CHƯƠNG 29 - VÌ EM, TỪ BỎ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quán cafe tĩnh lặng nằm khuất sau con đường lớn, qua lớp cửa kính trong suốt, có thể mang nỗi lòng nặng trĩu phân tán khắp bầu trời xanh thẳm.


Bàn tay lớn lay động chiếc ly chứa đựng mực nước màu đen đắng nghét, không phải là Khải có ý định tập làm người lớn, hoặc là mong mỏi ném bỏ thứ xúc cảm phức tạp đến mức bản thân vô hồn trống rỗng. Có lẽ tình cảnh rối rắm của hiện tại, cách tốt nhất hãy dùng chất gì đó cay đắng gấp vạn lần tâm tình vây bám, xóa đi những tác động bên trong lẫn bên ngoài càng lúc càng trở nên hỗn loạn.


"Đừng bao giờ nhắc lại hai từ đó"

Hoành phía đối diện có chút cáu kỉnh, cái nhau mày vội hệt như chính mình phí sức cố giúp đỡ hai con người đáng quý nhưng cứng đầu không chịu quay về bên nhau.


"Tao hiểu mày chỉ muốn tốt cho cả hai, nhưng tao suy nghĩ kỹ rồi, như vậy sẽ không khiến em ấy khó xử, có thể yên tâm hồi phục"


"Không, không được! Mày cứ yếu đuối như thế thì mọi chuyện chẳng đi đến đâu cả! Và bây giờ là sao đây? Mày muốn bỏ cuộc? Có tự cảm thấy nực cười không!"


Hắn không hồi đáp, trong phút giây lơ đãng thưởng thức mùi vị của tách cafe thơm lừng, cũng giống như mang thứ độc tố cay đắng này tàn nhẫn đâm nát tâm can vốn dĩ đã hỗn độn đến khó kiềm chế.


"Khải Khải, xem như tao năn nỉ mày...Cả mày cũng từ bỏ, Nguyên Nguyên phải dựa vào ai để tìm lại những hồi ức khi trước?"


"Đừng nói nữa, Chí Hoành, khoảng thời gian ba tháng đủ dài để có thể xác định rõ ràng mục đích mà tao đang hướng đến. Hơn nữa, cứ bám lấy em ấy sẽ càng khiến mọi chuyện khó khăn mà thôi"


Hoành tức giận trừng mắt nhìn hắn xem thường, thay vì sự cảm thông nên có vào lúc này, khó hiểu làm sao, Hoành hẹn hắn ra đây chỉ để trách móc thôi ư?


"Tao tưởng tình cảm của mày dành cho Nguyên vô cùng to lớn...giờ thì tốt rồi, mày từ bỏ, ổn thôi..."


Cơn nóng giận đột ngột ập đến sau từng ấy lời mỉa mai gai góc, hệt như bao lần tàn phá trái tim đã trở thành một loại thói quen khó cưỡng, hay thật, hắn chẳng còn đau đớn nhiều như trước.


Hắn nhếch môi, bản thân còn không hiểu rõ đang muốn buồn cười cái gì.


"Được rồi, chuyện này có thể sẽ khiến em ấy mở lòng với tao hơn"


"Còn tao lại nghĩ khác"


Một khoảng lặng nhỏ vây lấp không gian tưởng chừng yên tĩnh đến điếng người.


"Nguyên Nguyên đang rất đau khổ, nhưng em ấy sẽ khiến mày phải từ bỏ sớm hơn cả thời hạn đặt ra, mày tin không?"


"Mày nói gì?"

Cảm giác mơ hồ bao giờ cũng khiến người ta trở nên khó chịu, so với lời nói ẩn dụ từ tên bạn thân đang tỏ ra vô cùng nghiêm túc, hắn thực sự thua rồi, không thể hiểu thấu.


Bất chợt điện thoại rung bật trong túi quần, hắn nhanh chóng bắt máy.


"Tuấn Khải, về nhà ngay nhé, mẹ có chuyện muốn cùng con trao đổi"

.

Tiểu Ân thoải mái nằm trên giường đọc sách, nhưng ánh mắt không ngừng tò mò quan sát người đang yên vị nơi bàn học, dường như đang ngẫm nghĩ đến vấn đề gì đó xa xăm mà không cách nào nắm bắt.


"Vương Nguyên, có hẹn sao? Cứ liên tục nhìn đồng hồ"


Nguyên mỉm cười hồi đáp, ngón nhỏ nhịp nhàng trên mặt kính, đáy mắt trở nên lạ lẫm đến mức Ân tưởng rằng người đang hiện diện trước mặt không còn là Nguyên đơn giản thuần khiết mà mình từng yêu mến, huống hồ phong thái đã hoàn toàn khác biệt trong những ngày vừa qua.


Đột nhiên cậu rũ xuống ống tay áo dài, che khuất tầm nhìn về hướng thời gian đang trôi đều đặn trên cổ tay, thật nhanh chóng đã bước đến cạnh giường, nơi Ân còn đang mải mê ngắm trọn từng hành động của người bản thân yêu nhất.


Không nói không rằng, cậu vươn tay, nhẹ nhàng chạm đến gò má đã sớm ửng hồng vì khoảng cách gần gũi bất chợt, vây lấy cánh mũi là từng ấy mùi hương dễ chịu.


Trái tim đập loạn xạ, cả thân người bỗng run lên bần bật, sao thế này? Cậu tại sao lại đột ngột muốn thể hiện tình cảm mãnh liệt với cô đến thế?


"Vương Nguyên...cậu..."


Đầu gối đặt lên mặt giường trắng phiu, thái độ thay đổi, dường như khuôn mặt đáng thương đã không còn ngự trị chút xúc cảm nào nên có lúc này, cũng như mạch đập thường thức làm sao lại có thể bình tĩnh như thế khi thực hiện loại hành vi vượt ngoài mong đợi?


Cậu đẩy ngã Ân nằm xuống giường, cơ thể gầy trườn đến phía trên, lạc lõng trong giây phút bối rối, cô cảm nhận đôi môi đầy son đỏ được áp chặt bởi dư vị trà đào vừa thưởng thức từ cậu.


Chúa ơi, không phải là nằm mơ chứ? Nguyên đang hôn cô?


"Vương Nguyên...ưm..."

Còn gì có thể hạnh phúc hơn là được hưởng trọn tình cảm đặc biệt mà đối phương dành tặng, huống hồ người này đã khiến cô yêu đến mất lý trí. Khóe môi sâu nở nụ cười thỏa mãn, cô muốn tập trung nếm trải từng đợt sóng hài lòng đang tung hoành trong tâm can.


Vòng tay ôm lấy cổ cậu, cô trở nên mạnh dạn hơn với mức độ thân mật phủ lấp, đã hoàn toàn đủ dũng khí đáp trả từng ấy ngông cuồng.


Bất chợt cảm giác cúc áo nơi bờ ngực bị hé mở, cô khẽ khàng chớp mắt, nhìn thấy bàn tay nhỏ ranh mãnh đang thuận đà cởi bỏ từng chiếc, dù thật sự cô rất ngại ngùng khi phải để ai đó chứng kiến thân thể này, nhưng mà, nếu đó là Nguyên, cô đương nhiên sẽ nguyện ý trao trọn tất cả.

.

Khải chậm rãi bước vào nhà, tiềm thức không ngừng truyền đến những cơn đau nhức xen lẫn loạt câu hỏi không lời giải đáp, hắn thật sự muốn nổi điên, bùng cháy ngần ấy cảm xúc ám ảnh đến kinh người, cũng như kìm hãm những tác động trong khoảng thời gian dài khiến hắn càng lúc càng trở nên nóng tính đến mức không còn nhận ra chính mình.


Gãi rối mái đầu sầu não, bước ngang phòng Nguyên trước khi đến được nơi bà Hoa, thói quen hình thành dạo gần đây thường hay đứng trước cửa phòng cậu mải lơ đãng mặc cho suy nghĩ trôi đi, tìm kiếm chút ấm áp để níu kéo niềm tin dần nứt toạt.


Hắn áp tai vào mặt cửa gỗ, lúc này Nguyên của hắn đang làm gì? Có đang yên bình nghỉ ngơi hay không?


Phút chốc trái tim còn đang đập nhanh khi tiếp cận nơi chia cắt, nay đột ngột chưng hửng mãnh liệt khiến hắn bất giác ôm chặt ngực trái thở hổn hển.


Cái quái gì thế này? Thứ tiếng động chết tiệt gì đang phát ra từ nơi đó vậy?


"Nguyên...Nguyên..."

Tông giọng trở nên lệch lạc, Tiểu Ân không thể kiềm nén tiếng rên rỉ đang đắm chìm trong sự thỏa mãn.


RẦM!

Cánh cửa bật mở đầy tàn bạo, hệt như thêm chút nữa sẽ dễ dàng đứt toạt đi lớp đinh tán trên bờ tường.


Thứ tàn nhẫn đập thẳng vào tròng mắt cay rát nơi hắn là Nguyên đang hôn lấy hõm cổ của ả, hắn đau đớn không muốn thừa nhận, hai người họ đang quấn lấy nhau trông nồng nàn đến buồn nôn, thật kinh khủng.


Chết tiệt, cần phải tàn độc đến mức hết lần này đến lần khác đều mang hắn ra làm trò đùa hiển nhiên như thế này sao?


"Này! Sao anh vào phòng mà không gõ cửa! Biến thái!"

Ân hét lớn, hoảng hốt với lấy tấm chăn gần đó che đi phần ngực trần đang lộ liễu trước mặt hắn, nhưng người này thật không biết xấu hổ, hiện trạng lúc này còn muốn giả vờ thanh trong?


Đôi mắt to tròn ráo hoảnh hướng về hắn, không hề vướng bận chút để tâm hay màng đến cảm xúc đau thắt mà hắn đang phải hứng chịu, đã nhẫn tâm giết hắn bằng họng súng cay nghiệt hơn tất thảy vạn vật từng buộc chứng kiến.


Ôm lấy ngực trái thương tổn, bước đến trước cậu, hai phía đối mặt tựa hồ không còn lưu luyến cảm giác thân thuộc dành cho nhau khi trước, hay vốn dĩ, đã từ rất lâu chỉ riêng bản thân hắn đang cố vươn tay níu giữ những hồi ức xưa cũ nhưng tràn ngập màu sắc. Tự dày vò như vậy, có đau bằng tương lai do một tay cậu định đoạt không?


BỐP!

Cái tát trời giáng mạnh mẽ vào gương mặt vẫn bình thản tỏ ra bất cần thách thức, đau thật đấy, nhưng tại sao người vừa thực hiện hành động bạo lực này lại có thể đau gấp vạn lần so với người hứng chịu?


Từng thớ thịt căng tràn khiến cơ thể cao ráo không thể đứng vững, hắn cắn môi đến bật máu, lúc này...hắn cần phải sáng suốt đến mức nào nếu không muốn mọi chuyện càng trở nên tồi tệ và không còn cách cứu vãn?


"Vương Nguyên...đủ rồi..."

Nhìn lấy người mà bản thân yêu quý nhất ôm chặt gò má đang dần lấn át bởi sắc đỏ rướm máu, hắn níu chặt bên ngực áo đang day dứt từng đợt, một tay buông thả giữa khoảng không trở nên trắng xóa trong tầm mắt hạn hẹp, thanh âm trầm khàn lấn át mực không khí đục ngầu, khiến tất thảy đang hiện diện trở nên khó hấp thu hơn bao giờ hết.


"Anh bỏ cuộc"

Từng chữ một gằn mạnh nhấn nhá đủ để người này hiểu rằng, toàn bộ sự cố gắng từ trước đến hiện giờ đột nhiên đều thay phiên vỡ tan tành.


Và người này, so với cái tát thẳng tay không chút thương xót, ở sâu đáy lòng mờ mịt không thể phân biệt phương hướng, vì sao trái tim lại nhói đau đến thấu tận xương tủy như thế?


"Vì em...anh từ bỏ...anh không muốn nhìn em tự lừa dối chính mình, ép buộc bản thân hành động một cách ngu ngốc như vậy...Vương Nguyên, lần cuối cùng, em có thể nghe lời anh một chút không?"

Đây không phải là dạng câu hỏi cần hồi đáp, cũng không hẳn là lời nói trách móc nên có sau từng ấy nghiệt ngã hắn một mình gánh chịu, đây chỉ là...đơn giản thôi, chỉ vì muốn tốt cho cậu, cả hiện tại và về sau.


"Tốt rồi...từ nay sẽ không còn ai làm phiền em nữa"

Cố khắc sâu trọn vẹn vạn tiểu tiết ngự trị trên khuôn mặt xinh đẹp đang mở to mắt nhìn hắn, mỉm cười nhẹ hẩng, quay lưng dứt khoát nhưng tim nghẹn ngào, hệt như có thể dễ dàng vứt bỏ hầu hết xúc cảm đau đớn thường ám ảnh suốt thời gian qua, cũng như những kí ức hạnh phúc ngọt ngào từng nếm trải ấy. Nhưng tại sao vương vấn cảm giác cần lắm sự thương hại níu giữ ngay lúc này đang mặc nhiên quấy rối? Đúng vậy, chính là không can tâm.


Hắn đi rồi...không quay đầu nhìn lại...Đến phút cuối, hắn vẫn trông thật kiên cường khi từ bỏ một người đã từng là cả thế giới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan