CHƯƠNG 20 - EM BẠN TRAI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nguyên Tử, tay"

Khải vươn bàn tay lớn trước mặt, chờ đợi sự hồi đáp.


"Không, đây là đường lớn, em không muốn"

Không buồn nhìn hắn, nét mặt cau có vì không thuận ý, nghĩ đến lại có chút đáng ghét.


Thường ngày đều bắt nạt cậu, sai khiến không ngừng, thắt lưng đã hồi phục tám kiếp mà vẫn ngang nhiên buộc cậu chăm sóc, người này nếu không nói là yêu, chắc hẳn đã đá bay hắn khỏi cuộc đời rồi.


"Nguyên Tử, thời tiết đẹp thế này, chúng ta phải nắm tay dạo bước, được chứ?"

Kiên nhẫn lần nữa, hắn mang tham vọng phải đạt được mục đích đã đặt ra, luôn là vậy, nhưng người yêu bé nhỏ lại không ngoan, đôi lúc lại khó chiều đến thế.


"Đẹp thì sao chứ, cũng chỉ là đến trường, anh ngoan một chút đi"


"Em...từ lúc nào luôn cãi lời anh? Vợ bé nhỏ sao có thể không nghe lời như vậy?"


Cậu mở to mắt quay sang hắn, người này lại bắt đầu phát điên, tính gia trưởng độc đoán vốn không muốn bàn đến, nhưng câu một câu hai đều gọi cậu là vợ bé nhỏ, thế này thế kia, cậu đồng ý làm vợ hắn khi nào chứ?


"Em là bạn trai của anh! Em không phải cái danh xưng kia, em có thể chăm sóc cho anh thật tốt, so với cách anh cái gì cũng quản em thì càng tốt hơn nhiều!"


"Lại nữa rồi, Nguyên Tử, em muốn làm bạn trai anh không cản, nhưng bạn trai là phải túc trực quan tâm người ta, nếu cảm thấy đau hay sinh bệnh phải nhanh chóng đi mua thuốc, bạn trai càng phải tỏ ra mạnh mẽ và che chắn, anh cảm thấy, tự bản thân em còn không thể chăm sóc tốt, em rốt cuộc dựa vào cái gì tự tin muốn lo cho anh?"


"Em làm được! Em vốn rất mạnh mẽ! Còn rất biết quan tâm mọi người!"

Cảm giác bị chính người mình yêu thương nhất xem thường thực sự khó chịu, cậu tức giận nắm lấy bả vai hắn, ngước nhìn kiên định, lời tuyên bố hùng hổ bất giác khiến hắn mở to mắt.


"Được rồi, em bạn trai, em chỉ cần quan tâm anh thôi, bây giờ anh muốn uống nước"

Hắn mỉm cười cưng chiều xoa rối mái tóc mềm, nhìn thấy tình yêu bé nhỏ một mực khẳng định bản thân muốn làm người chủ động trong một mối quan hệ, hắn đột nhiên muốn trêu chọc một chút, tuy không quá coi trọng quyết tâm đáng yêu ấy, nhưng không sao, cậu vui là được rồi.


Biết rằng hắn chỉ qua loa đùa giỡn, nhưng vì khát vọng muốn minh chứng cho người này thấy, cậu cái gì cũng có thể làm được, còn cực kỳ tốt, vậy nên hít thở một hơi sâu, lấy can đảm, rồi chậm rãi đến máy bán nước tự động mua cho hắn.


Ngốc nghếch như vậy, thật là vạn phần câu dẫn, trái tim hắn đập nhanh hơn, gần như đã yêu đến mức phát điên.

.

"Em bạn trai, anh giữ chỗ rồi, em đi lấy thức ăn đi"


"Không cần anh nói, em tự biết phải làm gì"

Bé con hất mặt, chỉ có đáng yêu dùng để diễn tả trọn vẹn cảm nhận, khi đồ ngốc mang tính háo thắng, mọi thứ phát quang màu hồng rực rỡ, chẳng biết có thể kéo dài bao lâu, nhưng hiện thực hắn muốn khắc ghi danh nghĩa em bạn trai vào sâu tiềm thức.


"Em bạn trai, anh muốn thêm cơm"

Cố kìm hãm tiếng cười, hắn xoa bụng ra vẻ cần được yêu chiều.


Nguyên không nói không rằng, nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh, dù sao cũng là phận bị sai khiến, từ lúc hắn bị thương cậu đã quen rồi.


"Em bạn trai, anh muốn thêm canh"

Còn chưa kịp đụng đữa, chết đi!


"Em bạn trai, miếng thịt đó có thể cho anh không?"

Cho cho cho, cái gì cũng cho, đừng làm vẻ mặt săm soi người khác như thế! Cậu không hề khó chịu mà!


"Em bạn trai, máy bán nước gần đây hỏng rồi"


"Biết rồi! Vòng qua sân tập mua cho anh!"


Vương Tuấn Khải muốn cười, cười thật lớn, em bạn trai thực sự ngoan ngoãn đi mua sau khi đón nhận đòi hỏi, nơi ấy dù cách xa nhà ăn bé con vẫn không ngại ngừng chắm lo chỉ vì hắn khát nước.


Em bạn trai ngốc ngốc đáng yêu như vậy, hắn thật chỉ muốn đè em xuống và ăn thịt tại chỗ.


Khi em bạn trai trở về, phần ăn chưa kịp động đũa đã nguội lạnh, đột ngột len lỏi chút xót xa, cảm thấy giống như cả thế giới đều quay lưng với cậu.


Nếu là thường nhật, cơm lạnh như vậy hắn sẽ không để cậu chạm đến, lập tức mang đi hâm nóng. Nếu là thường nhật, nhìn thấy cậu chỉ ngồi ngắm thức ăn thì hắn sẽ hỏi han và chọc cười để cậu vui vẻ mà ăn. Nếu là thường nhật...hắn sẽ không chỉ tập trung xử lý phần mình mà còn mỉm cười nhìn ngắm cậu chậm chập liếm láp như mèo con.


Hắn của hiện tại, còn ném ớt xanh vào dĩa cậu chỉ vì hắn không thể ăn, còn cà rốt mà cậu dị ứng, lẽ nào hắn không nhìn thấy sao?


"Nguyên Tử, nếu mệt rồi có thể trở về như cũ, anh không ép em"

Hắn chống cằm nhìn cậu, đang ủy khuất rồi, buồn bã gì đó đều hiện rõ trên mặt, còn ngậm đũa không chịu ăn uống, bé con giận dỗi, lại cứng đầu không chịu thừa nhận, làm bạn trai vốn là tự nhiên, nếu vì nghĩa vụ đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.


Thường ngày chăm sóc em đều là bản năng, không mệt chút nào.


"Không mệt, vì anh em sẽ làm tất cả"

Bé con không chạm vào cà rốt, hắn đương nhiên hiểu, nhưng lời nói thốt lên bất chợt khiến hắn đau lòng, cảm giác tội lỗi, đùa một chút lại không ngờ khiến em mất sức như vậy, nụ cười cũng không còn.


"Nguyên Tử, anh muốn ăn cà rốt"


Em bạn trai giật nảy, mi mắt cụp xuống, tựa hồ yêu thương lần nữa ùa về, hắn đúng là chỉ muốn trêu đùa cậu, còn trêu đến mức sắp phát khóc. Tên mặt than khó ưa, có thể khiến cậu đừng quá dựa dẫm vào hắn hay không?


"Em bạn trai không phải nên ăn nhanh một chút sao?"

Trò vui chưa đến hồi kết, hắn vừa nhai vừa nói, ánh mặt xen lẫn chút ngọt ngào.


"Ở đâu ra nguyên tắc đó chứ?"


"Hưm, anh chỉ nhớ, thường ngồi đợi em ăn xong, sau đó thu dọn chiến trường, chờ rất lâu"

Lại kể công, sao cũng được, cậu biết mình vốn kén ăn, thưởng thức bữa chính thường không có hứng thú, nhưng đối với đồ ăn vặt lại tuyệt đối say mê.


"Nhưng em không chịu ăn thì càng lo hơn"

Hắn cười lộ đôi răng khểnh, một chút yêu thương, một chút chiều chuộng, tất cả chỉ vì em bạn trai trong sáng hiện hữu trước mắt.

.

Em bạn trai chỉ lo đánh bại yêu quái trong điện thoại, còn người yêu lại để bên cạnh không chăm sóc.


Hắn tựa lưng vào gối mềm, giương mắt ngắm cậu giả vờ không nhìn thấy hắn đang tỏ ra bất mãn.


Nhịn không được, hắn rốt cuộc giật phăng chiếc điện thoại.


"Vợ! Anh không thể làm vậy!"

Vì Chúa, có thể là hắn nghe lầm, hoặc là cậu muốn chọc điên cơn giận vốn đang sôi sục.


"Em vừa nói gì?"

Trả lại cho cậu, thằng nhóc nhanh chóng cầm lấy và tiếp tục đánh, đánh như thể không còn ngày mai, hắn ví von như vậy vì hắn tức.


"Bạn trai gọi anh là vợ, có vấn đề gì sao?"

Bé con, em hẳn là không muốn yên ổn nữa.


"Ồ vậy em bạn trai không phải nên chủ động hâm nóng tình cảm chút sao? Hôm nay vô cùng nhạt nhẽo"

Hắn nhếch môi, chờ đợi phản ứng.


Người yêu bé nhỏ nhanh chóng đỏ mặt, gò má ửng hồng, vành tai chuyển nhiệt khi đột ngột nhớ về khoảnh khắc buổi tối thường thân mật trước lúc ngon giấc. Cậu vốn không cần, nhưng hắn thì luôn tràn đầy năng lượng, từng cấm đoán hắn hay gì gì đó đều vô dụng rồi, hắn sẽ dùng bạo lực ép buộc cậu.


"H-hôm nay bạn trai mệt rồi, không muốn chơi"

Em đảo mắt tránh né, chút rùng mình nơi khóe mi, giọng nói ngập ngừng, xem ra đã đụng trúng điểm yếu duy nhất của em.


"Phải chăm sóc, em quên rồi?"

"K-không phải, em thực sự không thể..."

"Vậy cứ quay về làm vợ anh, anh lo được"

"Không phải như vậy!"


Nhướn mày nhìn cậu đột ngột hét lên, hắn vẫn bình thản, cảm thấy cơn sóng nhỏ đang dâng cao trong lòng cậu, phân vân giữa thực hiện hay không thể thực hiện, chúng đương nhiên là một.


"T-thôi được, chỉ hôn thôi"

Sắc đỏ lấn át giác quan, cậu chóng mặt, thân nhiệt tăng mạnh, cả cơ thể đều run lên bần bật, chỉ là hôn mà cậu lại phản ứng khoa trương vậy sao?


"Thường ngày chúng ta có làm gì khác sao?"

Còn dám nói? Nếu không phải cậu đủ tỉnh táo ngăn cản bàn tay sờ soạng lung tung của hắn, chẳng phải bây giờ cậu đã là hoa có chủ rồi sao? Cái tên biến thái mặt than dục vọng cao hơn người bình thường này thực sự quá đáng lắm rồi.


Cậu không nhịn được nữa, không ức chết hắn cậu không phải là bổn Vương Nguyên với vẻ ngoài rực rỡ và cao ráo! Không xứng làm bạn trai!


Với dòng suy nghĩ kiên cường như thế, cậu tiến đến gần, mũi nhanh chóng chạm phải nhau, hắn cũng đã nhắm mắt, còn khép hờ chờ đợi cậu lấn át, quá đáng, thực sự quá xem thường.


Chống tay cạnh thắt lưng hắn, cậu nhướn người đặt vào môi hắn một nụ hôn, sau lại ngại ngùng muốn thoát khỏi, liền bị cánh tay rắn rỏi tóm chặt gáy, áp sát đến mức khoảng cách chẳng thể đong đếm.


Mút lấy môi cậu, như thể một chiếc kẹo ngon lành và ngọt đến thấu tim, ra sức vờn vã, chiếc lưỡi không thể tách rời, mặc cho hơi thở phía cậu dần yếu ớt và khó khăn rên rỉ thành tiếng.


Rồi đột ngột hắn xoay lưng cậu chạm phải mặt giường, nuối tiếc liếm nhẹ trên đầu mũi, hắn mỉm cười đầy ẩn ý.


"Trò này rất vui, anh không muốn làm vợ nữa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan