PHẦN 16 - CẢM XÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điện thoại cá nhân lại để người khác bắt máy, chắc thằng nhóc đang đùa.


Hay là cố ý làm thế? Vì Nguyên đang giận, nói chính xác hơn là quay ngược lại giận hắn, trong khi cậu mới là người phá nát cái kế hoạch đặt ra cuối tuần.


Khải băn khoăn nhìn vào lớp màn hình mỏng, gọi lại, hay không gọi, đó là cả một vấn đề.


Biết rằng cái tính khí ngớ ngẩn của Nguyên chắc hẳn sẽ làm trái với lời dặn dò, Khải bắt đầu cảm thấy lo lắng.


Thằng nhóc sẽ lại say xỉn, và làm rối tung cả bữa tiệc quan trọng của người khác, nếu may mắn hơn thì chỉ ngất xỉu ở một góc khuất nào đó.


Trong khi dòng suy nghĩ lan man kéo dài khoảng hơn nửa tiếng thì đột nhiên chuông cửa vang vọng, cùng lúc hắn lấy lại can đảm toan định gọi hỏi thăm cậu lần nữa.


"Ai đến vào giờ này?"

Có chút không hài lòng, đặt điện thoại xuống.


"Chào anh! Xin lỗi đã làm phiền, Nguyên hơi quá chén nên em phải đưa em ấy về tận nhà. Cho hỏi địa chỉ này có đúng là nhà Nguyên không ạ?"

Kiến Nhu cúi người phải phép khi đối mặt với hắn, giọng điệu lúng túng vì cho rằng đây là người nhà của Nguyên.


"Nguyên ở đâu?"

"À em ấy đang ngồi trong xe"

Nhanh chóng lướt qua Kiến Nhu còn đang hồi hộp, Khải bước qua bên đường có chiếc xe đen cáu cạnh đậu sẵn.


Mở cửa, trông thấy dáng vẻ nhắm mắt chép môi như thể đang được thưởng thức món gì đó ngon lành trong cơn mê.


Khải không suy nghĩ nhiều, trực tiếp vòng tay qua thắt lưng bế cậu lên.


"Em là Kiến Nhu, bạn của Nguyên cho nên..."

"Được rồi, cậu về đi"

Mặc kệ thái độ nhiệt tình từ phía anh bạn còn ngơ ngác không biết mình có làm sai việc gì không thì cánh cửa gỗ vững chắc ngăn cách giữa hai bên đã đóng sầm lại.


Thả cơ thể gầy xuống sofa, Khải khoanh tay ngắm nhìn gò má ửng hồng vì chất kích thích từ bia rượu. Thằng nhóc lại say xỉn lần nữa đến mất ý thức, được người khác đưa về, nếu không muốn xét đến cái tình huống nguy hiểm gì có thể xảy ra.


"..Nước..."

Nguyên vươn tay lên cao, tìm kiếm dòng chảy thanh mát chữa cháy nơi nội tạng nóng bức.


Hắn thở dài rồi đi đến bên tủ lạnh, rót một ly nước trong veo.


"Cậu có thể tự uống không?"

Mái đầu mỏng khẽ gật khi nghe hiểu, vô thức nắm lấy bàn tay lớn phía trên sẵn sàng nâng đỡ cậu.


Hắn ngồi xuống bên cạnh làm điểm tựa, từ tốn đưa ly ngang tầm miệng, giống như chăm sóc người bệnh nặng một cách tận tình.


"..Hm..."

Chân mày nhăn nhó, đột ngột cảm nhận dịch vị đắng ngét trở ngược nơi lồng ngực, như thể sắp nôn bừa đến nơi. Cậu nhanh chóng bịt chặt miệng, làm đổ cả ly nước, trong khi hắn cũng nhận ra, lúng túng dìu cậu vào phòng tắm kịp thời nếu không muốn lát nữa phải thu dọn bãi chiến trường nhơ nhuốc.


"Cậu đúng là..."

Khải tự nhìn bộ dạng lôi thôi của bản thân, thành ra ướt đẫm cả áo thế này đều vì quá lo lắng cho thằng nhóc đang gục mặt nơi bồn cầu và liên tục ho sặc sụa.


Nhanh chóng cởi phăng chiếc áo sơ mi trắng, quẳng vào sọt, hắn thực sự không thể chịu nổi cơ thể mình lấm bẩn hoặc dính dáng tới mùi vị nồng nặc từ rượu mạnh.


"Cậu tắm rửa một chút đi, cô giúp việc không vui khi giường tôi toàn mùi rượu đâu"

Kéo Nguyên đứng dậy, nhưng thân người ấy hẳn còn chìm trong men say, ngả nghiêng không thể đứng vững.


Nước nóng trong bồn cũng đã sẵn sàng.


"Mau cởi đồ cậu ra"

"Sao anh lại không mặc áo thế này"

Nguyên ngước ánh mắt long lanh nhìn hắn, mỉm cười ngu ngốc như thể những gì hiện diện trước mặt đều rất buồn cười và vui vẻ, nét đẹp trai rạng ngời phía hắn mơ hồ không thấy rõ nữa.


"Được rồi, tôi giúp cậu"

Đặt cậu ngồi bên thành bồn tắm, hắn bắt đầu công cuộc khó nhằn. Chiếc vest đen được rời bỏ, từng cúc áo nơi sơ mi trắng mỏng chậm rãi tháo gỡ, cậu thì vẫn mỉm cười, mắt nhắm mắt mở. Hắn ngược lại đột nhiên trở nên căng thẳng, tình cảnh hiện tại quả thật có chút kỳ lạ.


Lần đầu tiên chứng kiến cơ thể gầy bé một cách trần trụi, làn da trắng mịn màng chưa một lần bắt nắng bởi cái thói quen mặc áo rộng che khuất hai cánh tay.


"Cậu tự cởi quần hay là tôi..."

"Em! Em làm được!"

Nguyên đột nhiên hét lớn khiến hắn còn đang phân vân thì giật nảy mình, mà cái danh xưng kia, cậu thực sự đã tỉnh táo hay chỉ là đến giờ phát điên lên thôi?


"Cái gì? Cẩn thận"

Nguyên bật đứng dậy tự kéo khoá quần, cơ thể mặc nhiên vẫn yếu ớt và nghiêng ngả, cho đến khi bàn tay hắn nắm chặt vai cậu nâng đỡ. Cậu lại mỉm cười, mái đầu cúi thấp tập trung làm cái việc vô cùng đơn giản của thường nhật nay đột nhiên lại trở nên khó khăn như thế.


Ánh nhìn bận rộn đảo quanh khắp phòng tắm rộng rãi đặc sệt một màu trắng, chỉ là cố ngăn cản bản thân không nên nhìn chằm chằm vào cơ thể người khác. Hắn thực sự không muốn nhìn, nhưng trong thâm tâm luôn hối thúc hắn làm những điều trái ngược. Nói trắng ra thì cái gì hắn cũng trông thấy hết rồi, và thằng nhóc thì vẫn cứ vô tư.


"Tôi lấy đồ cho cậu thay, chờ một chút"

Nhìn thấy Nguyên đang ngâm mình trong bồn tắm một cách thoải mái, hắn mới khẽ thở dài.


"Anh không tắm với em hả? Em ngửi thấy anh toàn mùi rượu"

"Sao?"

Đón nhận ánh mắt phát sáng ngước nhìn mình chờ đợi, Khải đột nhiên trở nên khẩn trương tự hít lấy xung quanh xem xét.


Mặc dù vẫn chưa thể làm quen với cái danh xưng anh em ngọt ngào, nhưng quả thật là cậu nói đúng, hắn cũng sắp sửa bốc mùi tới nơi rồi.


Khải vuốt mặt, chưa bao giờ cảm thấy dao động đến thế.


Nhưng mà hai thằng con trai tắm chung thì có làm sao? Bất quá là do hoàn cảnh đưa đẩy mà thôi.


"...Để sau đi, tôi đặt đồ ở đây"

Bộ đồ ngủ vừa đặt xuống, hắn đã nhanh chóng rời khỏi.


Nói gì thì nói, vẫn là có cảm giác gì đó lạ lẫm không giống thường thức giữa những cuộc trò chuyện. Hay vì gương mặt ửng hồng xinh đẹp ấy luôn biết cách khiến trái tim người khác đập loạn đến mức đầu óc cũng bắt đầu trở nên đình trệ.

-------------------

"Đồ lót của em đâu..."

Hắn giật nảy khi đón nhận hình ảnh cậu trai nhỏ nhắn nép bên cánh cửa trong chiếc áo ngủ dài tay như lọt thỏm, phía bên dưới hờ hững được che đậy bởi vạt áo, cùng cái câu hỏi vạn phần dễ gây hiểu lầm đó, thực sự là vượt quá sức chịu đựng của một con người.


"À, tôi sẽ ra cửa hàng mua cho cậu..."

Sao hắn có thể bỏ quên một vấn đề vô cùng quan trọng như vậy?


"Không cần đâu, em vào ngủ đây"

Bàn tay nhỏ quơ trên không trung từ chối, rồi thản nhiên quay lưng về phía phòng ngủ mát lạnh.


Hắn có thể cảm nhận vành tai mình đang trở nên nóng bừng, nói chính xác hơn thì cái cách ăn mặc của con gái khi muốn quyến rũ đàn ông giống hệt như cậu lúc này vậy. Điều đó khiến tâm não hắn trở nên mất kiểm soát.


Đừng bảo là say rồi thì có thể vô tư một cách quá đáng như thế, còn chẳng thèm quan tâm đến cảm xúc của người khác.


Khải bình tĩnh lắm sao? Không hề, đó chỉ là do hắn không giỏi trong việc biểu hiện thái độ ra ngoài mặt mà thôi.


Hắn không hề bình tĩnh chút nào!


ĐỂ LẠI CMT TRƯỚC KHI RỜI KHỎI NHÉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan