CHƯƠNG 3: KHỞI ĐẦU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nguyên thu dọn tập sách, dáng vẻ vội vàng rời khỏi lớp học sau tiếng chuông tan tầm ưa thích.


Đi đến nửa đường thì bất chợt cổ áo bị kéo ngược trở lại một cách hung bạo.


"Cũng không cần phải nhanh nhẹn như vậy"


Tên lớp trưởng đẩy gọng kính, tỏ ra hiểu biết phần tính cách náo loạn của cậu, cảm thấy đặc biệt đáng ghét.


"Hôm nay tớ thực sự rất bận, còn công việc quan trọng nữa. Ngày mai, phải, là ngày mai, chắc chắn sẽ nộp bài cho cậu!"

"Không bao giờ, hứa hẹn nhiều quá rồi đấy"

"A, làm ơn đi mà, lần này còn vắng mặt nữa thì tớ sẽ bị sa thải đó"


Lớp trưởng vẫn kiên quyết lắc đầu, bộ dáng nài nỉ đáng thương chẳng thể xoay chuyển trách nhiệm cao hơn núi ấy.


Cùng lúc chắp tay thiếu điều quỳ xuống van xin, người mang danh nam thần hoàn hảo bình thản lướt qua mặt, giống như chính mình vô tội vậy.


"Khoan đã, Vương Tuấn Khải"


Quả thật là phân biệt đối xử, gọi nhẹ nhàng như thế?


Hắn quay đầu khó hiểu, vì Chúa, người này thực sự cho rằng bản thân không cần ở lại chịu phạt, hay là đang giả vờ để trốn tránh?


"Cậu giúp tôi xem chừng Vương Nguyên một chút nhé, xong sớm sẽ được về sớm"

"Này, phải là tớ trông chừng chứ, người này còn định bỏ về kìa!"

"Không nói nữa, hai người tự giải quyết đi"


Lớp trưởng xua tay bỏ đi, trước đó còn đẩy mạnh cậu về phía hắn đang ngây ngốc, khiến cậu chao đảo không vững, thoáng chốc ngã vào lòng hắn.


Điều đó vô tình lọt vào đôi mắt săn mồi của bọn con gái mê muội nam thần, bắt đầu la hét và gương mặt thì tỏ ra ganh tỵ không thôi.


Xin lỗi, cậu mới là kẻ muốn tránh đến nơi còn không kịp đây này?


Bầu trời chuyển màu đen láy, không khí bao bọc xen lẫn vài cơn gió thoảng thoải mái khiến người thèm ngủ chỉ muốn nhắm mắt mặc kệ sự đời.


Vương Nguyên lười biếng áp má trên mặt bàn, ngáp dài hơi, khẽ chép miệng cảm thán.


"Chết chắc rồi...không những bị mắng còn có nguy cơ sa thải...tại sao cuộc sống lại bất công như vậy chứ..."


Người đối diện không cảm xúc, tập trung giải đáp từng câu hỏi trên trang giấy.


"Tại sao ông trời sinh ra Vương Nguyên còn để bài tập xuất hiện? Lẽ nào ông không biết phạm phải luật tối kỵ hay sao?"

"Tại sao ban nhan sắc lại không phát trí thông minh cho tôi? Tiền bạc và thời gian luyện nhân vật, tại sao cái gì cũng không có vậy?"


Liên tục tự than trách số phận rồi điên tiết gãi rối tung mái đầu, ngước nhìn tên nam thần hoàn hảo không thiếu thốn bất kỳ điều gì đang thản nhiên nghiêng bút làm bài, càng khiến cơn giận trong cậu trỗi dậy mãnh liệt.


"Này! Anh không phải định hoàn thành sớm rồi bỏ tôi lại một mình chứ?"


Hắn bình lặng không nói không rằng, tiếp tục chìm đắm trong hàng đống chữ nghĩa nhức nhối ấy.


"Để tôi tính xem, hôm nay anh nói chưa đến năm câu, có nhất thiết luôn tỏ ra lạnh lùng để thu hút người khác không?"


Ừ thì cậu lại đến giờ phát điên, cũng phải thôi, ai đời đối phương tích cực chia sẻ cảm nghĩ mà người nghe không chút biểu hiện hồi đáp nào? Ít nhất cũng nên ậm ừ đồng ý hoặc là phản bác đi chứ?


"Cậu trễ giờ?"


Vương Nguyên giật nảy khi hắn đột ngột hỏi han, phút chốc mới nhớ ra bản thân cần nhanh chóng hoàn trả lời hứa để kịp rời khỏi, vô thức khẩn trương kéo lấy cuốn vở của hắn.


"Cho tôi xem, thầy bảo anh phải kèm cặp tôi mà, không được về trước"


Trầm ngâm nhìn chữ viết dang dở nghiêng về phía cậu, giống như đang bị phá rối, hắn chậm rãi hé miệng sau nửa ngày im lìm.


"Qua đây"


Quả thật buồn cười, vẫn nhất mực kiệm lời như thế, nhưng câu từ ra lệnh này khiến cậu mở to mắt ngạc nhiên.


"Ngồi cạnh tôi mà chép"


Nét mặt đẹp đẽ ấy như tỏa rực giữa bóng đèn mờ nhạt, thanh âm trầm khàn bất giác khiến ngực trái cậu đập nhanh, chẳng hiểu sao, một chút dịu dàng kỳ lạ?


Vương Nguyên ừ hử vài tiếng, cơ thể mệt mỏi chậm chạp kéo ghế gần kề bên phía hắn, tay chạm tay, gần đến mức cảm nhận được mùi vị nào đó thanh mát tựa bạc hà trên bả vai cứng cáp.


"Này, cách chỉ bảo của anh có vấn đề đấy, sao có thể để tôi chép bài giống anh chứ?"

"Cách tốt nhất"

"Anh thật không có trách nhiệm"


Miệng lý trí cho rằng hai người đang làm sai, nhưng bàn tay thoăn thoắt cùng đôi mắt không ngừng dõi theo từng đáp án vừa xuất hiện, nói trắng ra cảnh tượng có chút hòa hợp đến lạ.


"Tôi biết anh không thích ngọt, sau này có đồ ngọt phải mang cho tôi, không được đưa bừa bãi cho mấy tên kia"

"Được"

"A, anh đừng che, tôi không muốn ở lại một mình đâu!"


Cậu nhanh nhẹn vòng tay ôm lấy cánh tay hắn xê dịch, đầu vừa vặn đặt trên vai, cố nhìn nhận vài con chữ chạy loạn, lại không biết rằng tư thế hiện thời gần gũi quá mức, cả hai hệt như đã tiến triển trong mối quan hệ bạn bè vừa chớm nở ấy.


"Chờ tôi, anh không được bỏ tôi"


Níu giữ lâu hơn, chính là muốn làm phiền tốc độ hoàn tất bài tập khó nhằn kia, trong khi hắn chỉ còn nửa trang thì cậu đang bị bỏ xa.


Cái con người tài trí này thật đáng ganh ghét!


Hắn lặng lẽ một lúc, con người kỳ quặc, thậm chí không màng phản kháng, cứ mặc sức để cậu làm theo ý mình, bên tai túc trực chất giọng phiền phức luôn miệng bảo không được bỏ rơi lại không thể hiện chút xúc cảm bực tức nên có.


Lúc bấy giờ xuất hiện hai nữ sinh bước ngang lớp học, trông thấy hai người thân thiết không khoảng cách, một bên vừa ôm tay vừa tựa vai ngọt ngào, một bên chỉ im lặng chờ đợi đối phương cùng hoàn thành, không hiểu là nghĩ gì, đột nhiên chụm đầu xì xầm to nhỏ náo nhiệt.


Vương Nguyên là người phát hiện, cho rằng bản thân là kẻ đẹp trai nổi tiếng, vội vã vẫy tay chào hỏi mừng rỡ, khiến hai cô gái đang bàn luận thích thú vội giật nảy hồi đáp.


"Cả hai chưa về sao?"


Cô bên cạnh đánh tay cô gái giả vờ lảng sang chuyện khác, dáng vẻ vẫn hào hứng ngắm nhìn cậu và hắn.


"Tớ khổ lắm đây! Tên này còn muốn bỏ rơi tớ nữa!"


Nghe thấy thế thì cô phía sau không kiềm được hét lên, liền bị đánh nhắc nhở, thực sự là đang ngưỡng mộ mối quan hệ thân thuộc của hai bạn học nam mà thôi.


"Vậy không làm phiền, chúng tớ về trước, cậu phải ngoan nghe lời Vương Tuấn Khải đó!"


Nói rồi hai người nhanh chóng kéo tay nhau chạy đi, Vương Nguyên đương nhiên không hiểu lời dặn dò này là có ý gì, còn bận rộn tự mãn độ nổi tiếng của mình đã tăng cao vài bậc, vui vẻ cười tươi một mình.


"Anh nói xem, có phải nữ sinh thấy tôi rất đẹp trai mà hét toáng lên không?"


Hắn không trả lời, nhân lúc cậu sơ hở đã chấm một dấu cuối cùng kết thúc, chưa đâu vào đâu toan đứng dậy rời khỏi.


"Này, định làm gì? Đừng đi, anh hứa với tôi rồi mà!"

"Cậu chép đi, giúp tôi nộp bài là được, tôi có việc phải đi trước"


Lúc này chẳng đủ bình tâm để ý câu nói dài hơi của hắn, chỉ kịp thời níu lấy vạt áo len xám tro kéo lại.


"Không cho anh đi! Anh nỡ lòng để một người đẹp trai như tôi ở một mình sao? Anh có lương tâm không vậy?"

"Tôi có việc..."

"Không! Cho tôi thêm năm phút! Anh còn phải đưa tôi về nhà mà!"


Cảm thấy hắn có chút cứng nhắc, Vương Nguyên đứng bật dậy ôm chặt hắn làm trò, chủ ý chính là nhất quyết níu kéo.


"..."


Sao? Có phải đã động lòng thương cảm đối với kẻ chân thành năn nỉ không? Còn không mau đồng ý?


"Được rồi"


Bất chợt cảm nhận làn hơi nóng áp chặt bên vành tai, cậu giãn to đồng tử ngước nhìn, trông thấy hắn vừa thở dài và đặt bàn tay lớn nơi có phần nhạy cảm của cậu, gò má vì thế mà vô thức ửng đỏ.


"Tôi sẽ đợi"


Hắn không chút cảm xúc, cậu ngược lại trái tim lần nữa đập mạnh.


Cái quái gì thế này? Có thể hành động tự nhiên vậy sao?


"T-tốt! Nguyên thiên tài sẽ xong ngay đây!"


Vương Nguyên vội vã buông hắn ra, trở lại tư thế chăm chỉ, hắn cũng im lặng ngồi xuống, thẳng lưng quan sát cậu mặt đỏ gay, tay chân hấp tấp chép bài.


Và những hành động vô thức, đều nhẹ nhàng rót vào tim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan