CHƯƠNG 1 - EM TRAI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc, Vương Tuấn Khải nhanh nhạy bật cơ thể cao ráo rời khỏi chiếc giường mang sắc đen ưa thích, mái đầu rối chẳng màng để tâm, chỉ duy nhất một ý nghĩ hiện hữu lúc này, phải nhanh chóng xuống nhà chào đón người cha đáng kính đã lâu không gặp.


Lão quản gia có mặt từ sớm để chuẩn bị mọi thứ, toan định lên phòng thông báo, nhưng vừa quay đầu đã trông thấy nét mặt khẩn trương cùng hơi thở gấp rút từ vị thiếu gia.


"Ba, vượt quá thời gian quy định rồi"

Khải mỉm cười đón nhận hình ảnh người cha trong hồi ức hai tháng qua vắng bóng dần mờ nhạt, giọng điệu có phần giận dỗi thèm muốn được bù đắp tình thân thiếu hụt.


Khoảng thời gian cô độc không quá dài, nhưng hoàn toàn đủ để ai đó cảm thấy hạnh phúc trong một chốc liền có thể rơi xuống đáy địa ngục.


"Quà cho con đây, ổn rồi chứ?"

Cha lạnh nhạt đập nhẹ vào trán hắn một hộp quà, lời lẽ dường như là vì nghĩa vụ mà trở nên khó chịu.


Có lẽ như vậy đối với ông là đủ để lấp lửng trách nhiệm làm cha sau từng ấy thời gian xa nhà, cũng như số tiền hàng tuần đều đặn gửi vào tài khoản ngân hàng của hắn không thiếu một xu.


Đồng tử giãn to, hắn không muốn nhận định bản thân đang nhìn thấy điều tàn nhẫn gì.


Vì sau lưng cha, xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp dẫn dắt một cậu trai thấp bé.


"Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy?"

Hắn kinh ngạc thét lên.


"Hôm nay trở về đều có mục đích cả, ta muốn giới thiệu người vợ sắp cưới của ta cho con, Nhân Hoa, sau này đương nhiên sẽ là mẹ con rồi"

Ông nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai người bên cạnh, nét dịu dàng thuần khiết khiến người đối mặt không thể vướng bận chút ác cảm.


Nương theo nụ cười thường trực trên môi, cô ta dường như còn trẻ và quá xinh đẹp so với cha.


"Còn đây là Vương Nguyên, sau này con làm anh rồi, cư xử phải đúng mực một chút"

Xoa lấy mái đầu mềm, ông mỉm cười hài lòng ngắm nhìn đứa trẻ đáng yêu mang dòng máu người mình quý trọng, vẻ ngoài ngọt ngào chỉ khiến ông muốn cưng chiều thật nhiều.


Cảm thấy choáng váng, đón nhận từng ấy mối quan hệ thân mật xảy ra trước mắt, còn đâu niềm tin từng hy vọng cuộc sống dù chỉ còn hai cha con đều sẽ vui vẻ trải qua mỗi ngày?


Những người xa lạ chưa từng tiếp xúc biến chuyển thành sống chung một nhà, hắn rốt cuộc phải bình tĩnh đến mức nào để có thể chấp nhận từng ấy cay nghiệt?


"Chào con, Vương Tuấn Khải, sau này làm phiền con rồi"


"Chúng ta sẽ thân thiết hơn nhé, anh trai"

Cậu bé thấp hơn từ tốn tiến gần, không chút e dè vươn bàn tay nhỏ đến trước mặt chờ đợi hồi đáp, nhưng hắn thực sự đang muốn phát điên.


"Con dẫn Vương Nguyên lên phòng, sau này hai đứa sẽ ở chung một chỗ, như vậy mới có thể mau thân thiết"

Nhìn thấy thái độ bất mãn tựa hồ không có ý định mở lòng chào hỏi của con trai, ông nhanh nhẹn đề nghị, chuyển sang tay hắn chiếc va ly to nặng, cùng lúc đẩy lưng hai người theo lệnh hướng lên phòng.


Hắn chỉ im lặng nhận lấy, không phản kháng, vốn dĩ còn khắc ghi trong lần cự cãi khi trước, cái bản tính gia trưởng độc đoán này đã nhiều lần khiến mẹ vì mỏi mệt mà từ chối việc ở cạnh chăm sóc hắn.


Như vậy là quá đủ, chẳng còn chút sức lực muốn ngăn chặn những sự việc ghét bỏ và làm trái ý ông.

.

Tiếng rầm lớn vang vọng, Khải mạnh bạo đóng sầm cửa, trực tiếp ném hành lý của em trai ngoài ý muốn sang góc khuất, ánh mắt dáy lên tia giận dữ.


Vương Nguyên duy trì nụ cười giao tiếp, bình thản trước cái nhìn khinh thường từ phút ban đầu cho đến hiện tại.


Không quan tâm hắn, cậu đảo mắt quan sát căn phòng, thứ để lại ấn tượng nhất có lẽ là chiếc giường màu đen đặt gần cửa sổ đầy thoáng mát, nhưng dành cho hai người nằm thì không được thoải mái cho lắm.


Còn lại khung cảnh thiếu vật chất này thật không muốn nhận xét gì hơn, tủ gỗ và bàn học trống trải, sách vở chất đống một góc dường như bám bụi, đột nhiên nảy sinh thắc mắc hắn có học hành tử tế hay không?


Dựa vào những thứ có thể nhìn thấy, suy đoán chủ nhân cũng không khá hơn là bao, nếu không muốn nói là loại người cực kỳ khó chịu, khó gần, và lười biếng.


"Mong là chúng ta có thể chung sống vui vẻ"


"Mày ngây thơ thật? Xen vào gia đình người khác mà vẫn bình thản như vậy?"

Âm sắc trầm khàn xen lẫn chút gì đó hâm dọa, hắn một bước lớn liền tiến gần về phía cậu.


Chỉ đến khi tấm lưng gầy chạm đứng vào bờ tường, cậu mới nhận thức bản thân thấp bé đến nhường nào đã bị người cao ráo này che khuất hoàn toàn.


Khoảng cách hiện thời thật khó đong đếm, tựa như hơi thở ấm nóng từ đối phương phả đều trên gò má dần ửng hồng, thật dễ dàng để cảm nhận tất thảy xúc cảm kỳ lạ bắt đầu trỗi dậy.


"Chúng ta đã thân thiết đến mức độ này rồi sao, anh trai?"

Cậu gắng gượng giữ lấy sự bình tĩnh, dù cho người này đang thể hiện mấy loại hành động có phần khoa trương.


Hắn cúi đầu, nhếch môi, thuận tiện cánh tay chống ngang bức tường, khóa chặt cơ thể nhỏ trong vòng vây rắn rỏi.


"Sao? Mày không phải là muốn thân thiết như vậy à?"


Hệt như xuất hiện phút bình lặng rơi rớt giữa khoảng không từ hai phía đối mặt.


Chút nhẫn nhịn, chút kiềm nén khó khăn từ ai đó.


"Phụt! Hahaha..."

Trái bóng căng tràn đến một lúc nào đó vượt quá sức chịu đựng cũng sẽ nổ tung, cậu ôm lấy cái bụng nhỏ, cười không ngừng.


Khuôn mặt hắn vì cớ gì lại cố tỏ vẻ nghiêm trọng đến mức khiến bầu không khí trở nên yên tĩnh đến nghẹn thở?


Nhưng có vẻ tác dụng lại hoàn toàn trái ngược.


"Mày cười cái gì?"

Cảm giác đang trực tiếp bị mang ra làm trò cười, mặt hắn đen đủi như đít nồi cháy khét.


Mà thật ra hắn cũng chẳng hiểu nổi có cái gì đáng cười ở đây.


"Tôi không ngờ anh lại là loại người vừa ấu trĩ vừa tự luyến như vậy"

Cố dồn nén tiếng cười cợt vào sâu bên trong, ánh nhìn ngọt ngào ban nãy bất chợt trở nên mạnh mẽ khó lường, nét mặt ửng hồng đanh lại một vẻ lạnh nhạt, hệt như người vừa mới đây lọt thỏm nơi tròng mắt và người đang đối diện ở hiện tại hoàn toàn là hai nhân cách khác biệt.


"Tính tình anh có vấn đề, thật đấy, chẳng trách sao cha lại đối xử với anh như vậy. Còn nữa, Vương Tuấn Khải, anh không đủ tư cách bảo tôi phá vỡ hạnh phúc gia đình, nó vốn không tồn tại"


"Anh ghét tôi thì sao chứ? Chẳng quan trọng, người dễ mến như tôi ai cũng đều muốn cưng chiều. Và anh cứ tiếp tục sống cho bản thân hẹp hòi vậy đi"


"Thôi đủ rồi, không nói nhiều với anh nữa, anh tự mà suy nghĩ, tôi xuống ăn cơm đây"

Vừa vặn dứt lời, thân thủ nhanh nhẹn trong một giây ngắn ngủi đã thoát khỏi vòng tay chắc nịch.


Cậu lạnh lùng bước khỏi phòng, chẳng màng nhìn lại sau vạn lời nói gây sát thương nghiêm trọng lên người hứng chịu còn đang chết đứng.


Tiếng đóng sầm ầm ĩ khiến hắn choáng váng mặt mày, thuận thế đưa tâm hồn lạc lối trở về thể xác, dường như cảm xúc lúc này tựa hồ đều bằng không sau từng ấy bất ngờ, chứng kiến màn kịch thay đổi 180 độ đầy lạ lẫm từ phía em trai trên danh nghĩa kia.


Vuốt vội vài giọt mồ hôi trực tuôn nơi vầng trán căng thẳng, bình tâm nghĩ đến một ngày không xa nhất định chính mình lột trần bộ mặt giả vờ ngây thơ nhưng sống hai nhân cách ấy.


Bàn tay lớn hình thành nắm đấm đặt trước ngực trái, lần nữa hạ quyết tâm phải hét lớn cho cả thế giới biết rằng, thằng nhóc Vương Nguyên đích thực là một tên lừa đảo!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan