CHƯƠNG 23 - VẤY BẨN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng động chạy vù của chiếc máy lạnh trên đỉnh đầu, không khí đóng băng từng tế bào, gây khó khăn cho ngực trái duy trì hơi thở đều đặn. Cơ thể gầy ngự trị trên chiếc giường trắng, như thể ông trời ưu ái đặt thiên thần nhỏ trên đám mây thuần khiết bay nhảy khắp thế gian, khuôn mặt mong manh ấy, tựa hồ cơn gió nhẹ lướt qua liền phá tan yên bình.


"Anh ở đây trông chừng, nên nhớ, không được phá hỏng kế hoạch của tôi, được chứ?"

Ả đàn bà với vẻ đẹp sắc sảo, đôi môi đỏ thẩm nở nụ cười mang nặng ác cảm.


Gã trai nhún vai, không quan tâm, nhưng ai diện kiến được lòng gã, đã sớm không thể kiềm chế ham muốn trước vẻ xinh đẹp thu hút của cậu bé tên gọi là Vương Nguyên, còn mãi đang lơ đãng bị thứ dịch độc mê man trong giấc mộng xa vời.


"Được, cứ theo thỏa thuận, cô phải chuyển qua tài khoản tôi đúng số tiền đã định đấy"

Gã thoải mái tựa lưng trên sofa bóng bẩy, ngắm nhìn Đường Niên hất tóc giận dữ bước khỏi căn phòng vương vấn hương hoa ngào ngạt.


"Chỉ cần anh chờ mệnh lệnh, tôi chắc chắn không khiến anh thất vọng"

Ả quay sang dặn dò lần cuối, gã trai này dù đã quen biết một khoảng thời gian, nhưng cớ sao lòng tin dành cho gã là hoàn toàn bằng không. Một gã trai đồng tính, theo đúng nghĩa, thậm chí còn biến thái với xu hướng tình dục kỳ lạ, cô rốt cuộc cũng không thể chắc chắn, mình đang qua lại với loại người gì.

.

Hiện tại đã hơn chín giờ tối, bóng đen ngoài cửa sổ bắt đầu trở mình lấn át không gian bên trong căn phòng, gã rít một hơi dài trọn điếu thuốc dang dở, đôi môi nhếch lên đầy thỏa mãn. Chỉ cần chờ đợi thêm một chút nữa thôi, Vương Nguyên chắc chắn sẽ thuộc về tay gã, muốn đùa giỡn, muốn vui chơi, kể cả xâm hại, chỉ cần nghĩ đến đây, gã lại không thể ngăn mình cười thành tiếng.


Mặt bàn kính rung động, một cuộc gọi đến từ điện thoại mỏng như chính chủ nhân của nó, thuộc về Vương Nguyên. Thứ ma lực nào đó thôi thúc gã phải bật cười lần nữa, gã đang khoái chí, hưng phấn tột cùng, vì người gọi đến chính là Mặt Than, biệt hiệu đặc biệt được đánh dấu sao trong danh sách.


"Nguyên Tử, cho em mười phút trở về nhà, không nhớ anh chút nào sao?"


Gã trai buồn cười muốn sặc đến nơi, chẳng hiểu dựa vào cái gì lại tỏ ra ngạo mạn như vậy, gã ngẫm nghĩ, hắng giọng.


"Rất nhớ, nhưng đêm nay sẽ không về"


"Sao? Khoan đã...ai vậy?"

Trái tim đột ngột hẩng vài nhịp đau điếng, Khải hoảng hốt thật sự, lắng nghe thanh điệu đầu tiên phát ra hoàn toàn khác biệt so với âm sắc ngọt ngào thường giận dỗi của người yêu. Tại sao không phải là Nguyên bắt máy? Tại sao lại là một người đàn ông? Linh tính trở nên nhức nhối, cảm giác có chuyện không hay đã xảy đến với cậu.


"Cục cưng của anh hôm nay bận rồi, cứ ngủ trước đi nhé, xong việc sẽ trở về bên anh"

Gã the thé giả dạng chất giọng thanh mát vốn có của Vương Nguyên, lần nữa bật cười khoái trá khiến người từ đầu dây bên kia chỉ muốn ngay lập tức nhào đến cắn xé.


Nhận thức người yêu bé nhỏ đang gặp nguy hiểm, hắn nghiến răng, từng câu chữ một nhấn mạnh hòng đe dọa gã trai khốn nạn đang tiếp nhận điện thoại.


"Mày...động một ngón tay vào Vương Nguyên...tao chắc chắn sẽ giết chết mày...thằng khốn...!"


"Chà, dọa người đấy, nếu mày có khả năng như vậy thì cứ tìm đến đây, Mặt Than à, tao chỉ sợ cục cưng xinh đẹp của mày sẽ không chờ được nữa, hahaha!"

Gã cười lớn, quẳng điện thoại sang bên, thực chất không hề xem trọng cuộc đối thoại này, vì đối với gã, hiện tại mới là quan trọng nhất, Vương Nguyên nhỏ nhắn, đang hé mở đôi môi thở nặng nhọc, như thể khiêu khích gã nhanh chóng tiến đến gần hơn.


"Em là con trai thật tốt, chỉ tiếc không gặp được em sớm hơn"

Mép giường trắng bị vật thể nặng nề đè đến nhăn nhúm, gã đưa tay vuốt trọn gò má ấm nóng, mi mắt dài mỏng khép chặt càng vạn phần thôi thúc sự ham muốn, chạm nhẹ bờ môi ửng hồng, một dòng điện mạnh mẽ điên loạn bất chợt truyền đi khắp nơi trên cơ thể gã, như người mất trí, không thể kiềm chế lâu hơn.


Gã bò lên phía trên Vương Nguyên, hơi thở kinh tởm nồng nặc mùi thuốc lá bắt đầu hôn ép trên vùng cổ trắng, vừa chạm đến, liền cảm giác tham vọng hừng hực tuôn trào.


Thật tuyệt vời, đây là lần đầu tiên gã cảm thấy tự hào như thể đang trực tiếp chạm tay vào thiên thần trong sáng nhất, vốn chưa từng bị vấy bẩn.


Trực quan ngưng đọng len lỏi biểu tình, hõm cổ bị kích thích một cách quá đáng khiến chủ nhân của nó cực kỳ khó chịu, Vương Nguyên nhau mày, đồng tử chậm rãi lay động, thứ dơ bẩn gì đang ngang tàn thực hiện hành vi buồn nôn với cậu?


"Chết tiệt...!"

Thanh âm không thể thốt lên hoàn chỉnh khi tận mắt chứng kiến thân thể đang bị xâm phạm bởi một kẻ đáng ghê tởm, gã Vũ Tuyền phát giác, dùng sức mạnh từ cánh tay rắn rỏi đè nén cậu lần nữa ma sát với mặt giường.


Vương Nguyên hét lớn, đôi mắt phát sáng trở nên đục ngầu, ánh nhìn sợ hãi xen lẫn căm hận nhìn lấy gã trai đang sử dụng bạo lực ép buộc thuận theo ý gã.


Kinh tởm, ai đó còn đủ bình tĩnh để từ tốn sắp xếp bản thân đang gặp phải sự vụ khốn nạn gì chứ? Cậu vùng vẫy với sức lực ít ỏi còn sót lại, nhưng cổ tay đau đớn bị gã trai khỏe mạnh khóa chặt. Hoàn toàn không thể chống đỡ, một tên cơ bắp và một cơ thể gầy gò, cậu rốt cuộc phải làm sao đây!?


"Cục cưng, hét lớn như vậy em không biết là kích thích đến mức nào đâu"

Gã khoái chí nhếch môi, ngắm nhìn bản thể yếu ớt cố phản kháng càng khiến dục vọng trong gã trở nên cuồng loạn. Rất tốt, thể hiện những biểu tình thảm hại nhưng bất cần không cầu xin, gã đương nhiên thích thú vô cùng, bờ môi khô đắng trơ trẽn chiếm hữu chiếc môi vòng cung không ngừng la hét, tàn bạo cắn mút.


Chất dịch lỏng trong suốt bất giác chảy dài sượt trên gò má hoen rỉ, cảm giác tội lỗi đè nặng lên thân thể đang bị xâm hại, đôi môi chẳng còn vẻ hờn dỗi vốn có, gã cấu xé đến bật máu không chút thương tiếc.


Nhận thức rõ rệt từng lớp tế bào đang ra sức phản động nhưng không cách nào tránh né, đáng khinh bỉ hơn là dễ dàng buông xuôi mặc kệ cho gã trai điên muốn làm gì thì làm. Nhưng không, tất thảy mọi điều khốn khiếp kinh tởm gã đang hoành hành trên thân xác, cậu sớm đã xác định, cậu, phải từ bỏ quyền hạn hưởng thụ hạnh phúc từ một người mà bản thân đã trót yêu đến mức vứt đi lòng tự trọng.


"Vương Nguyên...khóc lớn lên nào"

Hơi thở dồn dập khi sự kích thích lên đến tột đỉnh, gã luồn tay vào bên trong chiếc áo sơ mi mỏng tan, tìm kiếm làn da trắng mịn chưa một lần bắt nắng.


Khốn nạn, ghê tởm, cậu muốn nôn toẹt, muốn tàn bạo móc lấy cuống họng ném đi hơi thở thối rữa ám ảnh trong vòm miệng cay nghét. Hứng chịu sự đầy đọa khốn cùng từ gã trai đồng tính biến thái, thà rằng cứ tàn nhẫn thiêu rụi thân xác bẩn thỉu này trong ngọn lửa cháy rực không cách nào lụi tắt, hóa cậu thành tro, thành bất cứ vật thể kinh khủng gì, thậm chí còn dễ dàng chấp nhận hơn hiện thực đáng nguyền rủa ngay lúc này.


Đảo đáy mắt ướt đẫm, kệ bàn bên cạnh, một chiếc đèn ngủ sang trọng, vừa vặn tầm với.


BỤP! XOẢNG...!


Vỡ vụn, tan tành, từng mảnh thủy tinh sắc nhọn vương vãi khắp drap giường, trên cơ thể gầy, cả người gã trai điên.


Ánh mắt đột ngột ráo hoảnh, bất động bị thân hình cơ bắp đè nặng phía trên, mi mắt chớp vội, thật nhanh, sắc đỏ tanh nồng ngang tàn đập thẳng vào tròng mắt rát buốt.


Cậu làm được rồi...cậu đã thành công buộc gã phải ngừng lại toàn bộ hành vi thối tha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan