CHƯƠNG 13 - BẤT CHẤP TẤT CẢ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đổ nhào về đường lớn, vừa vặn bắt gặp chiếc xe thùng màu xám xấu xí bắt đầu xuất phát.


Hơi thở trở nên dồn dập, Khải đảo mắt quan sát, phát hiện chiếc xe ga nhỏ của người dân đang đậu bên lề, nhanh chóng nhận thức, không màng đến những hình thức giao tiếp phức tạp, hắn ngồi lên, sẵn sàng chạy đi.


Đột ngột nửa phần sau xe nặng trĩu, như thể có người nào đó cũng bỏ mặc tất cả để đuổi theo nguy hiểm.


"Tránh ra! Đừng ở đây cản trở!"

Tức giận hét lớn, người tên Thiên Tỉ này còn thẳng thắn nắm chặt bả vai hắn làm điểm tựa, không rung động trước thái độ bất hợp tác.


"Đây không phải là lúc tính toán, mau cho xe chạy đi!"


Lần đầu tiên chứng kiến nét mặt khẩn trương, Thiên Tỉ thường ngày đều vô cùng yên tĩnh hoặc là điềm đạm nói vài lời, rốt cuộc là vì cái gì mà những phần tính cách quen thuộc ấy đều trở nên khác biệt?


Hắn tạm thời ngừng tranh cãi, dùng sức vặn ga thật mạnh, tốc độ tăng nhanh liền bám sát xe thùng to lớn.


"Anh có ngốc không vậy? Giảm tốc đi! Muốn bị phát hiện sao?"

Tỉ cúi thấp, khuôn mặt khuất sau lưng hắn, tính tình ngang ngược đã biết từ lâu, nhưng không ngờ lại cố tình dằn mặt như vậy.


"Chúng làm chuyện xấu không sợ, chúng ta sợ cái gì?"


Người này vốn luôn ngốc vậy sao? Bất chợt tiềm thức dáy lên một nỗi lo lắng không nguôi, Thiên Tỉ cảm thấy, một thứ ma lực nào đó đang xoay chuyển những trái tim hòa chung nhịp đập, dường như đều bất chấp, đều trở nên ngu ngốc chỉ để hoàn hảo mang khóe môi cong hiện hữu bên cạnh lần nữa.


Tại sao bây giờ Tỉ mới nhận ra?

.

Hắn rốt cuộc cũng nghe theo, duy trì một khoảng cách đủ xa để không bị phát giác.


Xe thùng dừng tại một quán bar cũ, vắng vẻ, đoạn đường tìm đến đây so với mê cung không khác nhau là bao.


Đám người canh gác bên ngoài, muốn xâm nhập thật sự rất khó.


Vương Nguyên vì sao lại bị bọn người xấu này bắt giữ? Chúng có liên quan đến nhau không?


Đầu não chiếm giữ những câu hỏi không bao giờ nhận được hồi đáp, hắn ngây ngốc từng bước lớn vào con hẻm mà không chút do dự, nhưng đột nhiên bị đánh mạnh vào vai.


"Anh cầm lấy, đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta ở đây để giải cứu Vương Nguyên"

Đưa đến cho hắn cây gậy gỗ phòng bị, bản thân cũng giữ một cây, điều quan trọng nhất là bảo vệ an toàn cho mọi người, nhưng người này hoàn toàn biến thành một tên ngốc, không màng đến tính mạng, cứ vô thức hướng thẳng về mục tiêu.


Thiên Tỉ nghĩ, có ai lại vì một người không vương vấn chút yêu thương mà sẵn sàng lao đầu vào hang cọp? Không rõ thế sự vẫn ngang nhiên tìm đến? Có hay chăng chỉ là đối với Vương Nguyên, người duy nhất khiến não đình trệ thay cho những hành động bộc phát thất thường.


Tỉ nhắn vài chữ cho Chí Hoành, rồi cứ thế cùng hắn xông vào hiểm nguy.

.

Đẩy ngã Nguyên vào giữa khu vực bar bỏ hoang, hai tên bặm trợn đứng sang bên sẵn sàng tiếp tay khi nhận được lệnh.


Đáy mắt trở nên kiên định, cậu ngước nhìn người đàn ông đang từ tốn tiến gần.


"Vương Nguyên, con từ lúc nào đã xinh đẹp như vậy?"

Tướng hình to lớn, tràn ngập quyền lực, nhưng nét thỏa mãn trên gương mặt ẩn chứa chút gì đó không thể chấp nhận, cách gọi thân mật khiến cậu cảm thấy buồn nôn.


Ông khụy một bên gối, ngang tầm mắt người đang bị uy hiếp cùng cánh tay trói chặt, vươn bàn tay sần bóp lấy gò má, cười lớn tiếng.


"Vương Nguyên, hai người bỏ đi không một thông báo, điều này vô cùng vô cùng thất lễ, con biết chứ?"


Đáp trả bằng ánh mắt căm hận, môi mím chặt, nhất quyết không phản hồi những đố kỵ toan tính đầy kinh tởm, mùi thuốc lá nồng nặc liên tục phả vào cậu.


Đột ngột ông nghiêm mặt, tàn nhẫn vung tay quá đầu rồi tát thẳng vào má cậu, tiếng động chua chát khiến lòng đau nhói hơn là vết hằn đỏ rướm máu dần hiện rõ.


"Tại sao lại hư hỏng như vậy? Dám chống đối ta? Vẻ mặt của con tại sao lại vô phép nhường này? Người đàn bà đó đã dạy con cái gì hả!"


Khóe môi rát buốt, đối mặt với sự kích động chỉ trực bùng phát, đôi mắt đột ngột nhòe đi, nhưng cậu không khóc, không muốn phô bày sự yếu đuối từng khiến gia đình trở nên bế tắc rồi rơi vào tình cảnh thảm hại như hiện thời.


Từng cùng mẹ trốn chạy khỏi người đàn ông giàu có nhưng vùi đầu vào bạo lực, thường trở về nhà vào lúc nửa đêm, khóa mẹ trong phòng và chà đạp không thương xót.


Người đàn ông này, khi vui sẽ cưng chiều, khi không hài lòng ngay lập tức dùng sức phá tan mọi thứ.


Mẹ vì cuộc sống no đủ của cậu đã một lần từ bỏ hạnh phúc, từ bỏ người cha ruột, nhưng cuộc hôn nhân chỉ dựa trên vật chất tiếp theo thực sự khiến họ sống trong vùi dập không lối thoát.


Vậy cậu sẽ vì mẹ, hứng chịu cơn giận dữ từ người đàn ông thứ hai, những trận đòn roi chưa thể tìm thấy nơi đáp ứng này.


"Mau nói! Hai mẹ con mày tại sao lại rời khỏi tao! Tại sao bỏ trốn khỏi cuộc sống giàu có như vậy!"

Không ngừng giáng những cú đấm bật máu vào cơ thể gầy, một lời nói thể hiện cho cơn nóng giận ngày một trở nên tàn bạo hơn, ông dùng chân đạp thẳng vào người cậu, từng cú từng cú, đều đau trọn đến thấu xương.


Một loại hành quyết được cho là hợp pháp, ngự tại chốn hoang vu không một bóng người, biết rằng có van xin cầu cứu cũng là vô hiệu.


"Mau! Mau gọi ta là cha! Mau nói rằng con biết lỗi rồi! Ta sẽ cho con tất cả những gì con muốn! Mau lên nào cục cưng!"

Ông thay đổi đến chóng mặt, đôi khi vạch máu sẽ ẩn hiện nơi đồng tử, đôi khi sẽ cười hả hê ra lệnh, đó gần như là phần tính cách trái chiều mà chính ông cũng không nhận ra.


Chúng khiến tất thảy bọn tay sai phải rùng mình.


"Chết-đi. Tên-biến-thái"


Không gian lắng đọng, lắng nghe tiếng tim đập vang dội bao quanh bóng đêm ẩm thấp, chẳng còn nhìn rõ hình hài, chỉ biết rằng, thanh âm chớp tắt ấy đủ nhấn nhá để khiến một loại người vốn đã không kìm được xúc cảm, nay nhanh chóng hình thành một tên điên cuồng, theo đúng nghĩa.


Dòng máu đổ dồn về đỉnh đầu, khuôn mặt lão lấm lét sắc đỏ, gần như nghẹn thở khi đón nhận vẻ ngoài thách thức không đầu hàng từ đứa con trai từng xem như gia đình, một đứa con ngạo mạn và không bao giờ nương theo người khác.


Ông im bặt, nắm lấy thân ghế bên cạnh, nắm đấm loang lổ những đường gân nổi cộm, nâng lên khỏi mặt đất, chơi vơi giữa không trung đen kịt, sẵn sàng cho sự hoành hành đầy nhẫn tâm.


"Ngừng lại!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan