rắn không gì có thể phá vỡ". Theo kiến thức vụng về của anh, so với ngọc bích ngọc trai gì đó, tặng cái này cho vợ có ngụ ý tốt nhất."

Hồng Đậu suy nghĩ một lúc, sự vui vẻ trong lòng lan dần tới mặt, tiễn anh tới cửa, thấy anh kéo cửa, cô vội đứng chắn trước mặt anh: "Này, anh đợi đã."

"Sao thế?" Anh nhướng mày, "Không nỡ để anh đi à?"

Hiếm khi cô lộ ra vẻ thật lòng, thỏ thẻ nói: "Tặng em nhiều quà như thế, anh không muốn quà gì ư?"

Anh ngạc nhiên: "Muốn tặng quà cho anh hả?"


"Tất nhiên rồi."


"Vậy anh phải suy nghĩ thật kỹ đã."

Anh suy nghĩ một lúc, cố ý nói: "Anh thật sự không nghĩ ra nổi, Ngu Hồng Đậu, tặng quà là phải thành tâm, em hỏi trước rồi mới tặng, anh còn gì để ngạc nhiên nữa chứ?"

Anh luôn có đạo lý của anh, Hồng Đậu theo anh ra ngoài, thầm tính toán: "Dù sao cũng không vội, có thể ngày nào đó em sẽ cho anh một sự ngạc nhiên thật lớn..."

Lúc này người hầu tới thông báo: "Nhị thiếu gia, xe chuẩn bị xong rồi."

Hạ Vân Khâm mỉm cười: "Anh đi trước đây. Lát nữa sau khi Trình viện trưởng khám bệnh xong em nhớ ngủ sớm nhé."

Hồng Đậu giơ tay sờ áo khoác của anh, vốn có ý muốn phủi ít bụi trên áo khoác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net