03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 2013, núi Yên Tử.

"Anh Việt! Nhanh lên." Tiếng của Vy hí hửng đằng trước gọi lại.

"Phù! Chờ anh với. Mệt quá!" Việt vừa thở vừa nói vài câu.

Con gái gì mà khỏe dữ! Hắn thoáng nghĩ vậy rồi lại cố leo lên từng bậc thang cao ngất, dựng đứng. Mãi sau, hắn mới có thể thở phào khi chân hắn đã đặt đến bậc cuối cùng. Từ đây nhìn xuống quả là đẹp, cao nhìn thấy cả núi sông xa xa. Thế đất hùng vĩ một màu non nước.

"Trời! Sao em khỏe thế. Anh leo mãi mới lên." Hắn than.

"Ai bảo hằng ngày em kêu anh tập thể dục mà anh lười. Giờ thì biết nó có ích thế nào rồi chứ. Hi hi." Vy cong môi nói, hắn nhìn cô khẽ cười.

Hai người ngồi nghỉ một lát rồi họ cùng đi vào chùa. Vy lên đây là để cầu xin sức khỏe cho cha mẹ cô, và sự may mắn cho mình. Còn tình yêu, đối với cô có được một người như Việt là đủ. Hắn cũng vậy. Vy đi khắp các gian chùa, thắp nhang rồi khấn. Còn Việt, hắn chỉ lượn lờ ở ngoài ngắm viễn cảnh thanh tịnh nơi đây. Yên Tử là trung tâm của Phật giáo từ khi vua Trần Nhân Tông từ bỏ ngai vàng khoác áo cà sa tu hành và thành lập một dòng Phật giáo đặc trưng của Việt Nam, đó là dòng Thiền Trúc Lâm Yên Tử và trở thành vị tổ thứ nhất với pháp danh Điều Ngự Giác Hoàng Trần Nhân Tông. Đấy là những gì Việt đọc được trước khi lên đi chùa.

"Hãy cứu lấy công chúa, hãy cứu lấy công chúa." Giọng của một vị đại sư già vang lên từ phía sau khiến hắn quay người lại.

"Ông nói gì cơ? Cứu ai." Hắn thấy lạ liền hỏi lại.

"Ta muốn tặng cậu một thứ." Vị đại sư rút từ trong tay áo ra một miếng ngọc xanh đưa cho hắn. "Đây là miếng ngọc rất đặc biệt, cậu hãy giữ cẩn thận. Nhớ là không được làm mất kẻo lại gặp họa."

Việt nhận lấy trong sự khó hiểu, ngắm nhìn một lúc. Nó thật đẹp nhưng hình như vẫn còn thiếu một nửa. Hắn định hỏi nhưng khi ngẩng mặt lên đã không thấy người đâu. Bẵng đi một thời gian hắn cũng quên đi chuyện ấy, mặc dù vậy hắn vẫn luôn giữ miếng ngọc đeo trên cổ. Hắn không muốn vì miếng ngọc mà gặp họa như vị đại sư nói.

***

"Cậu sao vậy?" Tiếng ông lão kéo hắn về thực tại.

"À! Không." Hắn đáp rồi chợt băn khoăn liệu hai chuyện này có liên quan không nhỉ?

Việt nhận lại miếng ngọc đã được thay chiếc dây mới. Hắn đeo lên cổ, còn bộ quần áo đã được ông lão giặt sạch sẽ gấp gọn. Chiếc điện thoại đã thành phế phẩm khi cùng hắn ngâm dưới sông. Việt để mọi thứ ở đầu giường ngay ngắn rồi quay ra giúp lão.

"Cụ cần giúp gì không?"

"À. Không cần, cũng sắp xong rồi."

Trời về tối hẳn. Ông lão thắp đèn dầu lên sáng cả căn nhà rồi cùng hắn dọn cơm canh lên bàn. Việt thắc mắc.

"Ở đây không có điện hả cụ?"

"Điện? Là gì vậy?" Ông lão nghe hắn hỏi thì không biết nên mới hỏi lại. Cũng đúng vào thời này lấy đâu ra điện mà hắn hỏi, có lẽ hắn vẫn chưa thực sự tin vào điều không thể.

"À. Không, không có gì đâu." Hắn lảng đi. "Chúng ta ăn thôi."

"Cái Đậu đâu rồi, mau ra ăn cơm đi cháu." Lão ngoái về phía buồng mà gọi. Thì ra nãy giờ cô bé lẩn trong buồng, thảo nào hắn không thấy cũng không hỏi.

Cả ba người ngồi vào bàn gỗ. Trên bàn chỉ là mấy món ăn dân dã đơn giản cùng chiếc đèn dầu hiu hắt trong đêm. Không gian bên ngoài cô đặc một màu đen cùng với tiếng kêu của côn trùng râm ran đâu đây.

"Ta đã ở cùng cậu mấy ngày rồi mà vẫn chưa biết danh tính của cậu." Ông lão lên tiếng xua tan đi không khí trầm lặng của bữa ăn.

"Danh tính? À! Tôi họ Lương tên là Nam Việt."

"Ta tên Nguyễn Nghiêm. Còn đây là cháu ta tên Đậu, nó mới tám tuổi nên nhút nhát với người lạ lắm." Lão chỉ vào cô bé.

"Vậy trong nhà chỉ có hai ông cháu thôi sao? Con trai và con dâu cụ đâu rồi tôi không thấy." Hắn hỏi.

"Ha ha... Ta xưa nay chưa từng lấy vợ thì làm gì có con trai, con dâu lại càng không." Lão cười.

"Vậy?" Hắn liếc nhìn cô bé. Ông lão hiểu ý câu hắn muốn hỏi.

"Cái Đậu cũng như cậu, là do ta đã cứu con bé từ trong rừng. Tội nghiệp, cha mẹ nó bị bọn cướp giết hại, họ đã hy sinh để bảo vệ nó." Ông lão nhìn Đậu, thở dài trong mắt lão thoáng có chút buồn.

"Cụ thật tốt! Những người như cụ ở chỗ tôi thật sự rất hiếm."

"Nhưng mà lúc vớt cậu lên ta thấy cậu ăn mặc rất kỳ quặc, không giống dân Đại Hưng ta. Chẳng hay cậu từ đâu đến?"

"À! Chuyện đó... tôi đến từ một nơi rất rất xa." Việt ấp úng, hắn chưa biết có nên nói chuyện của mình ra không nữa. Việc đó vẫn thật sự khó tin.

"Vậy cậu đã có dự định gì chưa?" Lão hỏi.

Việt lắc đầu. Hắn còn có thể dự định gì chứ. Ngay cả chuyện vì sao hắn ở đây còn không biết thì nói gì đến chuyện sau này.

"Nếu chưa, cậu hãy ở lại đây với ông cháu ta." Ông lão tiếp lời.

"Vậy... phải làm phiền cụ rồi!" Hắn nghĩ ngợi một lát rồi nói tiếp. "Cụ đã cứu tôi nhưng thật không biết nên báo đáp thế nào?" Hắn thở dài.

"Ta xưa nay làm việc tốt đâu cần báo đáp. Cậu đừng nghĩ nhiều."

"Cụ cứu tôi một mạng cũng xem như đã sinh ra tôi lần nữa. Số tôi vẫn may mà gặp được cụ cũng là cái duyên. Vậy tôi có thể xin lão nhận tôi làm con nuôi được không." Hắn nói vẻ mặt thành ý. Lão cũng mỉm cười, gật đầu.

"Cha! Xin hãy nhận của con ba lạy." Hắn quỳ xuống lạy ông lão ba lạy.

"Được rồi! Được rồi, con của ta mau đứng lên đi." Lão đỡ hắn dậy ân cần. Một niềm vui vô cùng trong lão, đã lâu rồi lão chưa vui như hôm nay.

Sau khi đã yên vị trên ghế, Nam Việt nhìn ông thoáng vui lòng. Hắn suy nghĩ hồi lâu mới nói:

"Đã là cha con thì con cũng không muốn giấu người điều gì. Thật ra..." Hắn ngập ngừng nhìn ông Nghiêm vẫn đang tò mò lắng nghe. "Thật ra con không phải người của thời đại này, con là người đến từ thế giới khác. Con cũng không biết vì sao? Nhưng theo những gì cha nói thì thời đại này chưa từng được nhắc đến lịch sử."

Nghe người nghĩa tử nói điều hoang đường, ông Nghiêm có hơi choáng ngợp. Nhưng... nếu suy nghĩ lại cách ăn mặc, các vật dụng trên người và những điều hắn nói kỳ lạ hồi chiều thì quả thực muốn không tin cũng phải tin. Ông nhìn hắn soi xét, nửa ngờ nửa tin, chẳng nói được gì mà cứ im lặng. Việt thấy cha không nói gì thì thở dài một tiếng:

"Chắc cha cho rằng con bị điên mất."

"Không! Ta tin." Ông Nghiêm lên tiếng. "Ta tin điều con nói là thật, mặc dù trước đây chưa từng xảy ra những điều tương tự nhưng mà... những chuyện kỳ lạ trên đời này thì không thiếu. Nhưng ta nghĩ chuyện này con đừng để người khác biết, nếu biết con là người ở thế giới khác, không chừng sẽ gặp rắc rối."

"Vâng, con cũng nghĩ thế. Con sẽ không nói cho ai biết nữa đâu."

Tối đó hai cha con họ nói chuyện rất nhiều. Việt kể cho ông nghe những chuyện về cuộc sống của hắn ở hiện đại. Còn ông Nghiêm cũng kể cho hắn nghe về thời cuộc để hắn hiểu hơn. Điều kỳ lạ là mặc dù thời đại này chưa từng được nhắc tới trong lịch sử, nhưng dường như những sự kiện xảy ra lại giống với thời Trần ở Đại Việt mà hắn từng biết. Nếu vậy, Việt suy đoán, đây hẳn là thế giới song song nào đó. Nếu đúng như những gì đã xảy ra, ở giai đoạn này có sự kiện quân Nguyên sang xâm lược lần hai, có thể hắn sẽ có dịp gặp được các vị anh hùng dân tộc mà hắn từng ngưỡng mộ hồi bé nhưng tồn tại ở một phiên bản khác chăng?

Cứ thế, bọn họ vừa nói vừa uống rượu mãi đến khuya mới chịu đi ngủ.

Thấm thoát đã hơn một tháng trôi qua, Việt dường như đã học được cách thích nghi hơn với cuộc sống này. Ở đây tuy có bất tiện nhưng đối với hắn, vẫn còn tốt hơn ở hiện đại - một nơi đầy áp lực.

Buổi sáng hắn theo cha nuôi đi đánh cá, cuộc sống bình dị ấy từ lâu hắn đã quên mất cảm giác nó như thế nào rồi. Người dân ở đây đều hiền lành, chất phác. Họ sống với nhau bởi cái tình làng nghĩa xóm là hơn cả. Rồi đến chiều hắn lại được ông Nghiêm dạy cho chữ và y thuật, thi thoảng cùng ông lên núi hái thuốc, đốn củi.

Nam Việt là một người thích ngành y, hồi xưa thi trường y cũng vì thiếu nửa điểm nên mẹ hắn mới bắt hắn học kinh tế, dần dần cái sở thích ấy cũng bị quên đi. Thật không ngờ, giờ lại có cơ hội học y thuật trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy, cũng bởi bản năng là một người không quá ngu ngốc nên hắn học rất nhanh, cha nuôi hắn cũng thấy hài lòng. Lâu dần, hắn đã quen với cuộc sống không ánh đèn điện, không bar, không ồn ào náo nhiệt như ở đô thị. Ở đây thật thoải mái.

Có những buổi chiều mát mẻ, nhàn rỗi Việt lại chơi đùa với lũ trẻ trong làng. Khi thì chơi nhảy cò, khi lại chơi ô ăn quan... những trò chơi dân gian quen thuộc từ thuở còn thơ. Tiếng cười đùa nô nức cả một vùng trời phá tan không gian tĩnh lặng bấy lâu nay trong làng, đã lâu rồi mọi người chưa thấy bọn trẻ vui như thế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net